Chương một
NỘI DUNG
CA DAO TỤC NGỮ PHẬT
GIÁO
Chữ
E, G, H
1.Em thuận anh
hòa là nhà có phúc.
2.Ép dầu ép mỡ,
ai nỡ ép duyên.
3.Em về đến gốc
bồ đề.
Gặp hai ông Phật
ngồi kề hai bên.
4.Em ơi chớ khá
bôn hành,
Duyên đâu nợ đó
ai dành em lo.
5.Em buồn vì nợ
vì duyên,
Em buồn vì chẳng
được yên gia đình.
6.Em không chân
trắng má hồng,
Dám đâu lại ước
tơ hồng xe duyên.
7.Em thương anh
ít nói cười,
Ôm duyên ngồi
đợi chín mười con trăng.
8.Em về mua tờ
giấy thanh thiên,
Lấy da trời bọc
lại để ta kết nguyền với nhau.
9.Em bưóc vô
mùng con mắt nọ dòm quanh,
Nghiêng mình nằm
xuống tử sanh nhờ trời.
10. Em như bức
tượng đang tô,
Anh như ngòi bút
họa đồ trong tranh.
11. Em toan tát
bể cấy cần,
Em toan đánh
trúc trồng sân nhà chàng.
Vì đâu duyên
phận lỡ làng,
Để cho cành bạc
lá vàng xa nhau.
12. Em thương
anh hết sức thương, nhớ hết sức nhớ,
Gặp anh vô cớ em
chẳng dám nhìn.
Sợ chị lớn ở nhà
chị sanh tâm biến tánh, hốt hoảng lôi đình.
Chị rình ngã ba,
chị đón ngã bảy, không biết chết mình hay hại em.
13. Em không
thương chi tài sắc của người
Ông trời kia đã
định, em thương người em phải thương.
Em có chồng rồi
tu phận tu duyên,
Dù trao bạc kết
duyên đừng cầm.
14. Em còn bé
dại thơ ngây,
Thầy mẹ ép uổng
từ ngày thiếu niên.
Cho nên duyên
chẳng vừa duyên.
Có thương thì
vớt em lên hỡi chàng.
15. Em toan tát
bể cấy cần,
Em toan đánh
trúc trồng sân nhà chàng.
Vì đâu duyên
phận lỡ làng,
Để cho cành bạc
lá vàng xa nhau.
16. Em như cây
quế trong rừng,
Thơm cay ai
biết, ngát lừng ai hay.
Anh như cây
phướn nhà Chay
Em như chiếc đũa
sánh bày sao nên.
17. Em thác ba
năm xương tàn cốt rụi
Em đầu thai con
nhạn bạch về đậu bụi chanh,
Cất tiếng kêu
anh đi lấy (nói) vợ
Đừng chờ đợi em
như hồi buổi xuân xanh đang còn.
18. Em đừng ỷ có
nhan sắc khuynh thành
Mà toan rẻ rúng
lòng thành của qua,
Xa em cũng tại
mẹ cha
Thôi đành thác
xuống Diêm la cho đành,
19. Em ra ngoài
Huế,
Mượn một ông thợ
mộc đủ đục đủ chàng.
Mần một cái
thang, ba mươi sáu nấc,
Bắc từ dưới đất
lên tới ông trời,
Hỏi thăm duyên
nợ đổi dời về đâu?
20. Em là con
gái Phủ từ,[1]
Lộn chồng trả
của theo Sư chùa Viềng.
Đói ăn thịt chó
nấu riềng,
Bán rau mãnh bát
lấy tiền nộp cheo.
Dù còn thiếu
thốn bao nhiêu,
Xin làng đừng có
cắm nêu ruộng chùa.
22. Em cũng có
mẹ có cha,
Xin anh đến nhà
thưa lại,
Riêng tình ân
ái,
Nhân ngãi chẳng
chẳng phai,
Song hiểm trắc
trở duyên hài,
Phải cho có mối
có mai lễ trầu.
23 Em thì đi cấy
ruộng bông,
Anh đi gặt lúa
để chung một nhà.
Đem về phụng
dưỡng mẹ cha,
Muôn đời tiếng
hiếu, người ta còn truyền.
Em thì đi cấy
lấy công,
Để anh nhổ mạ
tiền chung một lời.
Đem về cho bác
mẹ coi,
Làm con phải
hiếu, em ơi nhớ đời.
24.Em là con gái
vùng trên,
Em đi câu cấy
xuống lên nơi này.
Gặp anh khỏe
chân khỏe tay,
Cuốc cày đã khéo
lại hay lưới chái.
Trẻ con nói đến
tác tai,
Thấy đâu nó cũng
chê hai vợ chồng.
Em không chân
trắng má hồng,
Dám đâu lại ước
tơ hồng xe duyên[2]
25. Em tiếc con
dao bé mà lại sắc thay,
Chuôi sừng bịt
bạc về tay ai cầm.
Em trái nhân
duyên, em chẳng được cầm,
Để cho người
khác được cầm dao loan.
Được như hoa
huệ, hoa lan,
Thì em cũng
chẳng phàn nàn làm chi.
Được như hoa
cúc, hoa quỳ,
Thì em cũng bỏ
một thì chơi hoa.
26. Em ơi! Em để
anh về với,
Khóc làm chi cho
uổng công chờ đợi bấy lâu.
Vì nạn quân dịch
nên chi phải cạo đầu giả tu.
Nay nước nhà độc
lập,
Anh trở lại sống
cho vẹn câu ân tình.
Câu ân tình này
anh đã vẹn,
Làm trai như anh
có gì đáng thẹn với non sông.
Sống thì duyên
mặn, tình nồng,
Chết thì trở về
với Các-Mác vô cùng thảnh thơi.
27. Em còn bé
dại thơ ngây,
Thầy mẹ ép uổng
những ngày còn thơ.
Bây giờ duyên số
chả vừa,
Có thương thì gỡ
cho nhau ra cùng.
Em còn mắc míu
truy tùng,
Mượn đào lá trúc
cắt tròng em ra.
Bao giờ em ra
khỏi tròng,
Giả ơn dao trúc,
giả lòng người thương.
Bao giờ em ra
khỏi chiếu, khỏi giường,
Để thiếp với
chàng lòng áo đắp chung.
28. Em là con
gái đường trong,
Em đi thuyền
dưới, mất lòng thuyền trên.
Ba năm ăn ở
thuyền trên,
Bởi anh hàng
chuối cho nên mặn mà.
Xuống thuyền dịp
bảy dịp ba,
Trách anh hàng
trứng ở ra đôi lòng.
Đèn khêu đôi
ngọn anh khêu ngọn nào,
Muốn tắm mát thì
lên ngọn sông sông Đào.
Muốn ăn sim chín
thì vào rừng xanh,
Đôi tay vít cả
đôi cành,
Quả chín thì hái
quả xanh thì đừng,
Ba bốn năm nay
ăn ở trên rừng,
Chim kêu vượn hú
nửa mừng nửa lo.
Trót sa chân
bước xuống đò,
Gieo mình xuống
sập nửa lo cùng phiền.
Chợ tỉnh Đông
một tháng sáu phiên,[3]
Gặp cô hàng xóm
kết nhân duyên vừa rồi.
Cái gánh hàng
đây những quế cùng hồi,
Có mẹt bồ kết có
nồi phèn chua,
Bó hương thơm
xếp để trên bồ,
Trần bì Cam thảo
Sài hồ Bàng liêng,
Hàng em đáng giá
bao nhiêu tiền,
Để ta xếp vốn ta
liền buôn chung.
Buôn chung ta
lại bán chung,
Được bao nhiêu
lãi ta cùng chia nhau.
29. Em chê
thuyền ván chẳng đi,
Em đi thuyền
thúng có khi rập rềnh,
Có khi đổ ngả đổ
nghiêng.
Chữ G
1. Gọt tóc đi
tu.
2. Giáo đa thành
oán.
3. Góp của thập
phương.
4. Gieo gió gặp
bão.
5. Giọt nước
cành dương.
6. Giữ Bụt thì
ăn oản.
7. Giặc chẳng
bắt, bắt thầy tu.
8. Giữ như ông
thầy giữ ấn.
8b. Gươm hai
lưỡi, miệng trăm hình.
9. Gió trăng
mát mặt muối dưa chay lòng.
10. Gái hư ông
Sư cũng ghẹo.
11. Giết người
không dao.[4]
12. Giàu đâu ba
họ, khó đâu ba đời.
13. Gần mực thì
đen, gần đèn thì sáng.
14. Gần chùa
chẳng được ăn xôi,
Gần nàng chẳng
được sánh đôi cùng nàng.
15. Gió Nam non
thổi lòn hang cóc,
Chuyện lộ rồi
mới cạo trọc đi tu.
16. Gá duyên cha
mẹ rằng la,
Choàng tay qua
cổ con ba khóc ròng.
17. Gá duyên
không đặng thì thôi,[5]
Thò tay vô túi
rút dao đôi hủy mình.
18. Gió Đông là
chồng lúa chiêm,
Gió Bắc như nợ
với duyên lúa mùa.[6]
19. Gập gềnh
nước chảy qua đèo,[7]
Ngựa xô xuống
bến, thuyền chèo lên non.
20. Giữa đàng có
cây đa xanh,
Gió đánh một
cành tươi vẫn hoài tươi.
21. Giếng làng
có mạch nước trong,
Có cây đa mát
bóng vùng rất xa.
22. Gái chưa
chồng chơi hang cắc cớ,
Trai chưa vợ tới
hội chùa Thầy.
23. Giàu trong
làng trái duyên không ép,
Khó nước người
phải kiếp cũng theo.
24. Gió đưa cành
trúc la đà,
Tiếng chuông
Thiên Mụ canh gà Thọ Xương (Cương).
25. Gió đưa cột
phướn hao dầu,
Thương em để dạ
chớ sầu mà hư.
25b. Gánh cực mà
đổ lên non
Cong lưng mà
chạy cực còn theo sau.
26. Gió đưa bụi
trúc ngã quì,
Thương cha phải
chịu lạy dì, dì ơi.
27. Gió mùa thu
mẹ ru con ngủ,
Năm canh chầy
thức đủ năm canh.
28. Giặc đi thì
giặc lại về,
Đến cầu Bồ Đề
thì giặc phải lui.
29. Gần chừa
phong cảnh mọi đàng (đường),
Ở gần thợ nhuộm
vẻ vang mọi màu.
30. Gần chùa gọi
Bụt bằng anh,[8]
Trông thấy Bụt
lành hạ xuống đất chơi.
31. Gươm vàng
rơi xuống hồ Tây,
Công cha cũng
trọng nghĩa thầy cũng sâu.
32. Giời mưa ướt
áo nâu sòng,
Công em đi cấy
quăng đồng đồng xa.
Mùa này giời
giúp cho ta,
Mùa này lúa tốt
bằng ba mọi mùa.
33. Gió đưa cây
cửa lý hương,
Từ xa cha mẹ
thất thường bữa ăn.
Sầu riêng cơm
chẳng muốn ăn.
Đã bưng lấy bát
lại dằn xuống mâm.
34. Gặp lúc
trăng thanh gió mát,
Thú nào vui bằng
thú hát huê tình,
Này bạn mình ơi!
Trời xui hội ngộ
hai đứa mình kết duyên.
35. Gió đẩy đưa
phơ phất ngọn cờ,
Anh đây lỡ vận
lại chờ duyên em.
Kèm thơ nước mắt
nhỏ len,
Tương tư sầu
muộn vì em có chồng.
36. Gió Nam thổi
mạnh phòng hương,
Bữa nay mới biết
tình thương của nàng.
Dạo chơi cho
biết đủ đàng,
Họa may có gặp
bạn vàng gá duyên.
37. Gió đưa gió
đẩy về rẫy ăn còng,
Về sông ăn cá,
về đồng ăn cua.
Thấy anh đi sớm
về trưa,
Qua muốn lên
chùa xem nhạn, nghe kinh.
38. Già thì bế
cháu bồng con,
Già đâu lại ước
cau non trái mùa.
Già thì lễ Phật
đi chùa,
Cau non trái mùa
ai cũng muốn ăn.
39. Gái liệt nữ
gái đâu hai dạ,
Đấng thuyền
quyên đâu dám hai lòng,
Nợ duyên em giữ
trọn khỏi người cười chê.
40. Gió đập cành
đa,[9]
Gió đánh cành
đa,
Thầy nghĩ là ma[10]
Thầy vùng thầy
chạy,
Ba thằng ba gậy,
Đi đón thầy về.
41. Gió bay trên
lúa, nắng bay trên cờ,
Lũy tre vẫn hiện
mái chùa,
Ấm tay đại thọ
mát bồ quê hương.
Tóc cà hoa bởi
trắng,
Hồn ướp nhị sen
vàng,
Đời đời cô gái
Việt Nam,
Trăng lên ngôi
vị nữ hoàng tình yêu.
42. Gái em chưa
chồng phong loan đóng chặt,
Gái em ở chi lớn
tuổi không chồng,
Lỡ mai sau ốm
yếu, nhức đầu nóng lạnh.
Phụ mẫu dâng cơm
vào nước,
Thác xuống Diêm
đình tổn phước biết bao nhiêu.
43. Gà tơ xào vớ
mướp già,
Vợ hai mươi mốt,
chồng đà sáu mươi.
Ra đường chị
giễu em cười,
Rằng hai ông
cháu kết đôi vợ chồng.
Đêm nằm tưởng
gái gối bông,
Giật mình gối
phải râu chồng nằm bên.
Sụt sùi tủi phận
hờn duyên,
Oán cha, trách
mẹ tham tiền bán con.
44. Giữa năm
Đinh dậu mới rồi,
Sư ông chùa Lãng
là người đảm đang.
Viết tờ quyên
giáo các làng,
Lãng Đông, Năng
Nhượng chuyển sang trực tầm.
Chiều hôm còn ở
Đồng Sâm,
Rạng mai Đắc
chúng, tối tầm Dọ Dương.
Cùng với nghĩa
sĩ bốn phương,
Phất cờ Thần
tướng mở đường Thiên binh.
Phá dinh công sứ
Thái bình,
Sa cơ ông đã bỏ
mình vì dân
45. Gần xa nô
nức tưng bừng,
Vào chùa quan
Thượng xem bằng động tiên.
Lầu chuông gác
tía đôi bên,
Trông ra chợ Mới
Trường Tiền kinh đô.
Khen ai khéo vẽ
họa đồ,
Trước sông Nhị
Thủy, sau hồ Hoàn Gươm.
Phong quan cảnh
trí trăm đường,
Trong mây chín
giếng ngoài tường lục lăng.
Rõ mười cửa động
tần ngần,
Đền vàng nhà
ngọc chất bằng như nêm.
Đức Từ phơi tỏ
màu sen,
Thập phương chư
Phật ngồi trên đủ mười.
Qua xem Tam bảo
xong rồi,
Hành lang nhà
hậu các nơi rõ ràng.
Kẻ thanh lịch,
khách quyền sang,
Vào chùa lễ bái
mọi đường vui xem.
Ai ai mộ cảnh
vui thiền,
Lòng trần rủ
sạch nhơn nhơn ra về.
Bước lên hòn đá
xanh rì,
Nhìn xem phong
cảnh chẳng muốn về nữa đâu.
46. Gió đưa nước
nước sao vời vợi,
Gió đưa mây, mây
hởi mịt mù,
Anh với em duyên
nợ sầm sờ,
Em còn thủ tiết
mà chờ đợi ai?
47. Gương thề nở
để bụi hòa,
Sông có Nhị hà,
núi có Tản viên.
Thề kia ai nở lở
duyên,
Trăng còn soi
mãi vùng sen Tây Hồ.
Chữ H
1. Hằng hà sa
số.
2. Hiền như Bụt.
3. Hộ phúc vô
môn.
3b. Hà tiện cùng
Bụt, thí phát cùng ma.
4. Hại nhân nhân
hại.
5. Hoa đàm đuốc
tuệ.
6. Họa phúc khôn
lường.
7. Hữu hình hữu
hoại.
8. Hữu cầu tất
ứng.
9. Hữu phước hữu
phần.
10. Hương tàn
khói lạnh.
11. Hộ pháp cắn
trắc.
12. Hữu thân
hữu khổ.
13. Hỏi Sư mượn
lược.
14. Hộ pháp ăn
tép.
15. Hết hương
còn khói.
16. Hữu xạ tự
nhiên hương.
17. Hộ pháp nào
ăn tép.
18. Hết chay
Thầy đi đất.
19. Hương Bụt
thắp thờ Bụt.
20. Hòn đất nặn
nên ông Bụt.
21. Hà tiện
cùng Bụt thí pháp cùng ma.
22. Họa vô đơn
chí phước bất trùng lai.
23. Hàm huyết
phún nhơn tiên ô tự khẩu.
24. Hương năng
thắp năng khói, người năng nói năng lỗi.
25. Hết duyên
hồ dễ tìm duyên.
26. Hội chùa
Thầy có hang cắc cớ,
Trai chưa vợ thì
nhớ hội chùa Thầy.
27. Hôm nay mười
bốn trăng rằm
Ai muốn ăn oản
lên nằm với Sư.
28. Hộ pháp thì
bán ba quan,
Long thần chín
rưỡi, Thích Ca ba tiền.
29. Hương trầm
thoảng vị gió đưa,
Mây trương cánh
hạt nghìn xưa chập chờn.
30. Hoài ơi nói
kẻ vô tri,
Một trăn gánh
chì đúc chẳng nên chuông.
31. Hay ăn hay
ngủ là tiên,
Hay bùa hay ngãi
là duyên nợ nần.
32. Hoa sen lai
láng giữa hồ,
Giơ tay ra bẻ sợ
chùa có Sư
.
33. Hữu tật thì
vái tứ phương,
Vô tật thì một
đồng lương chả mất[11]
34. Hữu sự thì
vái tứ phương,
Vô sự thì một
nén hương không mất.[12]
35. Hồn rằng hồn
thác ban ngày,
Hồng thương cha
nhớ mẹ hồn này thác đêm.
36. Hữu hằng tâm
vô hằng tâm.
Hữu hằng sản vô
hằng tâm.
37. Hỡi cô đội
nón ba tầm,
Hữu duyên hay đã
cầm nhầm duyên ai.
38. Hữu duyên
thiên lý năng tương ngộ,
Vô duyên đối
diện bất tương phùng
Thuyền quyên nỡ
phụ anh hùng sao nên.
39. Hai đầu mình
đành,
Phụ mẫu cũng
đành,
Phụ mẫu đâu nỡ
dứt duyên lành của con.
40. Hỡi ơi chú
tiểu trên chùa,
Chú tu sao chú
bỏ bùa cho tôi.
Cả ngày thơ thẩn
bồi hồi,
Không nên trong
dạ đứng ngồi sao đây?[13]
41. Hoa sen mọc
bãi cát lầm,
Tuy rằng lấm láp
cũng mầm hoa sen.
Thài lài mọc
cạnh bờ sông,
Tuy rằng xanh
tốt vẫn tông thài lài.
42. Hiến thân
dâng ánh lửa thiêng,
Báo ân Tam Bảo,
xây nền tự do,
Quyết đem xương
máu điểm tô,
Đạo vàng dân tộc
bóng cờ Việt Nam.[14]
43. Hồ tĩnh tâm
giàu sen bạch diệp,
Đất Hương cần
ngọt quit, thơm canh.
Ai về cầu ngói
Thanh toàn,
Đợi đây về với
một đoàn cho vui.
44. Hiền thần
phải trạch quân nhi sự,
Dương cầm còn
trạch mộc nhi thê.
Em tuy phận gái
vụng về,
Căn duyên này
dẫu lỡ em chẳng hề biết lo.
45. Hữu tình nên
mới xuống đây,
Hữu duyên nên
mới chung dây chung sào.
Nên chăng tay
bắt miệng chào,
Cho giăng thêm
tỏ sai vào trong khoang.
46. Hồng nhan
anh chín em mười,
Đôi ta gặp phận
ông giời xe duyên.
Sắm sanh lễ vật
quí quyên,
Anh mời nhà nước
cưới em phen này.
47. Hỡi cô mà
thắt bao xanh,
Có về kinh kệ
với anh thì về.
Kinh kệ có cây
Bồ-đề,
Có giếng tắm
mát, có nghề ăn chơi.[15]
48. Hữu duyên
thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối
diện bất tương phùng
Anh có thương em
thì kết duyên cùng
Anh đừng thương
vội nửa chừng bỏ em.
49. Hò ơi!
Con cá tróc vi
hiềm vì nước chảy,
Cần câu gãy vì
bởi bụi hóp cong.
Bởi vì anh mượn
người mai chước chưa xong,
Khiến xui nên
duyên trắc trở.
Hò ơi!
Xuôi tấm lòng em
khó nguôi.
50. Hỡi cô cắt
cỏ bên đàng,
Có muốn ăn nhãn
lồng thì lại sang đây.
Sang đây anh nắm
cổ tay,
Hỏi rằng duyên
ấy tình này làm sao.
Cái gì là mận là
đào,
Cái gì là nghĩa
tương giao hỡi nàng?
51. Hai đứa mình
mà đặng gần kề,
Trăm năm một dạ
nguyền thề không xa.
Nhìn chàng dòng
lệ nhỏ sa,
Xa mình cũng bởi
mẹ cha la rầy.
Ngày nào chồng
vợ xum vầy,
Vì ai xui khiến
nổi này trời ơi!
52. Hạc thời đối
hổ, hạc đổ nhành mai,
Hèn lâu gái mới
gặp trai,
Chàng mà gặp
thiệp như bài liền pho.
Anh thương em,
Núi chảy thành
tro,biển cạn thành gò.
Sông sâu chín
lạch sao đò còn đưa?
Vái trời chồng
cũ vợ xưa,
Kết duyên phu
phụ nắng mưa có trời.
53. Hôm qua tát
nước đầu đình,
Bỏ quên chiếc áo
trên cành hoa sen.
Em được thì cho
anh xin,
Hay là em để làm
tin trong nhà.
Áo anh sứt chỉ
đường tà,
Vợ anh chưa có,
mẹ già chưa khâu.
Áo anh sứt chỉ
đã lâu,
Mai mượn cô ấy
vào khâu cho cùng.
Khâu rồi anh sẽ
trả công,
Mai mốt lấy
chồng anh sẽ giúp cho.
Giúp em một
thúng xôi vò,
Một con lợn béo
một vò rượu tăm.
Giúp em đôi
chiếu em nằm,
Đôi chăn em đắp,
đôi tằm em đeo.
Giúp em quan tám
tiền cheo,
Quan năm tiền
cưới lại đèo buồng cau.
54. Hồn ếch ta
đã về đây,
Mãi năm khô hạn
ta nay ở bờ.
Ở bở những hộc
cùng hang,
Tay thì cái giỏ
tay thì cần câu.
Nó có chiếc nón
đội đầu,
Khăn vuông chit
tóc ra mầu xinh xinh.
Nó có cái quạt
cầm tay,
Nó có ống nứa bỏ
đầy cóc con.
Nó có chiếc cán
thon thon,
Nó có sợi chỉ
thon thon mà dài.
Ếch tôi mới ngồi
bờ khoai,
Nó giật một cái
đã sai quai hàm.
Mẹ ơi! lấy thuốc
cho con,
Lấy những lá ớt
cùng là xương sông.
Ếch tôi ở tận
hang cùng,
Bên hè rau muống
phía trong bờ dừa.
Thằng măng là
con chú tre,
Nó bắt tôi về
làm tội lột da,
Thằng hành cho
chí thằng hoa,
Mắm muối cho vào
cay hỡi đắng cay.[16]
[1]
Phủ từ Sơn, Bắc Ninh, Hà Bắc
[2]
Tục ngữ ca dao dân ca V.N: Em là con gái Tổng trên. Em đi bát cáy
xuống lên ngõ này
[6]
Gió Bắc là duyên lúa mùa
[7]
Gập gềnh nước chảy qua đèo
Ngựa đua dưới nước thuyền chèo lên non.
[8]
Gần chùa gọi Bụt bằng anh
Thấy Bụt hiền lành bế Bụt đi chơi.
[9]
Có nơi còn gọi đa là giống Bồ đề Việt Nam
[11]
Có nơi viết: Hữu tật thì bái tứ phương, Vô tật đồng lương không mất
[12]
Có nơi viết: hữu sự thì vái tứ phương, vô sự thì nén hương không mất
[13]
Có bản hai câu sau không có.
[14]
Phật tử Đào Thị Yến Phi tự thiêu ngày 26-1-65 lúc 10g30’ chống chế độ
Thiệu.
[15]
Kinh kệ: 1 làng thuộc tỉnh Phú Thọ
[16]
Bài này là bài phụ đồng Ếch, thường hát để vui chơi, nhưng nội dung
phản ánh đời sống cơ cực của người dân V.N thời phong kiến.