Ta có đôi mắt vô bệnh và không bị khuyết tật là ta đã có hạnh phúc và đã có nhiều may mắn.
Ta
đem đôi mắt ấy mà nhìn mọi hình sắc giữa cuộc đờì với tâm không thành
kiến, không ganh tỵ, không chiếm hữu, với tâm hiểu biết và thương yêu,
với tâm hỷ xả, thì hạnh phúc của ta là không thể nghĩ bàn và phước đức
của ta sẽ tăng lên vô tận.
Ta đem đôi mắt ấy, để chia sẻ và cảm
thông với những bất hạnh của những người mù, với những người mắt bị bệnh
hoạn và khuyết tật, với những người tay chân đang bị cột trói, xiềng
xích, đang bị tra tấn cực hình, với những người đang bị sa vào màng lưới
tội lỗi, hay đang bị rơi vào những hầm hố tà kiến.
Ta đem đôi
mắt ấy để chia sẻ và cảm thông đối với những chúng sanh đang tranh nhau
để sống, đang giành giựt nhau để tồn tại, mạnh được yếu thua mà những
khổ đau và bất hạnh của họ, chưa bao giờ có một cơ hội nào để dừng lại
và chuyển hướng.
Ta có đôi tai vô bệnh và không bị khuyết tật là ta đã có hạnh phúc và đã có quá nhiều may mắn ở trong đời.
Ta
đem đôi tai ấy mà nghe mọi âm thanh giữa cuộc đời, với tâm không thành
kiến, không ganh tỵ, không chiếm hữu. Nghe với tâm hiểu biết sâu, với
tâm thương yêu rộng, với tâm bao dung và hỷ xả, thì hạnh phúc của ta là
không thể nghĩ bàn, phước đức của ta sẽ là vô tận.
Ta đem đôi tai
ấy, để chia sẻ và cảm thông với những bất hạnh của những người bị điếc,
với những người tai bị bệnh hoạn và khuyết tật, với những người bị âm
thanh ngọng lựu, thô cứng, với những người có âm thanh độc ác và những
loài chúng sanh có những âm thanh không lành mạnh, với những âm thanh
vang lên, kêu lên từ những tra tấn cực hình, từ những sợ hãi, lo lắng,
thất vọng và khổ đau của tất cả muôn loài.
Ta đem đôi tai ấy để
nghe âm thanh mầu nhiệm của gió, của nước, của lửa, của đất, của núi
rừng, của biển cả, của trăng sao, của mây ngàn, của tâm thức, của vạn
hữu sinh diệt vô thường, của âm thanh thanh tịnh từ các bậc chân nhân và
âm thanh khi phát khởi đại nguyện của các Bậc Bồ Tát.
Ta có mũi
vô bệnh và không bị khuyết tật là ta đã có hạnh phúc và đã có quá nhiều
may mắn. Ta đem mũi ấy mà hít thở không khí của thiên nhiên đã ban tặng.
“Thở
vào, ta biết ta đang thở vào; thở ra, ta biết ta đang thở ra. Thở vào,
ta biết, ta đang đưa dưỡng khí đi vào trong thân thể ta; thở ra, ta
biết, ta đang đưa những khí không lành mạnh đi ra khỏi thân thể ta”.
Ta
thở vào và ra như vậy mỗi ngày, với ý thức toàn thân an tịnh là ta đưa
thân đi về với tâm, ta đưa tâm đi về với thân, thân và tâm có mặt trong
nhau, và nhất như cùng nhau trong đại định.
Thở vào ta tiếp xúc với sự trong sáng của thân tâm ta, thở ra ta đem sự trong sáng ấy hiến tặng cho cuộc đời.
Thở
vào, ta tiếp xúc và ngửi được hương vị của cuộc sống trong ta; thở ra
ta tiếp xúc và ngửi được hương vị của cuộc sống ngoài ta.
Ta đem
cái mũi có khả năng thở và ngửi ấy, mà thở những sanh khí của thiên
nhiên và ngửi những hương thơm của cuộc sống, thì hạnh phúc của ta không
thể nghĩ bàn và phước đức của ta không thể kể xiết.
Ta đem cái
mũi có khả năng thở và ngửi ấy, để chia sẻ và cảm thông với những bất
hạnh của những người mũi bị điếc, bị bệnh, bị khuyết tật, hay những
người mũi đang bị thở những không khí ô nhiễm, bị độc hại, bị tanh nồng,
bị xú uế hay bị thở và ngửi những không khí không đầm ấm trong gia đình
và bất an ngoài xã hội.
Ta đem mũi ấy, để thở và ngửi những
hương vị mầu nhiệm của gió, của nước, của lửa, của đất, của núi rừng,
của biển cả, của trăng sao, của mây ngàn, của dòng sông xanh tĩnh lặng,
của tâm thức bình an, và hương thơm tỏa ra từ các bậc có giới đức, có
thiền định sâu xa và có tuệ giác quán chiếu chính xác, rộng sâu và cùng
khắp.
Ta có cái lưỡi vô bệnh và không bị khuyết tật là ta đã có hạnh phúc và đã có quá nhiều may mắn.
Ta đem lưỡi ấy mà tiếp nhận thức ăn độc hại và nói những lời không lành mạnh là thật uổng phí cho ta.
Nên,
ta nguyện chỉ ăn những thức ăn lành mạnh, không gây thiệt hại cho ta và
người, không gây ra những oán thù giữa ta và muôn vật. Ta nguyện chỉ
nói những gì chân thật, lợi ích, không nói những lời nói có nội dung phù
phiếm và ba hoa và nguyện không nói những lời nói gây ra oán thù giữa
ta và người trong đời này và đời sau.
Ta nguyện đem cái lưỡi có
nhiều phước báo ấy, mà nói những lời đúng sự thật, nói những lời không
tranh cãi, nói những lời trước sau như một để hiến tặng cho đời.
Ta có một thân thể vô bệnh, với các quan năng nhận thức không bị khuyết tật là ta đã có quá nhiều hạnh phúc và may mắn.
Ta
đem thân ấy mà thực hành tình thương, tôn trọng và bảo vệ sự sống cho
muôn loài. Ta đem thân ấy mà thực hành và bảo vệ công lý. Ta đem thân ấy
mà sống nếp sống an hòa, lành mạnh để nuôi dưỡng khí tiết cho ta và để
hiến tặng cho đời những gì tốt đẹp.
Ta nguyện đem thân ấy mà cảm
thông và chia sẻ đối với những ai có thân thể đang đầy bệnh tật và
nghiệp chướng, xin nguyện cho những người ấy có được thân thể kiện
khương, thọ mạng lâu dài, mỗi khi họ xả thân và thọ thân đều được tự tại
như ý và khiến cho bất cứ ai mỗi khi nhìn thấy sự xả thân và thọ thân
của người ấy đều phát tâm tu tập, sinh khởi được chất liệu của trí tuệ
và từ bi.
Ta có tâm ý không bị điên đảo trong nhận thức, không bị
tán loạn trong tư duy, không bị lãng quên trong nhớ nghĩ và không bị
sai lầm trong phán đoán là ta có quá nhiều may mắn và hạnh phúc.
Ta
nguyện đem tâm ấy mà an trú vào thiền định, khiến cho các phiền não
không còn chi phối, khiến cho các loại ái kiến và ái nghiệp không còn
khởi sinh, khiến cho các ý niệm về ngã và ngã sở không thể phát khởi.
Ta
nguyện đem tâm ấy, mà an trú vào nghĩa “không” của tất cả pháp, khiến
cho tâm ý của ta không bị khuynh động bởi cái sinh và cái diệt, bởi cái
có và cái không, bởi cái đến và cái đi, bởi cái tan và cái tụ, bởi cái
đồng nhất và cái dị biệt của vạn hữu.
Ta nguyện đem tâm bất động ấy, mà hiến tặng cho đời và dựng xây quê hương Tịnh Độ bằng tất cả chất liệu của đại bi và đại trí.
Với
thiền quán, ta phải thấy thân và tâm ta như vậy, nguyện sống thật xứng
đáng và thăng hoa đối với những gì ta đã có, để ở đâu và lúc nào ta cũng
mỉm cười và thong dong với mọi sự sống.