Giờ
học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện
Cô bé Lọ Lem.
Trước
tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé
Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt
đầu hỏi.
Thầy:
Các em thích và không thích nhân vật nào trong
câu chuyện vừa rồi?
Học
sinh (HS): Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và
cả Hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con
riêng bà ấy. Cinderella
tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô
chị kia đối xử tồi với Cinderella.
Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa
kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện
gì?
HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ
lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ
rách rưới tồi tàn. Leo ôi, trông kinh lắm !
Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những
người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối
cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà
xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ
rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện
trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các
em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này
khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại
mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy
(Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ
thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia
thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ
hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời
hoàn toàn thật lòng đấy !
HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu
là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella
đi dự vũ hội.
Thầy: Vì sao thế ?
HS: Vì … vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con
mình trở thành hoàng hậu.
Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các
bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt.
Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi,
chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa?
Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ
chưa thể yêu con người khác như con mình mà
thôi. Bây giờ thầy hỏi một câu khác: bà mẹ kế
không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử,
thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại
sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở
thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội ?
HS: Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc
quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe
ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của
Cinderella.
Thầy: Đúng, các em nói rất đúng ! Các em thử
nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì
Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải
không?
HS: Đúng ạ !
Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng
Cinderella có thể về nhà được không ?
HS: Không ạ !
Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho
nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào,
chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn
của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta
vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều
bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ
xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ
hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có
thể trở thành vợ của hoàng tử được không ?
HS: Không ạ ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì
Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được
hoàng tử biết và yêu.
Thầy: Đúng quá rồi ! Nếu Cinderella không muốn
đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản
đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi
nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả.
Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của
hoàng tử ?
HS: Chính là Cinderella ạ.
Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn
mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu
cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho
Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính
vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự
đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em
nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả,
hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như
trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế
nào ?
HS: Phải biết yêu chính mình ạ !
Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em
yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác
không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp
bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì
em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết
thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được
cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella
ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội
của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở
thành hoàng hậu, đúng không ?
HS: Đúng ạ, đúng ạ !
Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện
này có chỗ nào chưa hợp lý không ?
HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ
đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi
giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về
chỗ cũ.
Thầy: Trời ơi ! Các em thật giỏi quá ! Các em
thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp
Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem –
chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót
đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả.
Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong
số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định
em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu
chuyện Cô bé Lọ lem ! Các em có tin như thế
không ?
Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.
Bài “Người Mỹ giảng dạy chuyện Cô bé Lọ Lem
như thế đấy” để lại trong tôi một ấn tượng
mạnh hơn bất cứ lời bình nào về nền giáo dục
của nước Mỹ. Người thầy giáo trong bài báo ấy
chẳng khác một thiên thần. Ông đem lại cho lũ
trẻ lòng công bằng, tình yêu thương, tinh thần
đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, tư duy lý tính, ý
nghĩa của cuộc đời … Với cách giáo dục như
thế, sao mà lũ trẻ không có tình thương, sao
mà chúng còn chịu sự ràng buộc và hạn chế của
những điều này khoản nọ nào đấy ?