Đã
là con người thì ai lại không quan tâm đến chuyện tử sanh. Người giàu
sang, quyền quý thì họ muốn được sống thật lâu để tận hưởng những lạc
thú trên đời, còn kẻ cùng đinh thì càng từ chối hội ngộ với diêm vương.
Nhắc lại chuyện xưa, vua Tần Thủy Hoàng vì muốn kéo dài sự hưởng thụ
ngôi cao tột thế của mình, nên sai không biết bao nhiêu người tâm phúc
đi tìm thuốc trường sinh bất tử, nhưng ông ta có thoát khỏi bàn tay lông
lá của tử thần không? Bởi thế, kể từ khi khai thiên lập địa đến giờ, từ
thiên tử đến chí dân, từ giàu sang đến rách rưới, ai ai cũng không qua
khỏi cửa tử cả. Vì thế mới có câu: “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử”. Thật
vậy, có sanh tất phải có diệt.
Nhưng thế nào là chết?
Theo
dấu hiệu thông thường của cái chết là khi chấm dứt hơi thở và tim ngừng
đập. Còn theo Phật giáo thì chỉ gọi là chết khi nào thần thức (linh
hồn) chính thức lìa khỏi thân xác mà thôi. Thần thức thì có hai phần:
phần thô và phần tinh tế. Khi hơi thở dứt và tim ngừng đập, thì phần thô
của thần thức đã tan mất. Tuy nhiên, phần tinh tế của tâm thức vẫn còn
lưu lại trong xác thân của người chết trong một thời gian dài hơn. Có
những trường hợp nó lưu lại trong thân xác ba, bốn ngày hoặc là cả tuần
lễ nữa. Trong thời gian thần thức còn lưu lại trong thân xác thì thi hài
không bốc mùi hoặc thối rữa. Nhưng trong kinh điển Phật giáo đều khuyến
khích là chúng ta cố gắng đừng đụng tới thi hài tối thiểu là sau 8
tiếng đồng hồ kể từ khi tắt thở để thần thức có cơ hội thoát ra một cách
bình yên. Khi người đang hấp hối, thì phải tránh gieo cho họ những
trạng thái bi ai, luyến ái, hay giận hờn. Bởi vì nếu họ không an tâm mà
nhắm mắt thì ảnh hưởng rất lớn cho việc đầu thai hoặc vãng sanh của họ.
Tuyệt đối không nên khóc lóc hay bi lụy mà chỉ nên niệm Phật, hoặc tụng
kinh Địa Tạng hay kinh A Di Đà cho họ sớm được siêu thoát. (Xin đọc thêm
trong phần Pháp tu Tịnh độ).
Khi nói về cái chết, Đức Phật đã nói rằng:
- Hễ có hơi thở ra mà không thở vào là chết.
Chính
Đức Phật đã khẳng định cái chết đến với mọi người thật dễ dàng vì đời
người quá ngắn ngủi mong manh. Vì thế cái chết luôn luôn như chực chờ
bên ngoài, bên trong cơ thể và ở ngay trong mỗi con người chúng ta từng
giây từng phút.
Theo Phật giáo thì có ba trường hợp đáng lưu ý về sự chết của con người:
1) Sammattimarana: Đây là sự chết thông thường của con người, đó là tim ngừng đập và sự ngừng thở hoàn toàn.
2)
Samucchedamarana: Chết và không còn tái sinh. Khi những bậc tu hành đắc
đạo hay niệm Phật đến chỗ tam muội (Nhất tâm bất loạn) thì được vãng
sanh vào cõi Thánh hay vào cõi bất sinh bất diệt.
3) Khanakamarana: Chết trong một Sát na (một giây). Đây là cái chết đặc
biệt trong tâm tức là sự chấm dứt tư tưởng của dòng tâm thức. Chẳng hạn
khi tâm đang suy nghĩ về một vấn đề gì rồi dứt bỏ, chấm dứt, không suy
nghĩ đến vấn đề đó nữa thì đây là trạng thái của tâm diệt.
Có nhiều nguyên nhân dẫn đến cái chết:
1. Kãlamarana: Khi thọ mạng hết khiến con người sinh bệnh rồi chết.
2. Ãyukhayena: Chết do tuổi thọ đã hết.
3. Kammak-Hayena: Chết vì nghiệp báo ở kiếp nầy đã trả xong.
4. Ãyukammakhayena: Chết do tuổi thọ và nghiệp quả đã hết.
5. Upaccheda-marana: Chết vì nghiệp quả quá nặng tác động vào.
6. Akãlamarana: Chết bất đắc kỳ tử khi đoạn nghiệp của một người phát sinh quá mạnh.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau khi chết? hoặc là người chết sẽ đi về
đâu? từ những thắc mắc đó mà trong nhân gian đã nẩy sinh ra vô số tôn
giáo.
Có tôn giáo nói rằng, loài người cũng như loài vật, một lần chết là mất
hẳn, cát bụi sẽ trở về với cát bụi, chết là hết. Nhưng có những tôn
giáo khác lại không đồng ý với tôn giáo trên và nói rằng: loài người
chết đi, nhưng linh hồn vẫn vỉnh viễn còn lại, hoặc lên thiên đàng để
mãi mãi hưởng những khoái lạc, an vui, hay xuống địa ngục lãnh án cực
hình thê thảm.
Vậy ta nên tin theo triết lý nào?
Theo giáo lý nhà Phật thì hai triết lý trên không giải thích được cái
gì cả bởi vì nó chỉ là những định đề đơn giản, không hợp lý và không
thực tế. Tại sao? Nếu quan niệm rằng sau khi chết muốn được lên Thiên
Đàng hay bị đọa vào Địa Ngục thì thần thức (linh hồn) phải đổi thay toàn
diện. Đó là nếu muốn được lên Thiên Đàng thì thần thức bây giờ sẽ mất
hết tính xấu để trở nên toàn thiện như một vị thiên thần. Ngược lại khi
chết thần thức mất hết tính tốt để trở nên xấu xa mà biến thành một thứ
ma quỷ và bị đẩy vào Địa Ngục. Điều nầy vô lý vì bất cứ sự tiến hóa nào
cũng phải diễn biến từ từ chớ không thể nào đột ngột được và một điều
chắc chắn là không một ai toàn thiện hay toàn ác trên thế gian nầy cả.
Trong mỗi chúng ta đều có đầy đủ chủng tử thiện ác hoặc là do chúng ta
tạo ra trong đời nầy hoặc là do những đời trong quá khứ mang đến. Nếu có
những người trong đời nầy biết tu tâm dưỡng tánh nên có rất nhiều chủng
tử thiện nhưng những chủng tử thiện ác đã tạo ra trong đời quá khứ họ
vẫn phải đeo mang.
Sự chết chỉ là giai đoạn chuyển tiếp chứ không phải là hết. Vì thế
không có việc quỷ sứ hành hạ tội nhân hoặc thiên thần có cánh bay vèo
vèo như những loài chuồn chuồn châu chấu.
Phật giáo gọi chữ linh hồn của những tôn giáo khác là thần thức và thần
thức thì vốn như hư không và không có hình tướng. Khi còn sống, con
người hằng ngày đã tạo nên rất nhiều nghiệp báo. Những nghiệp tốt thì
gọi là thiện nghiệp còn nghiệp dử thì gọi là ác nghiệp và những thiện
nghiệp cũng ác nghiệp nầy được gọi chung là nghiệp thức. Tất cả những
nghiệp thức mà chúng ta tạo ra trong đời nầy sẽ được ghi nhận lại bởi
một hệ khác là Mạt-Na thức. Sau đó, tất cả những nghiệp thức được chuyển
qua và giữ lại ở A-Lại- Da thức. Những chủng tử (cái mầm) của nghiệp
thức một khi đã được dồn chứa trong A-Lại-Da thức, thì chúng sẽ tồn tại
từ đời nầy sang đời khác cho đến khi gom góp đủ nhân duyên thì chúng sẽ
phát sanh. Đến lúc thân chết, thì thần thức phải đi theo nghiệp báo mà
biến hóa đổi đời để mang lấy thân khác. Khi đã sang đời khác lại phải
chịu ở trong bào thai, tất nhiên mọi sự thấy biết cũng đều khác hết nên
không còn nhớ đến những việc cũ nữa.
Nhưng tại sao chúng ta không nhớ đến việc đời trước? Để trả lời Đức Phật dạy rằng:
“ Cũng ví như người thợ đúc, khi ông nấu đá quặng để luyện thành sắt,
khi thành sắt rồi lại chế thành đồ dùng. Vậy khi đã thành đồ dùng rồi,
có thể làm cho nó trở lại thành đá quặng nữa chăng?
Thần thức dời chuyển ở trong thân Trung Ấm (khoảng thời gian vừa chết
cho đến khi đi đầu thai sang kiếp khác, thường thường thì khoảng 49
ngày) cũng như đá quặng nấu thành sắt, từ Trung Ấm chuyển sang thân
khác, cũng như sắt đã chế thành đồ, hình cũ tiêu đi thể chất đổi khác.
Vậy cái thần thức lúc đó thay đổi rồi, không còn nhớ những việc trước
nữa. Tại sao thế? Bởi vì phải theo với nghiệp thiện ác của mình đã tạo
lập như thế nào, thì thần thức sẽ lại theo nó để hưởng thụ lấy quả báo
(tội hay phước) biến hóa đổi đời cũng như đá chuyển thành sắt vậy.
Vì thế, nếu trong đời này chúng ta làm những việc ác đức, thì lúc chết
đi thần thức sẽ phải sa vào làm kiếp súc sanh, hay địa ngục. Nói một
cách khác, khi ta chết, không có nghĩa là hết, cũng không có nghĩa là sẽ
lên trên hoặc xuống dưới chỉ một lần, mà chúng ta phải quay lộn trong
cảnh sanh tử luân hồi. Nên nhớ tất cả những chủng tử của nghiệp thức dồn
chứa trong A-Lại-Da thức thì bất biến. Nói một cách một khi chúng ta
gây ra một nghiệp nào thì nó sẽ ở mãi trong A-Lại-Da (Tàng thức) từ đời
nầy đến đời khác không mất. Khi gặp nhân duyên thì chủng tử sẽ phát sinh
để tạo thành quả báo và nó là kết quả của cái vui hay cái buồn của con
người trong đời nầy. Chủng tử ví cũng như cái mầm, hột giống. Một khi
cái mầm hay hột giống (cái nhân) gặp mưa, gặp đất tốt tức là nhân duyên
thì cái mầm sẽ nẩy chồi, sanh rễ rồi thành cây thành quả. Do đó nếu
nghiệp mà không có nhân duyên thì nghiệp sẽ không bao giờ thành quả. Vì
thế người tu Phật không nên gây ra thêm nhân duyên bất thiện để kết với
nghiệp ác trong quá khứ mà thành quả báo dữ làm cho mình đau khổ.
Thế nào là luân hồi?
Luân là bánh xe, Hồi là xoay tròn. Đức Phật đã dùng hình ảnh bánh xe
quay tròn để hình dung sự xoay chuyển, lên xuống, xuất hiện của mọi
chúng sanh trong cõi lục đạo. Khi thì đầu thai ở cõi nầy, khi ở cõi
khác, luôn luôn tiếp nối sanh tử, tử sanh không ngừng, như bánh xe lăn.
Luân hồi chẳng qua là nhân quả liên tục, nhưng vì nó khi biến, khi
hiện, khi lên, khi xuống, khi mất, khi còn, khi thay hình đổi dạng, nên
chúng ta cứ tưởng như gián đoạn và không ảnh hưởng chi phối lẫn nhau.
Sau đây là lục đạo luân hồi mà chúng sinh có thể nhập vào tùy theo nghiệp nhân mà mình tạo:
1) Địa ngục (nơi chịu cảnh khổ): khi sanh tiền chúng ta tạo ra lắm điều
sân hận, độc ác thì khi chết phải luân hồi vào địa ngục, chịu đủ điều
đau khổ.
2) Ngạ quỷ (quỷ đói): khi sống thì quá tham lam, bỏn sẻn, không biết bố
thí, chẳng những không giúp đở người khốn khổ mà còn lập mưu sâu, kế
độc để cướp đoạt của người. Khi chết sẽ luân hồi làm ngạ quỷ.
3) Súc sanh: lúc sống thì si mê sa đọa theo thất tình, lục dục, tửu sắc, khi chết luân hồi làm súc sanh.
4) A-tu-la (cõi Thần): những người nầy khi sống gặp việc nhân nghĩa thì
làm, gặp việc sai quấy cũng không tránh, vừa cương trực mà cũng vừa độc
ác. Mặc dù có làm những điều phước thiện, nhưng tánh hung ác vẫn còn,
lại thêm tà kiến, si mê, khi chết luân hồi vào cõi A-tu-la. Cõi nầy thì
vui sướng cũng có mà đau khổ cũng nhiều.
5) Loài người: chỉ cần giữ ngũ giới: không sát sanh, không trộm cướp,
không tà dâm, không dối trá, không rượu chè say sưa, thì đời sau trở lại
làm người.
6) Cõi trời: bỏ mười điều ác để tạo mười điều thiện thì sẽ luân hồi vào
cõi trời, nhưng cõi trời này vẫn còn ở trong vòng phàm tục có nghĩa là
vẫn còn chịu cảnh luân hồi sanh tử về sau.
Khi chết thần thức thoát ra khỏi thân xác và chuyển qua một thế giới
trung gian (cõi trung giới) trong thời gian từ một đến bảy tuần lễ. Họ
trút bỏ thân xác sắc uẩn nặng nề và sự sống tiếp tục bằng cách mang một
thân không có xác thịt mà chỉ bằng tư tưởng được gọi là Thân Trung Ấm.
Mỗi cảnh giới trong lục đạo được cấu tạo bằng những nguyên tử mà có
những tần số rung động (Vibration) khác nhau. Tùy theo nghiệp thức mà
nghiệp lực chi phối Thân Trung Ấm có được những rung động tương ứng. Nếu
người tạo nhiều nghiệp dữ thì sẽ có tần số rung động thấp, ngược lại
người tu hành thanh cao thì có tần rung động rất cao. Sự rung động của
Thân Trung Ấm sẽ tương ứng với cảnh giới tần số rung động của một trong
sáu cõi luân hồi. Đây chính là “đồng thanh tương ứng” vậy. Thí dụ như
trong cõi địa ngục có tần số rung động nặng nề, u ám nhất tương xứng với
những vong linh bất hảo, những kẻ sát nhân, người giết hại súc vật,
những cặn bả trong xã hội, những kẻ có tư tưởng xấu đầy thú tánh…Ngược
lại một người có đời sống trong sạch, tinh khiết sẽ thức tỉnh và tái
sinh vào một cảnh giới an lành, tự tại.
Cử Chỉ Của Người Sắp Chết
Đức Phật dạy rằng thân xác tức là sắc uẩn của con người là do tứ đại kết hợp:
* Đất là địa tức là thành phần chính tạo nên xương, thịt, bắp thịt, gân, mô, chất sụn hay mô sụn…
* Nước là Thủy chính là thành phần cấu tạo nên chất nhờn như đàm, nước miếng, tinh khí, máu huyết, mồ hôi…
* Gió thuộc Phong tạo nên hơi thở, sinh khí.
* Lửa là Hỏa là phần tạo nên thân nhiệt, sức nóng của cơ thể và cũng là
nguồn năng lượng tiềm tàng phát sinh khi toàn bộ cơ thể hay một phần cơ
thể hoạt động.
Khi người sắp chết thì tứ đại lần lượt lìa ra khỏi xác thân vì thế
thịt, gân, xương trở thành các chất bắt đầu tự hủy hoại từ trong lẫn
ngoài. Kế đến là các chất lỏng bắt đầu cô đặc dần dần và máu tụ về một
nơi nên lúc đó tim vẫn còn thoi thóp và hơi thở dần dần giảm thiểu rồi
dứt hẳn. Quả tim đập một cách yếu ớt và lúc nầy Hỏa vẫn còn lưu chuyển
nên ngực còn hơi ấm để rồi tách dần khỏi thể xác khiến cơ thể lạnh dần
và da tái mét hay tím ngắt vì đã mất máu và năng lượng nhiệt.
Thông thường mỗi người trước khi trút hơi thở cuối cùng có những cử chỉ
đặc biệt, nhưng tựu trung cũng nằm trong bốn trạng thái sau đây:
1) Hốt hoảng, lo sợ và tiếc nuối làm chân tay run rẩy, chới với và ngơ ngác…
2) Đau đớn, khổ sở với nét mặt nhăn nhúm, dáng mặt xanh xám nhợt nhạt, mắt trợn trừng, tay chân co quắp, co giật và quằn quại…
3) Thâm trầm, lặng lẽ, buông xuôi…
4) Bình thản với những cử chỉ tự nhiên. Sắp dặt, dặn dò, khuyên nhủ
người thân mọi việc như đang chuẩn bị cho chuyến đi xa rồi sau đó mới từ
từ nhắm mắt.
Dựa theo Phật giáo thì có 10 hiện tượng lành mà người sắp chết sẽ về cõi Thánh hay được vãng sanh về cõi Tây phương Cực lạc:
1. Đối với những người bình tĩnh, sáng suốt, không hốt hoảng hay bấn loạn tinh thần.
2. Biết trước mình sẽ chết nên rất bình thản và tự nhiên chờ đợi.
3. Họ chuẩn bị mọi việc trước khi ra đi và tắm rửa sạch sẻ, thay quần áo mới và căn dặn người thân như không có gì đáng sợ cả.
4. Tự nhiên có mùi thơm của hương, hoa tỏa ra quanh người sắp chết.
5. Tự nhiên như có âm thanh xa vắng mênh mông khác với âm thanh thông thường của thế gian.
6. Tự nhiên có vầng sáng chiếu vào thân thể người sắp chết.
7. Tự nói ra bài thơ, bài kệ, hay lời giáo huấn có tính cách Pháp thoại cho đại chúng.
8. Tự nhiện đọc kinh hay niệm Phật.
9. Ngồi ngay thẳng, xếp bằng, chấp tay trước ngực rồi nhắm mắt và trút
hơi thở cuối cùng giống như Lục Tổ Huệ Năng tại chùa Nam Hoa, Quảng
Đông.
10. Niệm Phật Tam Muội mong về cõi Tịnh độ Phật A Di Đà.
Nếu có chúng sinh nào đạt được phần lớn hay tất cả những điều ở trên
thì chắc chắn thoát khỏi sinh tử Luân hồi hay được vãng sanh về cõi Tịnh
độ.
Nhắc lại khi con người sắp chết thì mỗi người có các hiện tượng khác
nhau bởi vì tất cả đều do nghiệp nhân lành hay dữ của họ gây ra từ trước
mà cảm nhận được. Cho nên khi sắp lìa đời thì nghiệp nhân ấy phát khởi,
sôi nổi trong tâm thức. Nghiệp nào mạnh thì sẽ bị lôi vào cảnh giới
tương đương với nó để thọ báo. Thí dụ như nghiệp lành mạnh thì sẽ hiện
ra cảnh giới sung sướng. Ngược lại nghiệp hung dữ ác độc thì hiện ra
cảnh giới đau khổ xấu xa.
Nếu có chúng sinh sắp bị đọa vào địa ngục thì nghiệp duyên sẽ khiến họ có những hiện tượng như sau:
§ Gặp con cái, bà con họ hàng nhìn kẻ chết bằng cặp mắt hung dữ ghét bỏ.
§ Người chết đưa hai tay lên mà rờ mò giữa hư không.
§ Cho dù có bậc Thiện-Tri-Thức chỉ bảo, họ cũng không chịu tùy thuận.
§ Kẻ chết kêu gào than khóc.
§ Đi đại tiện và tiểu tiện mà vẫn không hay biết gì.
§ Nhắm nghiền đôi mắt không mở.
§ Thường hay che úp mặt mày.
§ Nằm nghiêng mà ăn uống.
§ Mình mẩy miệng mồm đều hôi hám.
§ Gót chân đầu gối luôn luôn run rẩy.
§ Sống mũi xiên xẹo.
§ Mắt bên trái hay động đậy tức là máy mắt.
§ Hai mắt đỏ ngầu.
§ Úp mặt mà nằm.
§ Thân hình co rút và tay bên trái chấm xuống đất mà nằm.
Nếu có chúng sinh bị lôi vào trong ngạ quỷ thì cũng có những dấu hiệu như sau:
¨ Ưa liếm môi miếng.
¨ Thân nóng như lửa.
¨ Thường lo đói khát và hay nói đến việc ăn uống.
¨ Mắt thường trừng lên mà không chịu nhắm.
¨ Hai mắt khô khan như mắt chim gỗ.
¨ Không có tiểu tiện nhưng đại tiện thì nhiều.
¨ Đầu gối bên phải lạnh trước.
¨ Tay bên phải thường nắm lại tức là biểu hiệu ôm lòng bỏn sẻn.
Nếu có chúng sinh bị lôi vào loài súc vật thì cũng có những hiện tượng như sau:
· Yêu mếm vợ con, đắm đuối không bỏ.
· Ngón tay và ngón chân co quắp.
· Khắp trong thân mình toát ra mồ hôi.
· Tiếng nói ra khò khè.
· Miệng thường ngậm đồ ăn.
Nếu có chúng sinh được tái sinh làm người thì trước khi chết có những hiện tượng như sau:
o Đến khi chết hay khởi niệm lành tức là lòng dạ dịu dàng, phước đức, vui vẻ và vô tư.
o Thân không đau khổ.
o Chăm lòng nhớ nghĩ cha mẹ.
o Con cái đều đem lòng thương mến và gần gũi.
o Tai thường muốn nghe tên họ của anh em, chị em, bè bạn…
o Đối với việc lành hay việc dữ lòng không lầm loạn.
o Tâm tính chính trực, không dua nịnh.
o Rõ biết bà con bạn bè giúp đỡ cho mình.
o Thấy bà con chăm sóc sinh lòng vui mừng.
o Di chúc việc nhà, phân chia tiền của.
o Sinh lòng tịnh tính, thỉnh Phật, Pháp, Tăng để quy y.
Nếu có chúng sinh được sanh lên cõi an lạc cũng có những hiện tượng sau:
¨ Khởi lòng thương mến.
¨ Phát khởi tiện niệm.
¨ Lòng thường vui vẻ.
¨ Chánh niệm được rõ ràng.
¨ Không có những điều hôi hám.
¨ Sống mũi không xiên xẹo.
¨ Lòng không giận dữ.
¨ Lòng không lưu luyến của cải vợ con quyến thuộc.
¨ Mắt được trong sáng.
¨ Ngửa mặt lên mĩm cười mà nghĩ tưởng thiên cung đến rước họ.
Không nhất thiết tất cả những điều ghi nhận trên đây nhất nhất phải
hiển hiện, nhưng chỉ có những điều kiện quan trọng sẽ được hiển hiện mà
thôi.
Có thể quan sát các cảm giác trên gương mặt và thân xác của người chết để biết nơi thoát ra của thần thức.
1. Nếu người sắp chết mà chết tự nhiên, bình tĩnh, sáng suốt và căn dặn
mọi điều với con cháu hay bình thản giã từ thân nhân thì thần thức sẽ
thoát ra từ ngực.
2. Nếu
người sắp chết từ từ nhắm mắt lìa đời một cách êm ái nhẹ nhàng như đi
vào giấc ngủ bình thường thì thần thức sẽ thoát ra từ trán hay ngực.
3. Nếu trái lại, cơ thể tím ngắt, xạm đen, xanh xám với tiếng rên rỉ,
mặt nhăn nhó, quằn quại thân mình thì thần thức chắc chắn sẽ rời khỏi
thể xác bằng ngả bàn chân.
4. Khi
người sắp chết tỏ vẻ nuối tiếc, nét mặt khổ đau, kêu than đau đớn, kêu
khát nước, đòi ăn, vật vã thì lúc đó thần thức đang chuyển xuống bụng
hay đầu gối để tách rời khỏi thể xác.
Vì thế khi rờ nhẹ trên người của người mới chết thì cũng có thể đoán biết thần thức của người chết sẽ đi về đâu:
1) Nếu
người sắp chết mà toàn thân từ từ lạnh ngắt mà đôi mắt vẫn còn nóng thì
thần thức sẽ thoát ra nơi đôi mắt và người đó sẽ thọ sanh về cõi Thánh
hiền.
2) Nếu
người chết mà toàn thân lạnh ngắt chỉ có đỉnh đầu còn nóng thì thần
thức sẽ thoát ra ở đỉnh đầu và người nầy chắc chắn sẽ sanh về một trong
những cỏi Trời để hưởng phước lạc.
3) Nếu
người mới chết mà toàn thân lạnh ngắt nhưng ngực còn nóng thì thần thức
sẽ thọ sanh vào làm người trở lại. Nên nhớ khi tái sinh thì nghiệp lực
cùng với nhân duyên mới có thể sẽ đưa họ đầu thai vào những giống dân
khác với giống dân trước khi họ chết. Thí dụ khi sống thì họ là người
Tàu, nhưng lúc tái sinh lại trở thành người Ấn độ.
4) Nếu người chết khắp nơi đều lạnh ngắt mà bụng vẫn còn nóng thì thần thức sẽ sinh vào loài ngạ quỷ.
5) Nếu người mới chết toàn thân đều lạnh ngắt mà chỉ còn hai đầu gối là nóng thì chắc chắn thần thức sẽ sinh vào loài súc sanh.
6) Nếu người mới chết toàn thân lạnh ngắt mà hai bàn chân còn nóng thì thần thức sẽ bị đọa vào địa ngục.
Theo
Phật giáo thì tùy theo hơi ấm tụ ở nơi đâu mà có thể biết thần thức
được chuyển vào cõi tốt lành thanh thoát hay cõi địa ngục tối tăm. Hơi
ấm càng đưa xuống phần dưới cơ thể thì càng xấu. Nói chung hơi ấm mà tụ ở
bàn chân, ở đầu gối, ở bụng là xấu. Ngược lại, hơi ấm tập trung ở trán
và đầu của người sắp chết là tốt. Khi gặp trường hợp trán và đầu của
người sắp chết lạnh trước tiên thì thân nhân hay người đang có mặt phải
dùng hai bàn tay để chuyển động như cố ý dồn đẩy hơi ấm vào đầu và trán
người sắp chết cho đến khi đầu và trán có chút hơi ấm thì thôi.
Có Ma Hay Không?
Ma luôn luôn là hình ảnh ám ảnh loài người cho dù con người có tin hay
không. Con người sợ hãi về ma nhưng vẫn muốn nghe chuyện ma. Rất nhiều
người hoặc nghe hoặc thấy ma nhưng thật sự nếu chứng minh có ma hay
không theo quan niệm của khoa học thì không phải là chuyện dễ nếu không
muốn nói là không thể được. Ma là hiện tượng vô hình nhưng lại xuất hiện
rất nhiều trong ý tưởng và trong quan niệm sống của con người trên khắp
hoàn cầu. Mỗi tôn giáo có lối giải thích hơi khác nhau về ma, nhưng dựa
theo Phật giáo thì ma là những thần thức chưa siêu thoát và không có
chỗ nương tựa. Có người khi chết thì thần thức lìa khỏi xác, nhưng thần
thức không chịu xa lìa người thân vì chính người chết cũng không nghĩ
rằng mình đã chết và họ vẫn sống tự nhiên trong nhà.
Điều làm họ rất đau khổ là tuy họ muốn sinh hoạt với người thân nhưng
người thân đâu có thấy họ nên ai ai cũng ơ hờ, hất hủi họ. Thật ra thần
thức được cấu tạo bởi những nguyên tử có tần số rung cao hơn cho nên khi
chẳng được ai nghe, thấy, biết mình thì họ sẽ vô cùng khổ sở. Đôi khi
quá tức giận họ cố tập trung tất cả năng lực làm cho đồ đạc di chuyển
hay phát ra tiếng động để tạo sự chú ý với người thân. Một vài trường
hợp họ nhờ năng lực cực mạnh để có thể mượn tạm xác thân để hiện ra làm
kinh hãi người sống mà chúng ta gọi là ma. Kinh điển Phật giáo xác định
ma tức là những thần thức ở cõi âm không đáng sợ vì chúng chỉ xuất hiện ở
trạng thái thấp hơn loài người. Đối với người Việt Nam thì không ai lạ
gì về câu chuyện con ma nhà họ Hứa tức là con gái ông chú Hỏa.
Riêng tại Hoa Kỳ, Tổng Thống Abraham Lincoln là vị tổng thống có nhiều
huyền thoại đầy bí ẩn và kinh dị nhất. Trước hết người con trai tên là
William qua đời trong khi ông còn ở tòa Bạch Ốc. Sau khi ông bị ám sát
chết ngày 15 tháng 4 năm 1865 thì có những hiện tượng lạ lùng được ghi
lại trong cuốn tự điển ma quỷ (Encyclopedia of Ghosts) được nhà xuất bản
Avon Books phát hành năm 1991 như sau: Nhiều người nghe tiếng chân đi
quanh tòa nhà trắng vào lúc gần sáng. Chính bà Grace Coolidge là vợ của
Tổng Thống Calvin Coolidge đã xác định rằng chính bà đã thấy gương mặt
của Tổng Thống Lincoln đang nhìn trừng trừng qua cửa sổ của văn phòng
bầu dục (Oval Office) trong tòa Bạch Ốc. Ngay cả Tổng Thống Roosevelt
cũng nhiều lần thấy hình dáng rõ ràng của Tổng Thống Lincoln ngay chính
nơi phòng mà ngày trước Tổng Thống Lincoln đã ở và làm việc cũng như các
phòng lân cận.
Con người gặp ma thường thì xảy ra bất thình lình chớ không bao giờ
được định trước cả và các thần thức ma ít khi tấn công hay gây tổn
thương cho bất cứ người nào. Vì có sự ngăn cách về thể chất và môi
trường sống tức là có sự ngăn cách của hai thế giới âm và dương cho nên
nếu có gặp gở, con người thấy có những điểm kỳ lạ gây ra sự khiếp đảm
ngay cả khi hồn ma xuất hiện một cách thầm lặng và hiền hòa.
Bà
Margaret E. Wilson là một nữ họa sĩ nổi tiếng vào những năm 1938, vì
nghe tòa biệt thự Borley Rectory với nhiều điều kỳ quái nên xin đến để
vẽ một bức tranh. Trong cuốn nhật ký, bà ghi lại như sau:”..Tôi có cảm
tưởng như tất cả đều lắng yên nhìn tôi làm việc, lúc đầu tôi không quan
tâm vì lo chuẩn bị đồ đạc để vẽ, nhưng khi công việc đã sắp đặt đâu vào
đó tôi mới cảm thấy một điều kỳ dị như có ai đó đang chăm chú nhìn tôi.
Cái nhìn đôi khi rất gần như áp sát vào tôi rồi đảo quanh tôi.” Rồi bà
viết tiếp:” Lúc đó khoảng 3 giờ chiều, trong lúc đang mãi mê vẽ tranh
bỗng nhiên tôi nghe như có tiếng động, tiếng động dễ làm cho tôi chú ý
vì phát ra trong cái yên lặng mà tôi chưa từng gặp bao giờ. Tiếng động
phát ra như từ một vật có cánh lao nhanh về phía tôi. Giật mình, tôi
ngẩng lên nhìn thấy ngay một vật quái dị có 2 con mắt bự màu đen, thân
hình màu đen và như có đốt. Đặc biệt cơ thể dẹp chứ không no tròn. Tôi
đứng sửng nhìn, không kịp bỏ tấm pha trộn màu xuống…”.
Các nhà vật lý học sau khi nghiên cứu rất nhiều trường hợp đã đưa ra
kết luận là hầu hết các căn nhà có ma thường có nhiệt độ giảm thiểu. Sự
sụt giảm nhiệt độ sẽ diển biến rất nhanh khi có hồn ma xuất hiện mà theo
họ có thể là do hồn ma thuộc về âm hơn là dương tính.
Có một điều làm nhiều người thắc mắc là tại sao hồn ma luôn luôn xuất
hiện cùng với bộ áo quần đang mặc lúc họ qua đời chớ không phải là áo
quần mới khác. Theo Phật giáo thì hồn ma nầy chưa được đầu thai hay
chính hồn ma chưa chịu đầu thai. Hình ảnh hồn ma xuất hiện luôn mặc
nguyên bộ áo quần củ lúc chết chứng tỏ hồn ma còn ở tình trạng mượn lấy
phần dạng thể của thân xác củ chớ chưa nhập vào thân xác khác. Điều nầy
xác định là hồn ma chưa được siêu thoát.
Riêng đối với người Việt Nam vì ảnh hưởng rất nhiều ngàn năm của đạo
ông bà, đó là sống có nhà còn chết phải có mồ. Cho nên con cháu cố gắng
xây cho ông bà cha mẹ những ngôi mộ rất nguy nga đồ sộ để tỏ sự hiếu để
đối với người quá cố và cũng để lưu lại cho dòng họ. Thật ra đạo ông bà
có mặt tại Việt Nam trước khi đạo Phật du nhập vào vì thế người Việt Nam
mặc dù theo đạo Phật vẫn duy trì truyền thống cố hữu của ông bà. Mới
đây có một cụ già kể lại câu chuyện là ông cụ đã chết trên hai mươi mấy
năm và được chôn cất rất lớn ở ngoại ô tỉnh Quảng Nam, Việt Nam. Mấy lúc
gần đây nhà nước muốn dùng đất để xây khách sạn nên con cháu được thông
báo phải dời mộ. Vì tất cả gia đình ở Hoa Kỳ nên họ đều đồng ý là hỏa
táng hài cốt ông cụ rồi đem qua Mỹ mà thờ. Một ngày nọ bà cụ đang nằm
chợt có chuông cửa reng. Bà vội mở đèn ra xem thì mở đèn hai ba lần mà
đèn không sáng. Đến khi nhìn kỷ thì bà thấy ông cụ với bộ đồ củ ngày
xưa, mặt rất buồn nhìn bà rất lâu rồi biến mất. Tại sao một người chết
đã lâu mà còn báo hiện?
Dựa theo đạo ông bà một khi ông bà cha mẹ chết thì con cháu muốn tỏ
lòng hiếu để thường xây cho người chết ngôi mộ thật khang trang đồ sộ.
Tuy thần thức đã lìa khỏi xác nhưng họ vẫn còn bám vào mộ của mình vì đó
là chỗ họ nương tựa. Cho nên họ không muốn đi đầu thai hoặc bỏ lở cơ
hội đi tái sinh tức là chưa được siêu thoát. Nếu ai đụng chạm đến ngôi
mộ tức là nhà của họ thì dĩ nhiên hồn ma không tha. Vì thế mà đạo Phật
khuyên chúng sinh nên hỏa thiêu thân tứ đại để thần thức không có chỗ
nương tựa mà dựa theo ánh sáng của chư Phật để được vãng sinh hay tái
sinh. Nói tóm lại nếu thần thức được siêu thoát thì sẽ không có hiện
tượng hồn ma bóng quế.
Địa ngục có thật không?
Theo kinh điển Phật giáo thì địa là chỗ còn ngục là hình phạt đau khổ.
Vì thế khi chúng sinh khi còn sinh tiền tạo quá nhiều nghiệp ác thì sau
khi chết phải thọ sanh vào chỗ chịu những hình phạt đau khổ thì đó gọi
là địa ngục. Cũng theo Phật giáo thì Địa Ngục không phải là cõi giới có
18 tầng với bọn quỷ sứ đầu trâu mặt ngựa lăm le để trừng phạt con người
như người Trung Hoa đã vẽ trong kinh sách. Thật ra Địa Ngục chỉ do
Nghiệp Thức biến hiện bởi vì tự thể chính địa ngục cũng chỉ là cái
Không. Khi một người chết thì thần thức thoát khỏi thân xác trong một
trạng thái mơ hồ, tối tăm mê muội trong khoảng ba, bốn ngày.
Lúc bấy giờ chính thần thức cũng không nghĩ rằng mình đã chết và dĩ
nhiên cũng không biết mình sẽ đi về đâu. Những nghiệp thức hiện đến làm
cho thần thức cảm nhận những điều ghê sợ. Lúc bấy giờ có một thứ gió
Nghiệp (Nghiệp Phong) nhẹ nhàng thổi đến đưa nghiệp thức vào nơi không
phương hướng bềnh bồng như một con thuyền không người lái trên đại dương
mênh mông. Tiếp theo là những vầng sáng lạ lùng tỏa ra hòa với những âm
thanh kỳ lạ mà thần thức chưa từng được nghe thấy như lúc còn sống ở
thế gian.
Chưa hết những hình tượng đầy vẻ ma quái rùng rợn của những con vật
mình người đầu thú, hung tợn, gầm gừ như muốn nhảy tới phanh thây, nhai
nuốt người chết. Sau cùng là những khối lửa lớn ngùn ngụt phụt lên từ
mọi phía cùng với giông tố sấm sét chớp lòa làm cho Thần Thức kinh
hoàng. Tất cả những hiện tượng kinh hoàng đó thật ra đều do nghiệp lực
mà chiêu cảm nhưng Thần Thức không biết mà tin là thật cũng giống như
nếu để một em bé trước một cái TiVi lớn có hình ảnh sấm sét kinh hồn làm
cho đứa bé tin là thật mà khóc thét lên.
Vì do nghiệp lực chiêu cảm và Thần Thức vẫn còn mê mờ tăm tối nên nó
càng thấy nhiều cảnh tượng kinh hoàng làm cho nó càng sợ hãi và tìm cách
trốn tránh bất chấp đó là chỗ nào. Bây giờ nếu nghiệp cảm của người
chết muốn sinh vào cõi địa ngục thì trong thời điểm nầy Thần Thức sẽ
thấy một khoảng mờ ảo với âm thanh trầm buồn lặng lẽ. Thần Thức nghĩ
rằng đây chính là một nơi yên lành có thể dung thân trong giai đoạn nguy
hiểm nên mới dấn thân vào đó.
Từ
đó tất cả những nghiệp thức sẽ phát sinh ra những cảnh giới như nhà
cửa, đường xá… Thần thức sẽ thấy những căn nhà có màu sắc đen hay trắng
đục và có vẻ mờ ảo lung linh. Còn đường xá thì như chìm dưới lớp sương
màu xám tro và thỉnh thoảng lộ ra những đoạn gập gềnh, hang lỗ tối đen.
Cảnh vật nơi đây thì vô cùng lạnh lẽo, âm u và vắng lặng và cũng có nơi
nóng ran như thiêu đốt. Dần dần Thần thức cảm nhận những sự nóng lạnh
rất rõ ràng như khi còn sống ở thế gian.
Nếu
người chết bị đọa vào Hỏa ngục thì Thần Thức trước tiên cảm nhận một sự
lạnh lẽo ghê hồn xuyên qua Thân Trung Ấm khiến họ mong mỏi có cơ hội
thoát khỏi cái lạnh khủng khiếp nầy. Tư tưởng nầy vừa xuất hiện đã làm
phát sinh một làn hơi nóng ấm từ đâu đó thoát ra khiến họ vô cùng mừng
rở và dĩ nhiên Thần Thức vội vàng tìm đến đó. Thế là họ tức thì rơi vào
Hỏa ngục mà chính họ không hay biết gì. Nên nhớ tất cả những cảnh tượng
chợt biến chợt hiện đó đều do Nghiệp Cảm tạo thành cho nên khi lòng nghĩ
đến điều gì thì hình ảnh liên quan sẽ hiện ra như có thật trước mắt.
Thân
Trung Ấm là thân không có xác thịt mà chỉ lấy tư tưởng làm thân nên tất
cả đều không thật mà chỉ là giả tướng. Nếu đã là không thật thì không
có gì phải khiếp sợ. Người có tu đạo thì họ làm chủ được Thần Thức của
mình nên dễ dàng tránh xa những cảm nhận thích nghi với những âm thanh
và ánh sáng dễ chịu mà thoát ra khỏi lục đạo.
Nếu
lỡ đã sa vào Địa ngục hay chạm trán với quỷ sứ Ma Vương thì cũng chỉ là
đối diện với hư ảnh mà thôi. Bởi vì tất cả những hình tượng ấy đều do
nghiệp thức biến hiện và tự thể của nó là không thật. Nhưng trong thật
tế hầu như tất cả mọi người khi chết đều rung sợ và mê mờ tối tăm trước
những hình ảnh hư ảo ở cõi âm. Một lần nữa, kinh điển Phật giáo khẳng
định là địa ngục không phải là nơi có các quỷ sứ hiện diện để moi tim,
móc ruột, chặt tay, cưa chân hay thả tội hồn vào vạt dầu…Mà Địa Ngục chỉ
là nơi tối tăm mà con người khi chết phải vào đó để thọ lãnh những đau
khổ mà họ đã tạo tác trong khi còn sinh tiền.
Nói
một cách khác theo tinh thần Phật giáo thì Địa Ngục không có quỷ sứ xử
phạt kẻ có tội với những cực hình thê thảm mà thật ra Địa Ngục chính là
cõi thế gian mà loài người đang sống. Từng giây, từng phút và từng ngày
họ phải thọ báo những đau khổ, những xấu xa, những tội lỗi mà nghiệp báo
đã chuyển đến cho họ sau khi họ được tái sinh. Đây chính là Địa Ngục
trần gian vậy. Biết bao người hằng ngày phải sống trong thiếu thốn khổ
đau. Họ bị đọa đày từ tinh thần đến xác thân thì có phải đây là địa ngục
chăng? Trong kiếp quá khứ chúng ta gây nên ác nghiệp nên bây giờ thân
phải chịu bệnh tật hiểm nghèo. Có người vì bệnh mà phải chịu mổ xẻ tim,
gan, thận, cắt tay, cắt chân, mổ óc…Đây có phải là giống như cảnh chặt
tay, cưa chân, móc óc trong cảnh địa ngục chăng? Có người trong tiền
kiếp gây ra nghiệp sát hại nên khi qua đến kiếp nầy phải bị sát hại mà
tệ hại hơn nữa là bị sát hại ngay khi còn nằm trong bụng mẹ tức là phá
thai. Đây có phải là địa ngục chăng?
Trong
cuốn Hồi Dương Nhân Quả của Linh Tự Kỳ và sách Địa Ngục Du Ký xuất bản
đời nhà Đường có ghi lại những lời đối thoại của Tế Phật cho một nhân
vật tên là Dương Sinh nghe về cảnh giới của địa ngục. Dựa theo sách nầy
thì địa ngục gồm có 10 điện chính và mỗi điện có 16 ngục. Sách diễn tả
khá rõ ràng về kích thước và cảnh giới của mỗi điện địa ngục. Thêm nữa
sách nầy cũng mô tả những gì liên quan đến cõi Diêm phù mà từ lâu trong
thế gian thường hay nói đến. Chẳng hạn như cây cầu ở chốn địa ngục mà
người Việt Nam hay Trung Hoa thường gọi là cầu Nại Hà. Cầu Nại Hà nầy là
một trong 6 cây cầu chính ở địa ngục. Cầu treo lơ lửng trên cao và
người chết vào địa ngục thì phải đi qua cầu nầy. Các quỷ sứ có nhiệm vụ
áp giải tội hồn đi qua cầu.
Khi
tội nhân tới giữa cầu thì các tội hồn nầy sẽ bị quỷ sứ đẩy xuống vực
sâu thăm thẳm. Nơi đó vô cùng tối tăm lạnh lẽo và đầy rắn độc. Còn những
kẻ ác ở thế gian khi chết đi qua cầu nầy tự nhiên tâm thức kinh động
nên tự nhào xuống vực chớ không cần quỷ sứ xô xuống. Khi xuống đến địa
ngục thì có 18 tầng và còn thêm 16 tiểu ngục nữa để trừng phạt tội hồn.
Có lẻ tất cả đều là do óc tưởng tượng của người Trung Hoa vì có ai xuống
được địa ngục rồi trở về để ghi chép quá chi tiết như thế bao giờ? Nằm
mơ, nằm mộng kể lại thì ai nói gì chẳng được. Đạo Phật là đạo giải thoát
mà cứ ôm khư khư những tư tưởng kinh hồn, khiếp vía ràng buộc cứng ngắt
như thế thì làm sao giải thoát cho được.
Riêng
đối với các nhà khoa học thì quan niệm về Địa Ngục quả là một quan niệm
chứa đầy tính chất siêu hình. Khó có ai thấy được rõ ràng trước mắt cõi
Địa ngục và khó có ai chụp được hình ảnh của cõi Địa ngục. Cho đến nay,
những nhà nghiên cứu về các hiện tượng siêu linh huyền bí cũng chỉ ở
giai đoạn thu thập các tư liệu liên quan đến những gì gọi là cõi giới
bên kia cửa tử mà chúng ta gọi là Địa ngục mà thôi.
Còn thế nào là Thân Trung Ấm?
Thân
Trung Ấm (intermediate state) có thể được giải thích như là sự sống sau
khi chết trước khi thần thức của người ấy đi tái sinh vào một trong Lục
đạo Luân hồi (cõi trời, làm người trở lại, A ta la, sa vào địa ngục,
vào cõi ngạ quỷ, hoặc làm kiếp súc sanh). Thân trung ấm là thân không có
xác thịt mà chỉ lấy tư tưởng làm thân. Sau khi con người chết, thì thần
thức thoát ra khỏi xác và lưu lại ở một thế giới trung gian trong
khoảng từ một đến bảy tuần lễ, rồi sau đó tùy theo nghiệp lực của mình
mà đi tái sanh. Nếu trong thời gian nầy, thân trung ấm chưa tìm thấy một
nơi tương ứng với mình để tái sinh thì nó lại chết đi sau mỗi bảy ngày.
Sau đó thần thức được chuyển qua một thân trung ấm khác, chu kỳ sinh
diệt nầy cứ lập lại cho đến khi thần thức được đi tái sanh.
Trong
thời gian ở lại trong cõi trung ấm nầy, vào những ngày đầu, thì vong
linh chưa nhận ra mình đã chết. Thần thức quay trở lại gia đình để gặp
lại những người thân nhưng không ai biết. Họ hỏi thăm từng người nhưng
không ai trả lời. Họ cố gắng sinh hoạt trở lại bình thường như lúc còn
sống nhưng không thể được, cho đến khi họ phát hiện là bóng hình của họ
không in trên đất và cũng không còn phản chiếu trên gương thì lúc đó họ
mới nhận ra là mình đã chết. Từ đây, họ lần lượt nhớ lại tất cả những
nghiệp thiện ác mà họ đã tạo ra khi họ còn sống. Tất cả những cảnh tượng
hạnh phúc hay khổ đau đều hiện ra trước mắt họ như một cuộn phim ghi
lại suốt cuộc đời của họ.
Nếu
vong linh là người từng tạo phước, tu tâm dưỡng tánh, thì sẽ có những
cảm giác yên bình, thanh thản và dễ dàng để tìm đường tái sanh vào cõi
lành. Còn nếu người đã từng tạo ra nhiều ác nghiệp, thì họ sẽ đối diện
với những cảnh tượng khổ đau, kinh hoàng, sợ hãi, thất vọng và chán
chường. Họ lang thang một cách tuyệt vọng trong cõi trung ấm và muốn tìm
một thân xác để tái sinh tương xứng với nghiệp lực của họ. Nếu thân
trung ấm có tu tập và làm chủ được thần thức của mình, thì người ấy được
chọn cho mình một cảnh giới tốt để tái sinh. Trái lại, những người có
ác nghiệp thì bị bắt buộc phải thọ sinh vào một cảnh giới thích hợp với
nghiệp lực của họ cho dù họ có muốn hay không.
Vậy thế nào là Tái Sinh?
Nếu
được tái sinh trở lại cõi người, thì thần thức của người ấy thấy cha mẹ
tương lai của mình đang ăn nằm với nhau. Khi thần thức có sự giao động
thì đây là điểm bắt đầu chấm dứt thân trung ấm của họ. Cái thời điểm mà
Thân Trung Ấm tan biến chính là lúc tinh trùng của người cha lọt vào
noãn bào của người mẹ. Giây phút thiêng liêng nầy cái Ngã cũ đã hết nên
thần thức của người chết không còn nhớ minh là ai nữa. Vì thế khi mang
một hình hài mới, dòng họ mới và số phận mới thì tất cả những chuyện về
đời trước đã quên hết. Thần thức được chuyển qua đời sống kế tiếp bằng
cách nhập vào bào thai của người mẹ và bắt đầu với hình dáng của một con
người. Khi ấy tinh cha và huyết mẹ được kết hợp với thần thức của người
ấy. Họ tự nhiên và dần dần phát triển thành một con người. Nói tóm lại,
khi đến ngày gần tái sinh, thần thức của người ấy bị lôi kéo về nơi tái
sinh tương lai, thậm chí nơi ấy là địa ngục.
Chẳng
hạn như thần thức của một anh đồ tể đang nhìn thấy một con bò đang đi.
Anh ta muốn đuổi bắt và giết chết nó, nhưng anh ta thấy bóng con bò xuất
hiện càng lúc càng xa làm cho anh ta khởi tâm giận dữ. Chính cơn giận
nầy đã kết liễu thân trung ấm của anh ta và thần thức của anh ta bị rơi
vào địa ngục tức thì. Nên nhớ rằng sự chuyển tiếp của thần thức từ đời
nầy sang đời khác là do nghiệp lực mà ra.
Ngạ Quỷ Có Thật Không?
Quỷ
là những thần thức có nhiều tham vọng, oan tức và nuối tiếc khi chết.
Trong bộ kinh Ngã quỷ kinh giải (Petakkathà) nói về 24 thứ Ngạ quỷ:
1)
Ngạ quỷ Vantàsà: Đây là thứ ngạ quỷ đói khác, khổ đau. Nó xuất hiện ở
đâu thì thối tha tới đó. Hễ nghe ai khạc nhổ là nó chạy lại liếm láp cho
đỡ đói.
2)
Ngạ quỷ Kunapà: Là loại ngạ quỷ chuyên tìm các tử thi để ăn vì quá đói
nên đây cũng là loại quỷ thối tha. Mặc dầu đã ăn nhưng nó vẫn không thỏa
mãn vì càng ăn càng đói.
3)
Ngạ quỷ Gùthakhad: Loại quỷ đói nầy thường xuất hiện ở những nơi hôi
hám như cầu tiêu công cộng và những chỗ phế thải đồ dơ đã bốc mùi khó
ngữi.
4) Ngạ
quỷ Aggijàla: Da thị lở lói khắp thân thể cùng với lửa cháy trên mặt da
đến bốc khói. Chúng thường hiện ra ở núi rừng gần mé biển hay cồn, bãi.
5) Ngạ
quỷ Sucimukha: Miệng dài nhọn như ống hút, thân mình đầy rong riêu và
chất dơ bẩn. Suốt đời làm quỉ đói khát không cùng. Loại quỷ nầy thường
xuất hiện chập chờn nơi rừng sâu núi thẳm khiến nhiều người lầm tưởng là
người rừng.
6) Ngạ
quỷ Khanhaji: Loại nầy mình cũng đầy long lá và chịu đói khát nghiệt
ngã luôn luôn. Lại còn bị ảo tưởng dày vò. Khi ở xa thì thấy có nước để
uống mà chạy lại gần thì không có gì. Thấy thức ăn thì chạy lại nhưng
tất cả chỉ là đá với lửa.
7) Ngạ
quỷ Nijjhà: Loại ngạ quỷ nầy có những điểm đặc biệt như tay chân chỉ có
một ngón, môi xệ và từ miệng mọc ra một cái đuôi dài.
8) Ngạ quỷ Sabbakà: Thân mình đầy vết xây xát lở lói đến hôi thúi và tay chân có móng nhọn moi móc thịt sình thối để ăn.
9) Ngạ
quỷ Pabbankhà: Loại nầy có thân hình to lớn và trên da thịt luôn luôn
bôc lửa làm quỷ đau đớn vô cùng. Quỷ nầy thường xuất hiện ở núi
Kỳ-Xà-Quật và Tuyết lãnh sơn.
10)
Ngạ quỷ Ajagara: Thân hình giống con rắn lớn có nhiều đầu và các đầu
thường thay đổi, khi thì đầu người khi thì đầu loài thú. Quỷ nầy xuất
hiện nơi cồn, bãi.
11) Ngạ
quỷ Vemànika: Đây là thứ quỷ vô thường về tánh khí, vui buồn, hung dữ
lẫn lộn. Tay luôn luôn cầm khí giới nên thường được gọi là Diêm Vương
(Yamarãja).
12) Ngạ
quỷ Mahiddhika: Dạng thể chững chạc, gọn gàng, có áo quần đàng hoàng.
Tuy nhiên là quỷ đói thường đi tìm thức ăn thừa nên cơ thể tỏa ra mùi
hôi thối.
13)
Ngạ quỷ Sociluma: Loại quỷ nầy thì khắp người long tóc tua tủa những
kim đâm qua da thịt khiến loang lổ đầy máu làm quỷ than khóc thảm thiết
vì đau đớn. Quỷ nầy thường trôi nổi bình bồng ở hư không gần núi
Kỳ-Xà-Quật.
14) Ngạ quỷ Kumbhanda: Loại quỷ nầy có đôi ngọc hành sưng lớn đau nhức không thể ngồi được nên phải vác lên vai để đi.
15)
Ngạ quỷ Ahi: Có mình rắn đầu người rất to lớn và thường bị lửa cháy
quanh thân mình nên rất đau đớn. Thường xuất hiện nơi rừng núi.
16)
Ngạ quỷ Nicchavi: Thân thể tiều tụy, lại còn bị các loài chim kên kên
bay đến mổ thịt. Quỷ nầy cũng ở gần vùng núi Kỳ-Xà-Quật và thường lơ
lửng trên không.
17) Ngạ quỷ Nimugga: Da thịt thối tha ghê tởm chuyên ăn phân người và súc vật nên bụng luôn luôn sình lên đến khủng khiếp.
18) Ngạ quỷ Sùkara: Miệng có đuôi thú mọc ra và ăn uống không được nên đói khác và đau khổ vô cùng.
19)
Ngạ quỷ Manguli: Trông vô cùng ghê tởm, lưng gù, bụng lớn và thường bị
các loài chim dữ bay theo rỉa thịt nên vô cùng khổ sở.
20) Ngạ quỷ Chàtaka Mới nhìn như bộ xương khô và đây là loài quỷ đói thường rên xiết than khóc.
21)
Ngạ quỷ Kukkutha: Chân cẳng xiêu vẹo, đầu tròn nhẵn, mắt lồi, bụng lớn.
Thường cầm búa đập đầu nhau làm máu me đầy mình. Lại lấy lửa đốt cháy
da thịt nên phải phát tiếng kêu khóc đến rợn người.
22)
Ngạ quỷ Asĩsa: Có thân hình vô cùng khủng khiếp và cũng thường phát
tiếng rên la kỳ lạ trong đêm khuya khiến người nghe phải rung mình.
23)
Ngạ quỷ Satthikùtà: Đây còn gọi là ngạ quỷ thọ hình. Luôn luôn trên đầu
quỷ nầy có nghiều cái búa chuyển động lên xuống nhắm đập vào khiến máu
me đầm đìa trông rất ghê sợ.
24) Ngạ quỷ Pabbajita: Quỷ nầy mặc áo nhà tu nhưng khắp thân mình có lửa cháy khiến quỷ đau xót phát tiếng kêu la rất rùng rợn.
Ngày xưa Tôn giả Mục Kiền Liên vì nhờ chứng đắc được lục đại thần thông mà thấy được một số ngạ quỷ như sau:
1. Ngạ quỷ Atthisankhalika: Chỉ có da bọc xương.
2. Ngạ quỷ Maimsapesĩ: Thân hình cũng giống như một đống thịt bầy nhầy bốc mùi hôi thối nồng nặc.
3. Ngạ quỷ Mansapinda: Thân hình cũng giống một cục thịt nhầy nhụa.
4. Ngạ quỷ Asiloma: Thân hình có những lông lá trông tựa như những lưỡi dao đâm vào da thịt.
5. Ngạ quỷ Okilima: Luôn luôn bị lửa và than đỏ từ trên dội xuống thân mình khiến quỷ vô cùng đau đớn kêu than thảm thiết.
6. Ngã quỷ Asisakabandha: Thân hình giống tử thi không đầu.
Đây
là những loài ngạ quỷ trong cõi giới vô hình và chúng thường xuất hiện
trong cõi giới hữu hình của loài người chúng ta. Nhưng thông thường thì
người đời không thấy chúng được chỉ có những bậc tu hành chứng đắc, thần
thông quảng đại thì thấy chúng rất rõ ràng.
Tùy
theo dục vọng riêng tư mà những loài ma quỷ thường tụ tập quanh các nơi
thích ứng và dĩ nhiên người cõi trần không nhìn thấy chúng được. Những
loài ma đói khát quanh quẩn ở những nơi trà đình tửu quán, các nơi mổ xẻ
thú vật để tìm cách rung động theo những khoái lạc vật chất tại đây.
Chẳng hạn như một người đang ăn uống rất ngon thì họ có những rung động,
khoái lạc mà loài ma quỷ cũng cũng tìm cách hưởng thụ theo tư tưởng
nầy. Những loài ma dục tình thì quanh quẩn những nơi buôn hương bán phấn
để rung động theo những khoái lạc của người chốn đó và đôi khi tìm cách
ảnh hưởng họ.
Nếu
người sống đang uống rượu say thì trong thời điểm say sưa họ không còn
tự chủ được nửa thì loài ma tìm cách nhập vào trong thoáng giây để hưởng
một chút khoái lạc vật chất dư thừa. Các loài ma hung dữ, khát máu
thường tự tập nơi mổ xẻ súc vật, các lò sát sinh để rung động theo những
không khí thô bạo ở đó. Những người giết hại súc vật trong nhà vô tình
họ đã mời gọi các vong linh nầy đến và sự có mặt của chúng nó có thể gây
nhiều ảnh hưởng xấu nhất là những người dễ thụ cảm.
Người
chết bất đắc kỳ tử thường lưu lại cõi âm lâu hơn người chết già vì còn
nhiều ham muốn hơn. Những kẻ sát nhân bị hành quyết vẫn sống trong cảnh
tù tội, giận hờn và có ý định trả thù. Còn những người tự tử để trốn nợ
đời thì thân thức sẽ bị hôn mê trong trạng thái khổ sở rất lâu như lúc
mới tự tử. Vì thế mà định luật cõi âm xác định rằng:”Chính cái dục vọng
của ta quyết định cảnh giới mà ta sẽ đến và lưu lại ở đó lâu hay mau”.
Người chết có thấy người sống được không?
Khi
chết, tất cả các quan của thân vật chất tan rả nên không sử dụng được
nữa, nhưng người chết vẫn theo dõi tất cả mọi sự rất dễ dàng nhờ các tư
tưởng giác quan trong Thân Trung Ấm. Vì bây giờ họ không còn bị ngăn
ngại bởi thân vật chất nên thân tư tưởng rất dễ cảm nhận. Họ biết rõ tư
tưởng, tình cảm và những liên hệ chung quanh mặc dù họ không nghe, thấy
như chúng ta. Nhờ đọc được tư tưởng của người sống nên họ vẫn hiểu rất
rõ ràng điều chúng ta muốn diễn tả.
Vậy
có cách nào người sống có thể tiếp xúc được với thân nhân quá cố ở cõi
âm chăng? Thật ra sự chết là bước vào đời sống mới và hòa nhập vào một
thế giới tương ứng với nghiệp lực của mình. Khi mới từ trần, người chết
luôn quanh quẩn bên gia đình, bên người thân, nhưng theo thời gian khi ý
thức được hoàn cảnh mới họ sẽ tách rời các ràng buộc gia đình mà thọ
sinh vào cảnh giới tương ứng với nghiệp thức của họ. Do đó trong thời
gian đầu, thân nhân có thể nghĩ đến họ trong giấc ngủ vì đây là một cách
truyền giao cách cảm nhạy bén nhất. Cõi âm là cõi của tư tưởng cho nên
chỉ cần nghĩ đến nhau là đã gặp nhau rồi. Nhưng chúng ta không nên quấy
rầy họ vì làm như thế chỉ gây trở ngại cho việc siêu thoát của họ mà
thôi.
Ngoài
ra cõi âm là một thế giới lạ lùng, phức tạp với những định luật thiên
nhiên khác hẳn cõi trần. Một số thầy phù thủy, những người cầu cơ, những
người luyện thiên linh cái, bùa ngải…thường liên lạc với những vong
linh hung ác, dữ tợn, cô đơn…để mưu cầu lợi lộc, chửa bệnh, trù ếm, thư
phù…Một thầy phù thủy sau khi niệm thần chú có thể sai khiến âm binh che
chở giúp cho người đó nằm trên lưởi dao thật bén mà không hề hấn gì hay
ông ta ném toàn bó nhang trên sân xi măng mà các cây nhang vẫn đứng
thẳng. Những người luyện thiên linh cái có thể sai khiến vong linh đến
nhà người nầy, người nọ quan sát rồi về mach bảo cho họ cho nên họ nói
cái gì cũng đúng cả. Đôi khi họ sai vong linh đi tìm chồng, kiếm vợ
về…Nhưng về lại tại ma bảo về chớ thật tâm người đó có muốn về đâu do đó
còn cầu vong linh thì còn hạnh phúc hết cầu thì hạnh phúc cũng bay
theo. Vì thế cuộc sống của những người nầy phải tùy thuộc vào ma quỷ nên
tâm trí thiếu sáng suốt và sống trong phập phồng lo sợ.
Nên
nhớ những việc gì có tính cách phản thiên nhiên, ngược luật tạo hóa đều
mang lại hậu quả không tốt. Mặc dù những vong linh nầy nhất thời có thể
mang lại cho họ rất nhiều lợi lộc cá nhân, nhưng chúng là những vong
linh rất nguy hiểm, hay phản phúc nên thường giết chết kẻ lợi dụng chúng
bất cứ lúc nào.
Phật
giáo khuyên chúng sinh nên tin sâu vào luật Nhân Quả và sống dựa theo
Chánh đạo thì còn sợ gì. Có gieo nhân lành thì chắc chắn sẽ gặp quả tốt,
ngược lại tạo nhân ác thì trước sau tự mình phải lãnh chịu quả khổ mà
thôi. Các hồn ma quỷ nầy không thể tự cứu chúng được thì làm sao chúng
giúp được ai? Phải gạt bỏ tất cả những tà kiến nầy ra khỏi tâm thức để
tâm được thanh tịnh mà sống đời an vui tự tại. Nên nhớ tất cả những nổi
khổ vui mà con người nhận chịu trong đời nầy là cái quả mà chúng ta đã
tạo tác từ bao đời quá khứ cho nên cái khổ có đến cũng chính là chúng ta
đã trả xong một món nợ rồi. Trả xong thì hết khổ, hết bận lòng.
Những ác nghiệp gì để phải chịu sanh vào cõi ngạ quỷ đói khác?
Những
ác nghiệp mà con người thường gây ra khi còn sống trong thế gian thì
rất nhiều chẳng hạn như: những kẻ giết hại súc vật quá nhiều trong đời.
Những kẻ tra khảo, đánh đập, tàn sát đồng loại. Những kẻ dùng quyền lực
ra lệnh giết quá nhiều người. Những người ăn chận tiền cúng cấp, trợ cấp
cho người nghèo khổ, nạn nhân chiến tranh hoặc thiên tai bảo lụt. Những
kẻ hãm hiếp đàn bà con gái và làm chuyện vô luân. Những kẻ lập mưu phao
vu hãm hại người khác. Những kẻ tham tàn, ăn chơi sa đọa bất kể vợ con,
gia đình, cha mẹ. Những kẻ cười đùa, sảng khoái trên những đau khổ bất
hạnh của kẻ khác…Vì ác nghiệp đã gây ra trong nhiều kiếp nên ngạ quỷ
phải chịu khổ sở đói khác rất nhiều đời. Có khi đến 10 kiếp hay 100 kiếp
hoặc 500 kiếp mới thoát ra khỏi cảnh ngạ quỷ nầy. Khi làm phước điền
thì con người nên hồi hướng công đức và phước đức đến thân nhân đã quá
vãng thì cũng giải được nhiều kiếp luân hồi của họ bằng câu kệ Pali như
sau:
Idam vo nãtinam hotu sukhita hontu nãtayo.
Nghĩa là: Xin hồi hướng đến thân quyến đã quá vãng, cầu xin các vị ấy hưỡng được sự an vui.
Ngoài Lục đạo Luân hồi ra, trong kinh Kim Cang Đức Phật còn nói thêm về Tứ sanh.
Đó là:
1. Noãn sanh:
Là người đời trước vì kế sinh nhai mà tâm hay sắp đặt mưu mô xảo trá
lừa gạt, nên đọa làm noãn sanh như các loài chim cá…Người tham kế cao
thì làm chim, thấy người thì bay cao. Người mưu sâu thì làm cá, gặp
người thì lặn xuống.
2. Thai sanh:
Người nầy đời trước tham đắm dâm dục nên đọa thai sanh như người, dê,
heo, hoặc những thú có vú đẻ con như trâu, bò, ngựa, mèo, chó. Tội tham
dâm sanh làm người thì được đứng thẳng, nếu lòng ngang ngược, tham dục
không có tiết độ thì sanh làm thú đi ngang bốn cẳng.
3. Thấp sanh:
Người nầy đời trước tham ăn rượu thịt làm việc vui chơi, đánh lộn giữa
chợ, loạn tâm điên đảo, nên đọa làm thấp sanh là loài cua, tôm, rùa,
trạch…
4. Hóa sanh:
Người nầy đời trước hay đổi dời, ý niệm khác thường, trước mặt nói
phải, sau lưng nói quấy, làm nhiều tội ác, nên đọa hóa sanh như loài ve,
bướm, muỗi, ruồi…
Phật dạy rằng trong lục đạo tứ sanh thì chỉ có con người là quý trọng, vì chỉ con người mới có tánh linh.
Nhưng
có người thắc mắc là người và thú vật hoàn toàn khác nhau, thì làm sao
người có thể tái sanh thành súc vật và thú vật thành người được?
Xin
thưa rằng: con người ta thường hay có quan niệm sai lầm là người có
linh hồn người còn chó có linh hồn của chó, và linh hồn người hay linh
hồn chó đều bất biến (không thay đổi ) cho dù chết hay còn sống. Nhưng
đúng ra, nghiệp căn không phải là linh hồn mà là một năng lực do các
hoạt động của Thân và Tâm sinh ra, và khi chết chúng sẽ phát sinh ra
những hiện tượng tâm linh và thể chất mới. Do đó, thay vì nói người trở
thành thú vật hoặc thú vật trở thành người, thì chúng ta có thể nói
nghiệp lực phát triển dưới hình thể người hay dưới hình thể súc vật.
Có
người lại thắc mắc là khi chết rồi. một người thì chỉ sanh một người
thôi, tại sao trên thế giới nầy mỗi ngày nhân loại lại thêm đông?
Xin
thưa rằng: chúng ta thấy trong lục đạo luân hồi có 6 cõi, do đó con
người cũng như súc vật thay phiên nhau đầu thai lúc lên, lúc xuống, biến
từ thế giới này qua thế giới khác, chứ không nhất thiết chỉ có con
người mới được đầu thai làm người.
Thêm
nữa, trong kinh Phật có nói là thế giới trong vũ trụ thì hằng hà sa số
như cát sông Hằng, chứ đâu chỉ có trái đất nầy là trung tâm vũ trụ đâu.
Vũ trụ thì biến đổi không ngừng, nay sinh hành tinh này, mai hành tinh
khác chết, nhưng tất cả cũng chỉ quy vào trong luật luân hồi. Còn chúng
sinh thì không nhất thiết chỉ có tại quả đất nầy mà chúng sinh hiện hữu
khắp mọi nơi trong vũ trụ. Tại sao mà chúng ta biết chắc như vậy? Vì
trong kinh Phật nói rằng: Phật thì hằng hà sa số ở khắp mười phương và
họ thì lúc nào cũng đi hóa độ chúng sinh trong muôn vạn thế giới chứ
không tự tại ở nơi Cực lạc trong khi chúng sinh còn đang lặn hụp trong
biển trầm luân.
Sau
khi hiểu rõ lục đạo luân hồi rồi, thì chúng ta đểu đồng ý rằng luân hồi
là sự trừng phạt ghê gớm. Nếu chúng ta để tham, sân, si tạo ra nhiều
ác nghiệp thì chắc chắn tương lai hậu vận của mình sẽ vô cùng âm u đen
tối. Nhưng một khi chúng ta đã nắm chắc giáo lý luân hồi thì chính mình
phải cố gắng sống một cuộc đời đạo đức, lìa xa tội lỗi, tâm tư hướng
thiện, và phải tự tin chính mình là chủ nhân của đời mình. Hể mình tạo
nghiệp nhân gì thì mình phải chịu quả nghiệp ấy chứ không ai có thể cầm
cân thưởng phạt, ban phước, giáng họa cho mình cả.
Nên
nhớ tu hành là phải chinh phục nơi tâm mình, và phải dẹp bỏ vọng tưởng.
Nếu chúng ta nhận lầm vọng tưởng là tâm mình thì cái vọng tưởng này sẽ
dẫn chúng ta chạy ngược chạy xuôi không biết bao nhiêu đời, bao nhiêu
kiếp. Nói một cách khác Tâm vọng tưởng là ý nghiệp, là động cơ dẫn dắt
chúng ta đi trong vòng luân hồi sanh tử. Ngày nào dứt được nghiệp thì
vòng sanh tử cũng theo đó mà ngừng. Cũng như chiếc xe mà hết xăng thì
máy có còn chạy được nữa không!
Giáo
lý luân hồi là một liều thuốc nhiệm màu giúp tẩy sạch mọi nhân ác của
tiền căn hậu kiếp để đưa con người thoát ta khỏi vòng luân hồi sanh tử
và đạt đến cảnh giới tốt đẹp, an lành bất sanh bất diệt của A-la-hán, Bồ
tát, hay Phật.
Lê Sỹ Minh Tùng