8. Nhắn gửi với người chết
Trong văn minh Tây Tạng, cái chết xem ra không phải là cái gì quá đau
khổ như cách nhìn của thế giới phương Tây, nơi mà ít có ai dám thẳng
thắn đề cập đến cái chết. Thật ra, không có gì tàn nhẫn cho bằng khi một
người sắp chết lại không có ai sẵn lòng ngồi bên cạnh để chia sẻ những
cảm xúc và tiễn đưa người đó.
Trừ phi người sắp chết đang ở trong trạng thái mê man, bằng không thì ta
cần nói nói rõ với người đó rằng họ sắp chết. Đây là một điều khó nói,
nhưng đối với vợ chồng hay bạn thân, đây chính là cơ hội của niềm tin
cậy sâu xa nhất. Đây là lúc thành tín nhất, cơ hội để giúp người chết
đạt đến hạnh phúc, an lạc, chúng ta cần quan tâm đầy đủ.
Hãy nói rõ với người sắp chết rằng cái chết sắp đến.
“Cái chết đang đến, nhưng chúng tôi là những người thương mến bạn (cha,
mẹ, anh, chị...), chúng tôi tiễn đưa bạn. Chúng tôi và bạn đều biết là
bạn sắp chết, chúng ta gặp nhau nơi đây...”
Đó là biểu hiện quý báu nhất của tình thương, tình bạn và mối liên hệ
với nhau, người chết sẽ hết sức cảm khái.
Trong lúc này có thể đọc Luận vãng sanh cho người chết nghe, nhưng ta
cần thấu hiểu sâu sắc giai đoạn này và thật sự nói chuyện, nhắn gửi với
người sắp chết.
“Bạn sắp giã từ người thân, gia đình và nơi ăn chốn ở để ra đi. Nhưng sẽ
còn nhiều điều còn tồn tại, đó là mối liên hệ với bạn hữu và đạo pháp.
Bởi vậy, hãy cố gắng gìn giữ mối liên hệ đó. Mối liên hệ đó là phi ngã,
không tùy thuộc vào sanh mạng. Sau khi chết, bạn sẽ thấy nhiều cảnh
tượng hiện ra, như bạn sẽ rời bỏ xác thân này, hay những gì trong quá
khứ của bạn quay trở về như trong mộng. Dù bất cứ cảnh tượng gì hiện ra,
hãy cứ bình tĩnh nhận lấy, đừng sợ hãi, đừng trốn chạy. Hãy bình tĩnh
cảm nhận những gì xảy ra!”
Lúc ta nói điều này, ý thức thông thường của người chết bắt đầu tan rã,
nhưng đồng thời một thần thức bậc cao hơn xuất hiện, ghi nhận những tình
cảm, sự kiện xảy ra chung quanh. Lúc này, nếu ta cho người chết có được
một tình thương đậm đà, một sự tin cậy sâu sắc, và nói cho họ nghe sự
chân thật, chứ không phải chỉ là những lời đẩy đưa qua chuyện, thì đó
chính là những gì quý giá và quan trọng nhất.
Lúc này ta có thể giải thích cho người sắp chết một cách đơn giản tiến
trình của cái chết, sự tan rã dần dần của tứ đại và các cảm giác liên
hệ, rồi đến giai đoạn thấy hào quang của chân tâm. Quan trọng nhất đối
với người chết lúc ra đi là sự bình tĩnh, cần phải có một sức mạnh ghê
gớm mới giữ mình luôn được tỉnh táo, vì sự bất an thường xuyên chờ chực
sẵn.
Khi các vị thiện thần và ác thần xuất hiện, không ai có thể giúp thần
thức được nhiều nữa. Luận vãng sanh này chỉ rõ ta có thể nhắn gửi thần
thức bằng cách tưởng nhớ tới họ, mô tả cho họ thấy những cảnh tượng xảy
ra. Khi ta làm như thế, chủ yếu là ta tự nói với mình, tăng thêm cho ta
niềm tin và sức mạnh. Người chết sẽ hưởng được một phần niềm tin và sức
mạnh quí báu đó. Với tâm tư đó, hãy đến với người chết, chia sẻ cho họ
sự bình tĩnh cần thiết trong giai đoạn mang thân trung ấm.