có phải hương, khi trời không nắng rọi
lan hoang vu theo một kiếp làm người
mưa hay nắng, cũng là ngày tươi sáng
khi lòng trong, mây nhẹ, gót thong dong
bên cuộc đời, muôn sao trời vẫn đủ
quên tấm lòng nghèn nghẹn dấu tuổi thơ
em sẽ thấy không gian như nhỏ hẹp
phương trời cao, mây vẫn thở bao đời…
Gió thổi làm những chiếc lá lay động, làm nhánh cây, cành cây bâng
khuâng, làm rừng xanh, đìu hiu xao xuyến. Con chim đang ngủ trong tổ
giật mình thức giấc, buông tiếng hát líu lo, tung cánh vội bay ra khỏi
nơi yên nghỉ. Cánh mây ngập ngừng trên cao, bay lững thững theo chiều
gió. Những hương thơm của thiên nhiên say ngủ vội xoè hết từng mảnh
tâm, chia sẻ đến muôn loài.
Ồ chỉ một cơn gió thoảng sao cả bầu trời xao động, sao chiếc áo tung rộng theo gió, sao tâm người xô bồ, vội bỏ đi đâu..
Những
hạt cát cũng đồng hành theo tiếng gọi, cũng réo rắc lời ca, cũng vút
cao lên tố chất đan thành những sợi tơ trời, dưới những phong ba. Âm
thanh của gió, của cát, của hàng triệu triệu hạt cát, của gió rít, vi
vút, gió ngả nghiêng của cuộc sống… theo suốt mỗi đời người.
Trong
không gian bao la, gió đã bao lần thổi đến, Trong căn phòng đơn sơ,
hoang liêu, gió cũng nhảy đập, kêu gào, gỏ nhịp của từng cửa. Trong cái
thân còm cõi, mộc mạc, gió vẫn len lỏi vào tim, rung lên những âm
thanh kỳ diệu, êm ái, làm mạch máu cuồng loang. Trong cái tâm thanh
tịnh, gió vẫn không ngừng mời gọi, lang thang, chen lấn, dù tâm bất
động, nhìn những diễn biến của gió, như người khán giả yêu đời, yêu
tâm, yêu vạn vật…
Có tám ngọn gió là chất liệu nuôi dưỡng con
người trong giả tạm, hiện hữu. Có những phản ngôn đi tìm thực tại trong
tám ngọn gió để hình thành nên nhân cách con người- con người sống
thực, trực tâm, hiện sinh trong từng giây phút, trên bước chân trần, nở
hoa, kết nhụy.
Có những thời gian đã đi xa quá, bay cao trong
khoảng mông lung của đất trời, nắm hư không, nắm vọng tưởng như những
chất tố làm thành nhu liệu sống của bản thân, nhưng gió, cũng chính gió
đã thổi qua, để là những mảnh vỡ, những hạt thủy tinh, rơi rụng xuống
đời, làm thành những hạt cát.
Hạt cát của thời gian, hạt cát của
tâm tưởng, hạt cát nhỏ nhoi chứa đựng cả bầu trời, vũ trụ. Hạt cát
thành hình nên phương trời, kiêu sa trong cách gọi, vụng về trong bất
hạnh, lủi thủi trong nhỏ nhoi, vươn mình, to lớn trong trực nhận, mở
rộng cả không gian, cho ánh sáng chan hoà vào bóng tối, cho chân tâm có
mặt…
có phải gió bay, làm ai cay mắt
hay hương thơm từng lớp đổ mưa sa
ngàn cánh mơ, sa rụng buổi hôm nào
trong tiếng gọi, vang lời lời êm nhỏ
dòng pháp nhũ, vắn dài nuôi tâm trẻ
nụ hoa xưa vẫn nở giữa sơn hà
trời và đất vẫn mang tâm tơ tưởng
ngọn nến hồng thắp giữa bóng đêm về
ta giật mình, khi ngàn sao thở nhẹ
nghe trong đời, từng vạt nắng bay xa
giữa đêm vỡ, khi đèn khêu ngọn bất
một trời tâm vẫn êm dịu thưở nào…
Cát
là những hạt vi trần, là dấu nhỏ nhoi, là những nổ tung của hiện hữu,
là bước đời phải đi qua. Bản thân, nội tại của hạt cát là những sớ tâm,
gồm đủ năm uẩn: mắt tai mũi lưỡi thân ý … cát nhỏ nhoi dung chứa tất
cả các pháp.
Có phải tâm em là vũ trụ
muôn ngằn dung chứa cả trời mây
Trăng sao, đại địa, bao cõi giới
sinh diệt, khởi nguồn mỗi giọt không…
Ai
mà không vướng cát trên cuộc đời, ai không bị cát làm ran rát bàn
chân, làm rêm đau từng bước. Cát là phù thủy của cuộc sống, là ma quái
thương yêu. nhưng cũng là chất liệu nội kết quan trọng cho con người,
làm cho con người từng bước thức tỉnh.
Những mộng tưởng làm
người say, các thành công làm người bay bay trong giấc mộng, những giàu
sang làm hân hoan, kiêu vọng; tuổi trẻ thanh xuân chối bỏ sự hình
thành, tiến triển; sức khoẻ dồi dào nào biết đến sanh già bệnh chết.
Chỉ
khi cát làm rộn ràng bước chân, chỉ khi cát bám vào tóc, chỉ khi cát
làm cay mắt, chỉ khi cát nằm vào trong đáy tâm… có những cơn đau giật
mình, thôi thúc, có những thức tỉnh chợt soi, có những nhận thức bừng
tĩnh và cơn đau là phù du đưa ta đi về đến đích của cuộc sống, sống
hiện sinh, sống trực diện..
Đã bao ngày qua, ai không là người
chối bỏ cát, chối bỏ niềm đau, chối bỏ thực tại… để chạy rong ruổi theo
cuộc đời, dưới mọi danh xưng, dưới mọi hình thức, mọi phương trời cố
hữu như muốn sang đoạt cuộc nhân sinh, tìm những bung xung giả tạm xoa
dịu, mong làm biến hoá bức thành của ngã. Ta có thể đạt được bản tâm
nào đó, có thể chạy trốn những hạt cát thân yêu trong đời, có thể tạm
quên một khoảng trời đẹp, hay ngủ say trong mê muội vong thân.
Chối
bỏ hạt cát, lãng quên nội kết, tìm quên niềm đau… ta sẽ được gì, ta có
gì trong cuộc sống vô thường. Một chút yên lành cũng là mộng mị, một
vài an ổn cũng là niềm đau, một xé tâm bùng vỡ không thôi vẫn là thoang
thoảng bước chân đi tìm… Mất dấu chân dính cát, ta tìm ta nơi đâu? Có
phải từ cát thấy ta, từ ta nhìn ra cát, từ những vẩn đục của tâm, thành
hình nên bầu trời quang đãng.. Đám mây rời xa cuối trời, biệt dấu… còn
lại là không gian bao la…
Theo dấu chân đức Phật, chợt lắng
nghe lời của tâm: “Con hãy là hải đảo của chính con”. Hình ảnh của Bồ
tát Quán thế Âm chợt có mặt khi những mông lung của tâm vấn hỏi, khi
niềm đau dâng lên, những băn khoăn thúc giục..…
“Trong gương soi tỏ bao phiền não
hỷ nộ lộ hình, rõ sắc không
quay về sống với tâm Bát nhã
cam lồ dịu ngọt tưới mê tâm”*
- Nam mô thanh tịnh bình thùy dương liễu, Quán Âm Như Lai, cam lộ sái tâm nguyện..
Hình
ảnh của Ngài đẹp quá, một bức tranh đơn sơ, mộc mạc, nhưng dung chứa
sức sống của một trời đại nguyện. Người con Phật, những người đi tìm
hạt cát dưới bước chân là những người đi theo Ngài, sống với Ngài như
tiếng gọi thân thương của vùng tâm thanh tịnh, có mặt, hằng hữu, bất
sanh bất diệt mà bao đời đã vô tình chạy rong ruổi, quên lãng, xa vời.
Ngài có mặt trong thực tại, không phải trên tầng mây, không phải ngoài
không gian xa vời vợi, không phải ẩn hiện mơ màng, nhưng Ngài là đây,
trong tâm bừng tĩnh cơn mê.
Nước của bình thanh tịnh đến từ tâm,
được nhành dương liễu đem nước trong, thanh lương, vung rải. tưới tẩm
để tâm lắng dịu, cho đời xoá bất hạnh, chuyển hoá khổ đau. Phải quán
chiếu lại lòng mình, đem chiếc bình tâm rửa sạch, lắng đi vọng niệm, để
bao nhiêu nội kết trở thành chất đề hồ, cam lồ cho tâm, cho cuộc đời.
Đó
không phải là bước nhảy chập chùng xa vời, không phải rong ruổi chạy
bắt, không là hoang liêu cho tâm trong huyền ảo, mơ màng…nhưng là sống
thực, trực diện, với cái tâm của bồ đề.
Bắt trẻ đồng xanh với
những bước chân nô nức, tiếng cười giòn giã, với cánh diều bay cao, với
lòng trong sáng, mắt hồn nhiên, nụ cười hoá Phật, thấy lại mình như
đứa bé thơ trong vắt tâm tình…
Bồ tát là tâm bồ đề, con người
hãy mang tâm bồ đề nầy cho tâm, cho cuộc đời, biến nội kết thành chất
liệu thương yêu, giải thoát..
Bao năm qua, ta đi, ta tìm, ta bay
nhảy... qua biết bao nhiêu là từng cây số, qua biết bao nhiêu là chạy
theo đuổi các vọng tưởng, ta tưởng là ta đầy đủ trong tri thức, trong
kiến thức, trong học vấn, giàu sang, danh vọng..ta cứ tưởng là ta là
tất cả, là niềm đau nổi khổ của người nầy hay người khác, nhưng ta lại
quên tâm bồ dề của và chính ta…
Một vị Thầy đã nói với tôi
rằng:”Thân tôi từng đau đớn, cơ thể tôi từng rã rời do tuổi đời, thời
gian chồng chất. Tâm tôi thường bị ru ngủ trong bất hạnh, vì chúng tiếp
xúc với cảnh đời, bởi vì… nhiều lý do, mờ pháp. Tôi đã dùng xoa bóp,
thuốc thang cho thân, cho cơ thể để cho dịu cơn đau sinh vật lý. Tôi đã
từng bay đi mọi phương hướng, từng dùng mọi điều kiện, mọi giới thiệu,
mọi phương pháp để làm xoa dịu tâm.. Nhưng lại vô vọng và càng tăng
thêm đau khổ, bế tắc, suy nhuợc, chán nản.
Với giáo lý của đạo
Phật thật là phương thuốc kỳ diệu, nên khi quán chiếu lại, nhìn lại,
thấy rõ, trực diện… Mọi chạy trốn đều không có kết quả, chỉ để lại
nghiệp và chất chồng thêm lực của nghiệp.
Tôi quay về với tôi,
và thấy rằng… chỉ có nước từ bi và trí tuệ của tự tâm mới rửa sạch khổ
đau, chỉ có tâm bồ đề mới chuyển hoá được nghiệp, dòng sanh tử bất hạnh
và tôi đã áp dụng. Tôi đã chuyển phương pháp, không phải ở nơi đâu, mà
trong căn phòng giản dị, xô bò đồ đạc, bừa bải sách vở chứa kiến thức …
và trong cái tâm chân chất nầy, dùng đôi tay của mình xoa dịu những
chỗ đau bằng niềm thương yêu, bảo bọc, chia sẻ, không cần gấp gáp, vội
vàng, mạnh bạo… vì những khổ đau, bất hạnh nầy không đến từ bên ngoài,
mà tự trong tâm.
Cho nên, phải được dùng bằng cái tâm thực sự
của lòng thương, của từ bi, tỉnh thức, tâm bồ đề và kết quả là thân
khoẻ, tâm an, trí mở…Thật là đơn giản, thật là kỳ diệu, mà bấy lâu nay,
hiểu mà không biết, học mà đi tìm ngoài, đi xa muôn trùng vạn dậm… và
nghĩ là mình cao thượng, biết nhiều, cao sang, quí phái, nhưng đã lầm
rồi.”
Đạo Phật rất đơn giản, ngay bây giờ và ở nơi đây. Đừng cầu
kỳ để biến đạo Phật là ở một nơi chốn nào đó, dù là thành thị, núi
cao, biển dài, sông rộng, vì như thế là làm hoang phí tâm lực, suy yếu
nguồn tâm, chia trí chia tâm, chia cách cuộc đời thực. Đừng ham hố đi
tìm Phật ở khắp mọi nơi, chạy trốn thực tại, cho là bởi, vì và do đó mà
mình mang nhiều năng lượng tâm linh…. trong khi, thực ra Tuệ giác sẽ
có mặt khi dừng lại. Hãy đem tâm trở về thân, hãy trở về với chính mình
như lời của Ngài Đại Thế Chí trong kinh Lăng Nghiêm:
“Phật thương nhớ con như người mẹ thương nhớ con và nếu con cũng thương nhớ Phật, thì mới dung thông.”
(Thập
phương Như lai mẫn niệm chúng sanh như mẫu ức tử, nhược tử đào thệ,
tuy ức hà vi. Tử nhược ức mẫu, như mẫu ức thời, mẫu tử lịch sinh, bất
tương vi viễn. Nhược chúng sanh tâm ức Phật niệm Phật, hiện tiền đương
lai, tất định kiến Phật…)
Chúng ta không nhớ Phật của chính
mình, không nhớ đến sự gần kề, nơi đây, mà chỉ vong thân, vọng ngoại,
thì thân sẽ không khoẻ, tâm sẽ không an.. Chúng ta có thể sẽ đạt nhiều
sự hiểu biết bao la, có thêm những tri kiến, những bồi đắp cho cuộc
đời, nhưng trái lại, đó cũng là con đường làm cho ta lại quên từ bi,
trí tuệ và tâm bồ đề đem nguyện lớn cho chính mình, phải không?
Hãy
ôm ấp hạt cát, hãy chia sẻ với hạt cát, hãy thương yêu hạt cát đang
làm chúng ta khó chịu dưới chân. Những sớ tấm của hạt cát dù vậy cũng
chứa đủ cả pháp giới, cả năm uẩn, cả tham sân si… nếu không mang tâm bồ
đề, tâm từ bi trí tuệ để chia sẻ, vuốt lại mảnh tâm, có phải vô hình
chúng ta đang đóng góp vào những mê vọng của tâm, bóp nát tâm trong
vọng tưởng đảo điên, bay nhảy…
Khi đang viết đây, thì vừa được
tin tượng Phật Ngọc Hoà Bình cho Thế giới về tới Chùa Việt Nam, dù là
còn đang trong thùng bảo vệ tránh mọi hư hại, nhưng lòng tôi chợt dâng
lên niềm vui khôn tả. Những giá trị tâm linh như đánh thức, sóng biển
Hải Triều Âm lại thêm một lần xoá bỏ bóng tối vô minh, những oan khiên
quả báo của bao đời như chợt mở rộng theo bước đi, tấm lòng của những
người con Phật.
- Cầu xin cho tâm người mở rộng, hướng đến nhau trong tinh thần chia sẻ, thương yêu.
- Cầu xin cho hận thù vắng mặt, tình yêu thương như trăm hoa nở rộ, nhân lên trên cuộc đời nhiều khổ đau, bất hạnh nầy.
- Cầu xin cho Hoà bình có mặt để đời bớt nổi khổ niềm đau, tránh bao sự mất mát sanh mạng, tài nguyên thiên nhiên.
- Cầu xin mọi người hãy trở về với chính mình để đem những chất liệu thương yêu cho cuộc đời, xã hội.
Với
một tấm lòng chân chất, dù là học hạnh đều thiếu kém, lời văn tiếng
nói thô kệch, ý tưởng quê mùa, rỗng… nhưng vì là người con Phật được
dạy rằng “Những gì có được cần phải chia sẻ với cuộc đời, đi với một
tấm lòng dung dị, chất phác và tâm bồ đề”. Nghĩ đến lời đó làm kim chỉ
nam để bước đi, nên với lời văn vụng về nầy, ghi lại những gì được góp
nhặt từ trong tâm vừa mở… xin được kính chia sẻ đến mọi người - dù là
có được đồng ý hay không, cũng kính mong nhận nơi đây như niềm vui,
lòng hoan hỷ và ý muốn chia sẻ như một tấm lòng kính dâng đến.
Thành kính cám ơn và chia sẻ.
Ngày tượng Phật Ngọc cho Hoà Bình Thế Giới
vừa về tới Chùa Việt Nam (TX, USA)
Viết xong lúc 6:03 pm .
Ngày 17.03.2010
(mùng 2 tháng 2 Canh dần )
___________________________
*Trích trong Thi kệ “12 Lời Nguyện Bồ tát Quán thế Âm” do Cư sĩ Liên hoa viết…
Cư sĩ Liên Hoa