XIV. PHẨM CHÚC LỤY
Chúc là phú chúc, phó chúc, dặn dò chỉ bảo.
Lụy là gánh vác nặng nhọc.
Chúc lụy là dặn dò người sau tiếp tục gánh vác công việc
nặng nhọc. Ðức Phật đem bộ kinh quý (Pháp Bảo) này trao cho các đệ tử dặn bảo
họ giữ gìn cẩn thận, dù cực nhọc cũng phải cố gắng để truyền bá trong các đời
sau này.
Ðây là lời kết luận một bộ kinh, Ðức Thế Tôn ân cần dặn bảo
các đệ tử phải thay Phật mà lưu truyền kinh này không để thất lạc. Ðây là lời
cuối của Ðức Phật nói trong mỗi bộ Kinh, có khi Ngài rời sang chỗ khác, có khi
Ngài sắp nhập Niết Bàn, nên lời phú chúc lúc chia tay bao giờ cũng cảm động,
lòng Phật thương chúng sinh như mẹ hiền thương con nhỏ, rộng rãi bao la như
biển cả. Ngài dặn dò chỉ bảo thật chu đáo thắm thiết ân nghĩa, mong các đệ tử
ghi nhớ mà thực hành.
Bồ Tát Di Lặc là người được Ðức Phật Thích Ca thọ ký sẽ tiếp
nối Ðức Thích Ca đắc quả vị Phật trong một đời nữa, kế thừa Ðức Thích Ca để
giáo hóa chúng sinh cõi Ta Bà. Ðây chính là lời người đi trước căn dặn người đi
sau vậy.
Có hai hạng Bồ Tát:
1) Bồ Tát mới học gọi là Bồ Tát sơ pháp tâm, chưa thâm nhập Bồ Tát Ðạo, còn ưa
những câu văn hay đẹp.
2) Bồ Tát tu hành đã lâu, không nhiễm trước nơi kinh điển thậm thâm, không sợ
sệt, hiểu rõ nghĩa lý rồi thanh tịnh thọ trì đúng như lời kinh mà tu hành.
Không nhiễm trước là không đắm nhiễm chấp trước vào văn tự
ngữ ngôn. Ðây là ý Phật muốn dạy các đệ tử hãy nương theo nghĩa lý cao siêu chứ
đừng nương theo câu văn lời nói (Y Nghĩa Bất Y Ngữ). Kinh Phật dùng nhiều tỷ dụ
ám chỉ nghĩa bóng răn đời, người đọc cần tìm ra nghĩa ẩn mà tin hiểu thực hành.
Ví như người ăn mía, chỉ nhai mía uống nước ngọt rồi nhả bã ra, chỉ lấy phần
cốt yếu mà bỏ qua phần xác xơ.
Pháp thậm thâm chưa từng nghe: đây là để phá lòng nghi của
người đời sau. Những người tu theo Nam Tông (Tiểu Thừa) không công nhận một số
kinh Bắc Tông (Ðại Thừa) mà họ cho là ngụy tạo, không phải chính Ðức Thích Ca
nói, mà do các đệ tử Phật sau này viết ra. Phái Bắc Tông đả phá quan niệm hẹp
hòi này và đề cao công đức người hộ trì giải nói kinh điển sâu xa cao siêu
huyền diệu. Nếu ai không chịu gần gũi cung kính cúng dường người thọ trì kinh
này, hoặc còn dùng lời nói xấu, thì đúng là người mới học, chỉ tự làm tổn hại
mà thôi, không được hưởng công đức do pháp thậm thâm này mang lại để điều phục
tâm mình. Ðây là một cách cải chính lời xuyên tạc của Nam Tông, và đề cao cùng
bảo vệ kinh điển Bắc Tông.
Ðến đây, Ðức Phật e các người theo Bắc Tông có lòng kiêu mạn
khinh chê phái Nam Tông nên Ngài dạy thêm để hòa hợp hai phái:
1) Ðừng khinh chê các Bồ Tát mới học, mà cần phải dạy bảo họ.
2) Dù đã tin hiểu pháp thậm thâm, nhưng đừng chấp tướng phân biệt cao thấp.
Chỉ có một giáo pháp duy nhất là Nhất Thừa Phật Ðạo, nhưng
Phật đã phương tiện chia là hai, làm ba đoạn đường nối tiếp và bổ túc cho nhau.
Chỉ có một hạng đệ tử Phật, tất cả đều là con Phật, dù là Bắc Tông Ðại Thừa hay
Nam Tông Tiểu Thừa, dù là xuất gia hay tại gia. Ðừng đem lòng chấp tướng phân
biệt mà quên cái Bản Tánh Nhất Như Bình Ðẳng.
Bồ Tát Di Lặc nhận lời phú chúc của Ðức Thích Ca, quyết định
xa lìa các lỗi chấp trước và hứa sẽ giúp người đời sau nhận được giáo lý Ðại
Thừa, ghi nhớ thọ trì đọc tụng diễn nói cho người khác, đó là tự giác giác tha.
Các Bồ Tát và bốn vị Thiên Vương đều chắp tay vâng lời Phật
dạy, nguyện gìn giữ và truyền bá kinh này, ủng hộ chúng sinh đời sau nghe hiểu,
suy ngẫm và tu hành (Văn, Tư, Tu) để được lợi ích an vui.
Ngài A Nan được nghe hiểu, thọ trì rồi nói lại, nhờ vậy bộ
kinh này được lưu truyền tới các đời sau. Ðức Phật đặt tên Kinh này là Duy Ma
Cật Sở Thuyết, cũng gọi là Bất Khả Tư Nghị Giải Thoát Pháp Môn.
Trưởng Giả Duy Ma Cật, các Ngài Văn Thù Sư Lợi, Xá Lợi Phất,
A Nan... và các hàng Trời người, A tu la, tất cả đại chúng nghe lời Phật nói
đều rất vui mừng, cung kính tin nhận vâng lời làm theo.
Ðây là phần lưu thông chấm dứt quyển kinh, mọi hàng
thính giả đều hoan hỷ phụng hành.