Bà rùng mình , kéo vội chiếc chăn lên đắp kín người . Suốt cả
đêm , bà trằn trọc , ngủ không đầy giấc. Có mệt lắm chỉ chớp đi được một
lát , rồi lại thức chong mắt ra . Tới bây giờ trời đã bắt đầu vào ngày
thì suốt người bải hoải , đau nhức từng khớp xương, cứ như kẻ bị đánh
đòn thù ấỵ
Bà thầm nghĩ "Thì ra tinh thần và thể chất liên hệ mật thiết
thật" . Câu chuyện xẩy ra từ bữa cơm trưa hôm qua , nó còn "hành" bà tới
giờ . Bà nghĩ đến con gái lớn của bà , cô Bích đang còn ngủ với chồng
con ở căn gác ngoài .
" Không biết đêm qua nó có ngủ được không , có còn " đau đớn "
vì thấy mẹ bị chồng "khinh miệt " không ? " Lúc xẩy ra câu chuyện vào
bữa cơm trưa , ăn xong , bà buông đũa lên ngay đây nằm khóc thầm . Hình
như con gái bà nói gì với chồng nó ở phòng ngoài . Cô Bích cố sức nói
nhỏ giọng như sợ bà nghe .
Nhưng thằng chồng nó chốc chốc lại lớn tiếng " tôi xử đến vậy
thôi chứ , bộ muốn tôi phải lậy nữa hả … " Yên lặng một lát , nhưng bà
biết trong phút giây yên lặng đó cô Bích vẫn cằn nhằn chồng vì tiếng
thằng Sâm con rể bà lại cất lên " Bảo bà ấy ở đây một mình đi , nếu có
phải " cung phụng " thì tôi cũng chỉ " cung phụng " bà ấy thôi , chứ bắt
tôi phải nuôi " lũ kia " thì không khi nào ".
Nghĩ tới đây bà lại ứa nước mắt . Lũ kia là con người chồng sau
của bà . Thằng Ái và con Ly . Chúng là em khác cha với cô Bích . Hồi
Bích mới ba tuổi đã mồ côi bố , bà tái giá và sinh thêm hai đứa này đây .
Chúng nó đang nằm kia , trên mảnh chiếu trải lên sàn gỗ của căn gác nhỏ
, cất thêm trên mé nhà bếp . Từ một năm nay , cha chúng nó mất , bà
buôn bán thua lỗ , nên phải về ở với con gái lớn và con rể .
Mấy tháng đầu còn " dễ thở " ! Lần lần mỗi ngày một chuyện, nay
thì không khí trong nhà đặc quánh lại rồi ! Mỗi ngày một chút , những
chuyện gì ở đâu , cứ bất ngờ xẩy ra thật ngột ngạt hết sức . Bà đã cố
gắng nhẫn nhục , trong khi con rể bà cố tình gây . Thằng Ái và con Ly
luôn luôn là " đề tài " của mọi chuyện . Bà có mình Ái là con trai nên
rất thương yêu . Thấy Ái và Ly bị hất hủi bà lại càng xót đem hết tình
thương để bảo bọc cho hai đứa . Ái mới có mười lăm tuổi , nhưng người
cao tồng ngồng . Chân tay dài quá khổ . Đã nhiều lần bà xót xa khi bắt
chợt Sâm " lườm lườm " nhìn Ái , lẩm bẩm nói : " Bất thành nhân dạng ,
thứ này chỉ sớm thành du đãng chứ gì " . Bà không hiểu sao rể bà lại
ghét thằng Ái đến thế . Hình như cái vóc người cao " lêu nghêu " của nó
mỗi khi ra vào làm vướng ca gian nhà này . Chắc Ái cũng cảm thấy thế ,
nên nó ít dám xuống nhà , cả ngày cứ ngồi thu mình trên căn gác "xê'p " ,
hoặc lỉnh ra phố , có hôm nó vê` vào lúc cả nhà đang ăn cơm , bà đã
thoáng thấy nó , nhưng nó không dám vào ngay . Đôi lúc ăn xong , anh chị
nó đi ngủ trưa ,mới len lẻn về , xúc chén cơm chan nước mắm lên gác
ngồi ăn . Bà trông mà ứa nước mắt nhưng chả biết làm sao !
Bà cũng biết cô Bích vì bênh vực bà mà hàng ngày vẫn ngấm ngầm
gây gổ với chồng . Từ ngày bà về đây , gia đình này cũng mất cả nếp sống
bình thường , mọi th*' , mọi chuyện , đều thay đổi . Trước kia cô Bích
vẫn mua gạo " nàng hương " cho chồng con ăn . Giờ phải đổi ăn thứ gạo Mỹ
hạt tròn cho đỡ tốn . Cả thức ăn nữa chứ , mọi thư mọi giảm . Phần tại
lúc này quá đắt đỏ , phần nhà đông miệng ăn , cô Bích cố sức tằn tiện .
Tô canh nho nhỏ ngọt chất thịt , trước kia cô vẫn nấu cho chồng con ăn ,
nay thành tô canh rau lớn , những đĩa sào thơm ngút , không còn được
"trình diễn " thường xuyên trên bàn ăn nữa , mà chỉ còn là đĩa đồ khô
cho mặn miệng . Cốt sao cả nhà ăn cho no bụng , qua bữa là được . Bà Mùi
cũng không mong gì hơn thế . Nhưng khổ nỗi không khí trong nhà các bữa
ăn cứ nặng chịch . Như vừa mới trưa hôm qua , cả nhà đã ngồi quanh bàn
ăn , cơm đã sơi ra bát rồi , mà rể bà cứ cố tình đi ra đi vào , rót chén
nước ,rửa cái tay . Cô Bích có vẻ tức cất tiếng giục thì chồng cô nói "
Ai muốn ăn trước thì ăn đi , việc gì phải đợi " . Thế nhưng lúc con Ly
mới cầm đữa gắp miếng dậu rán , bà Mùi chưa kịp đưa mắt cản thì nó đã bỏ
vào mồm . Vừa đúng lúc Sâm ra tới , Sâm nói trống không : " Cứ như đồ
mất dạy " . Con Ly biết Sâm nói nó , đã mười hai tuổi rồi nên cũng biết
tủi thân , nó cúi gầm mă.t xuống chén cơm , mắt rưng rưng , miệng nó
ngậm miếng đậu , nhai chệu chạo . Bà Mùi thắt cả ruột lại , ngây dại như
kẻ mất hồn . Cô Bích cất tiếng cố gắng làm ra vẻ bình thường để xóa
không khí căng thẳng .
- "Cụ " ăn cơm đi chứ , hôm nay chị Ba "trổ tài" nấu món cà bung , cụ thử coi có ngon không ?
Bà Mùi gượng cười :
- Ừ … thì … cứ ăn đi , hôm nay ta chóng mặt quá , nó làm như muốn cảm .
Chị Ba " người làm " biết bà Mùi buồn , cầm bát cơm dặt hẳn vào tay bà Mùi :
- Bà ăn đi mà , con mới học bà Kim nấu cà bung lối Bắc đấy
Cô Bích lại tiếp giọng có vẻ van lơn :
- Mẹ ăn đi , hay nếu mẹ mệt để con bảo nấu cháo mẹ húp cho khỏe .
Bà Mùi bắt chợt ánh mắt của cô Bích nhìn bà , nửa thương xót ,nửa an ủi , làm bà suýt bật khóc . bà cầm vội bát cơm cười cười :
- Nào thì ăn , nấu cháo .. làm gì …
Giọng bà nghẹn lại , bà cầm đũa đưa mấy hạt cơm lên miệng cố nuốt cho trôi tủi cực .
Trong
khi đó Sâm ngồi ăn như không cần biết có sự hiện diện của mẹ vợ , không
cất được một tiếng mời , thản nhiên nói với bé Ánh :
- Con chan canh không ? Đưa bố chan ăn cho mau nào .
Không
khí trong bữa cơm dù nặng nề đến đâu rồi cũng phải qua . Sau đấy bà lên
nằm vùi trên này , lấy cớ là "ốm" bỏ bữa cơm chiều không xuống . Thằng
Ái và con Ly cũng ở luôn với bà . Chiều tối cô Bích đem lên cho mẹ và
các em mấy miếng bánh mì chả . Cô bùi ngùi bảo mẹ :
- Hay … mẹ tìm chỗ cho các em … ở đỡ đâu ít ngày . Để con "tính
" với Sâm … cho ngã ngũ ra . Con thật hết chịu được rồi … Muốn ra sao
thì ra chứ .
Bà cố khuyên con gái :
- Thôi con , một đời người rồi cũng qua đi mau lắm . Con cố
gắng chịu đựng cho con con nó hưởng . Con đừng trách chồng con , cũng
tại mẹ tới đây làm sáo trộn …
Cô Bích chậm nước mắt :
- Gì thì chứ , con có một mẹ mà anh ấy xử như vậy , đâu con có
chịu . Mẹ còn nhớ hôm tuần trước cái vụ con chó con đấy không ? Mỗi ngày
mỗi gây , mình có muốn nhịn cũng không được mà …
Bà Mùi ậm ừ … bà quên sao được cái chuyện ấy chứ . Hình như Sâm cố tình gây không cho mẹ con bà ở thêm ngày nào nữa .
Một
hôm Sâm đi xin đâu được con chó con mới sinh . Suốt đêm suốt ngày con
chó kêu ăng ẳng " làm xấu " vung vít đầy nhà . Mẹ con cô Bích cố nhịn ,
được hai ngày , hết chịu nổi cô Bích bảo chồng :
- Anh đem con chó về nuôi làm gì , nhà đã chật , lại có mình chị Ba dọn dẹp sao cho hết việc …
Sâm quắc mắt ,ngắt lời vợ :
- A … à , nhà chật hả , nuôi một con chó không có chổ hả …
Sâm tiếp cười khan :
- Thế mà tôi tưởng nuôi đến ba bốn con cũng còn được cơ đấy …
Biết
chồng ám chỉ mẹ và em mình , cô Bích nổi giận . Bất chợt , cầm tách
nước đang uống dở ném vào Sâm , không kể phải trái , cô hét lên :
- Đồ khốn , ăn nói đểu cáng thế mà nghe được à ! Tôi nói cho mà
biết dù tôi có nuôi mẹ tôi đi nữa , cũng không ai có quyền nói tôi . Đã
" ai " nuôi tôi ngày nào đâu . Hay lại chính tôi phải làm nuôi " báo cô
" bao nhiêu năm rồi . Giờ có phải anh "ghen " ăn với mẹ tôi không , thì
anh nói trắng ra đi !
Bốp … Bốp … Hai cái tát như trời giáng vào mặt . Cô Bích sợ mẹ
chạy xuống trông thấy lại khổ cho mẹ . Cô cắn răng nhịn , một vệt máu rỉ
ra bên khóe môi cô .
Sâm buông vợ vào
túm lấy con chó thẳng tay đập , con chó trược còn kêu ăng ẳng , sau lịm
dần . Con Ánh còn nhỏ quá , mới sáu tuổi đầu , phải chứng kiến chuyện
này nó đứng chết run ở kẹt cửa , không khóc nổi … , mắt mở lớn nhìn bố
đánh con chó . Trên căn gác xếp , thằng Ái và con Ly đang quýnh lên lay
bà Mùi . " Mẹ ơi … Mẹ … Mẹ ơi …." Bà Mùi từ từ mở mắt nhìn hai con ứa
nước mắt . " Mẹ không sao đâu đừng sợ " .
Nghĩ đến đây bà Mùi thở dài nói nho nhỏ :
- Người thương người phải xa nhau cũng khổ . Mà người ghét người , phải ở với nhau lại càng khổ hơn