Về
tới cung điện, thái tử liền đi ngay vào phòng
của vua. Chàng nắm chặt hai bàn tay lại – theo phong
tục tập quán khi thỉnh cầu một việc quan
trọng – và thưa: “Thưa cha, con muốn trở nên
người lang thang vô gia cư để tìm ra con
đường chấm dứt khổ đau. Xin cha cho phép
con được rời khỏi cung điện này”.
Từ
khi thái tử còn là đứa trẻ, vua đã lo sợ
một ngày nào đó mình sẽ phải nghe những
lời thỉnh cầu đáng ghét này. Song, những lo
sợ ghê gớm ấy đã thành sự thật. Vua
nghẹn ngào rơi lệ trả lời: “Con trai yêu quý
của cha, hãy quên tư tưởng này đi. Con hãy còn
quá trẻ, không đủ sức để sống
đơn độc như những đạo sĩ. Ðợi
đến khi tuổi già hãy đi cũng không muộn. Lúc
này con phải ở lại Ca Tỳ La Vệ để cai
trị vương quốc thay cha”.
“Dạ
thưa cha, con sẽ ở lại nếu cha hứa với
con bốn điều sau đây: Làm sao cho con trẻ mãi không
già; làm sao cho con khỏe mãi không bệnh; làm sao cho con
sống mãi không chết và làm sao cho con hết khổ
đau. Nếu như cha không hứa giúp được con
những điều này thì con phải ra đi tìm câu
giải đáp”.
Vua
bị lúng túng bởi những câu hỏi quái
lạ này và ngài bắt đầu gay gắt với thái
tử: “Hãy bỏ ngay những ý nghĩ ngu xuẩn này
đi, Tất Ðạt Ða”.
Nhưng
thái tử vẫn kiên quyết: “Thưa cha, nếu cha không
thể cứu con thoát khỏi những nỗi lo già,
bệnh, chết và khổ đau, thì xin cha cho con đi
để con tìm đường tự cứu lấy mình.
Không nên giữ con như một tù nhân ở đây”.
Vua
không thèm nghe nữa. “Không để cho thái tử
rời khỏi nơi đây. Hãy canh gác cung điện
cẩn thận!”. Vua ra lệnh cho các quan xong, buồn
rầu bỏ ra khỏi phòng.