Tất
Ðạt Ða rời khỏi phòng vua cha và trở về cung
điện của mình. Chàng đi ngang qua những căn
phòng trang hoàng lộng lẫy, những hành lang tráng
lệ, những dòng suối lấp lánh rồi về đến
phòng của mình. Chàng đi giữa những nhạc công tài
ba và những nàng hầu xinh đẹp đang biểu
diễn, nhưng những thú vui này không còn thu hút thái
tử. Lúc này chàng chỉ có một ý nghĩ trong đầu
là rời khỏi cung điện đi tìm chân lý.
Ðêm
đó, sau bữa ăn tối, các nhạc công, vũ
nữ và lính canh đều mệt mỏi say ngủ. Ngay
cả Da Du Ðà La cùng người con trai La Hầu La cũng
say sưa trong giấc nồng. Thái tử nhìn vợ con và
nghĩ: Ta muốn ôm đứa con trai vào lòng một
lần cuối trước khi rời khỏi cung điện,
nhưng e rằng sẽ đánh thức Da Du Ðà La và
sẽ rất khó cho việc ra đi của ta. Thôi ta
phải rời khỏi nơi đây gấp và thật im
lặng trước khi mọi người thức
giấc.
Thái
tử bước nhẹ nhàng cẩn thận qua những
người đang nằm ngủ, đi đến cửa
sổ và trèo ra bên ngoài. Chàng đi tới chỗ Xa
Nặc, người giữ ngựa đang nằm ngủ và
khẽ đánh thức anh ta dậy: “Hãy sửa soạn
ngựa cho ta nhanh đi Xa Nặc. Ta muốn đi ngay đêm
nay”.
Xa
Nặc rất ngạc nhiên không biết thái tử đi
đâu vào lúc giữa đêm như thế này, nhưng không
dám hỏi. Xa Nặc liền sửa soạn con ngựa
Kiền Trắc và dắt nó đến chỗ thái tử.
Tất Ðạt Ða vuốt ve con ngựa và thì thầm
với nó: “Kiền Trắc, người bạn thân yêu
của ta, chúng ta phải rất yên lặng. Ta không
muốn đánh thức những người canh gác. Ðêm
nay là một đêm rất đặc biệt”.
Thái
tử và Xa Nặc rời khỏi cung điện. Họ
lặng yên phóng ngựa đi trong đêm tối. Ðến
ranh giới của thành phố, thái tử nhìn lại và
phát nguyện: “Nếu ta không chinh phục được
tất cả khổ đau, ta sẽ không trở lại thành
phố Ca Tỳ La Vệ xinh đẹp này”.
Họ
cưỡi ngựa suốt đêm. Khi mặt trời
vừa mọc, họ đã tới cánh rừng yên tĩnh,
nơi có rất nhiều đạo sĩ ẩn tu. Thái
tử rất sung sướng và nghĩ: “Bây giờ
cuộc tìm đạo của ta bắt đầu”.
Rồi chàng quay qua Xa Nặc nói: “Xa Nặc, ta rất cám
ơn sự giúp đỡ của bạn. Ta đã tới
nơi mà ta mong muốn. Bây giờ là lúc bạn và con
ngựa trở về cung điện được
rồi”.
Xa
Nặc không thể tin là thái tử sẽ không trở
về cung điện với mình. Anh ta đứng lưỡng
lự nơi đó, nước mắt bắt đầu
chảy ra hai khóe mắt. Thái tử hiểu được
nỗi buồn của Xa Nặc và an ủi anh ta: “Xa
Nặc yêu quý của ta, đừng khóc nữa. Trước
sau gì chúng ta cũng phải chia tay nhau. Hãy cầm những
báu vật này mà ta đang đeo, ta không cần đến
chúng nữa. Hãy trở lại hoàng cung và nói với cha ta
rằng, ta ra đi không phải vì buồn giận, cũng
không phải là ta không yêu thương gia đình. Thực
ra vì ta thương yêu họ rất nhiều nên ta mới
phải từ bỏ họ để ra đi như
vầy. Nếu ta khám phá ra được con đường
chấm dứt tất cả khổ đau, ta sẽ
trở lại giúp họ. Nếu ta thất bại thì
chẳng khác gì ta từ biệt luôn. Sớm hay muộn gì
cái chết cũng sẽ đến với chúng ta bằng
mọi cách. Hãy để ta bắt đầu cuộc hành
trình tìm chân lý”.
Sau
đó, chàng rút gươm ra và cắt mớ tóc dài
của mình, một biểu hiện của hoàng gia, trao cho
Xa Nặc cùng với các đồ trang sức quý báu,
bảo đem về cho Da Du Ðà La.
Xa
Nặc thấy không còn cách nào chuyển đổi
được ý chí của thái tử, anh thắng
ngựa chầm chậm từ giã thái tử. Nhiều
lần anh và con ngựa ngoái nhìn lại phía sau, bùi ngùi rơi
lệ chia tay. Cuối cùng, thì họ cũng đã về
tới Ca Tỳ La Vệ. Xa Nặc đã buồn rầu
kể lại với mọi người là thái tử
Tất Ðạt Ða đã từ bỏ cuộc sống hoàng
gia mãi mãi.