Và cả những cô hồn đang lang thang thất thểu, đói lạnh trong cõi âm không người đơm quảy :
Trời xâm xẩm mưa gào gió thét
Khí âm huyền mờ mịt trước sau
Ngàn cây nội cỏ rầu rầu
Nào đâu điếu tế nào đâu chưng thường
(văn tế thập loại chúng sanh – Nguyễn Du) .
Mẹ ơi! Cách đây hai mươi năm, con có ghi trong nhật ký, phác thảo đôi
nét về mẹ, hôm nay con xin đọc lại cho mẹ nghe: ” Mẹ hiểu rất lơ mơ về
giáo lý nhà Phật, không có ý niệm chân xác về thuyết nghiệp báo, luân
hồi gì hết . Vậy mà mẹ phát nguyện ăn chay một tháng được mười ngày, gần
ba mươi năm rồi mẹ vẫn một lòng kiên trinh thệ nguyện – thuỷ chung như
nhất. Ăn chay không khó lắm, là đối với những ai mang một hoài bão to
lớn, chí nguyện kiên cường, hoặc đối với những phật tử gia tư thường
thường bậc trung trở lên, trên mâm ăn lúc nào cũng có phù chúc, nấm rơm,
tàu hủ, cà rốt, khoai tây… Còn mẹ mười ngày chay trong tháng, ít khi
nào được tô canh,hay dĩa xào; muối đậu đối với mẹ đã là sang. Nhiều hôm
về thăm nhà nhằm ngày chay của mẹ, thấy mẹ ăn cơm với muối trắng (dẫu
hôm đó người con rể có câu được cá và kho nấu ngon cách mấy đi nữa ,mẹ
cũng chẳng hề … ). Con đã rưng rưng nước mắt khi nhìn tuổi già của
mẹ.Vừa phục vừa thương biết mấy tấm lòng trước sau như một đó” .
Qua
đám tang của mẹ, con mới cảm nhận sâu sắc về bốn ân, ( ân tổ quốc, ân
chư Phật thầy tổ, ân cha mẹ, ân chúng sanh) và nhất là ân chúng sanh, mà
ngày xưa chỉ học trên kinh điển, con có khái niệm rất hời hợt nông cạn.
Khi mẹ trút hơi thở cuối cùng, bà con phật tử xa gần đến kinh kệ hộ
niệm, cầu nguyện cho mẹ liên tục ngày đêm. Và đây cũng là lần đầu tiên
con làm thầy địa lý, con đã chọn âm phần cho mẹ. Con chọn cho mẹ nơi an
nghỉ nghìn đời, trên một đồi cao lộng gió và cũng rất nhiều mây. Đầu mẹ
quay về núi,chân xuôi về làng. Con thật không ngờ vị trí con chấm huyệt,
phía dưới là tảng đá xanh cực kỳ to lớn. Anh em phật tử phải dùng đến
xà beng, mũi ve, búa tạ để chẻ đá. Mẹ có thấy con là một ông thầy địa lý
vụng không ?
Mẹ mất vì chứng cao huyết áp, đưa đến tai biến mạch máu não, mẹ đã hôn
mê và nằm tại chỗ rất nhiều ngày.Thường nhật mẹ hay than thở đau đầu.
Con nghĩ đơn giản, tuổi già ai cũng thế, đau đầu nhức mỏi là chuyện
thường. Chúng con cũng không nghĩ rằng, mẹ lại mắc bệnh huyết áp ,vì mẹ
quá gầy. Bởi vậy nên không quan tâm đưa mẹ đi bác sĩ để thăm dò huyết
áp. Và cũng không ngăn mẹ có thói quen thích ăn mặn. Con còn nhớ một hôm
về thăm nhà em Hạnh phàn nàn với con:
- Mẹ mình thật kỳ cục ! Lâu lâu em mua được chút thịt, miếng cá ,mẹ nấu nêm nếm quá chừng mặn ăn chẳng ngon lành gì hết.
- Con đã xẵng giọng với mẹ:
- Mẹ thật vụng về trong chuyện bếp núc, hèn chi mấy chị em gái của con không ai nấu nướng ra gì hết .
- Mẹ đã nhỏ nhẹ nói rằng:
- Mẹ biết nêm mặn ăn không ngon, nhưng mà ăn được nhiều bữa.
Hôm đó nghe mẹ trả lời như thế, con hối hận ngẹn ngào, nước mắt cứ chực
trào ra. Qua mẹ con mới thấm thía được câu ca dao: “ Tay bưng đĩa muối
chấm gừng, gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau”. Và cũng hiểu thêm được
vì sao mẹ chọn nhà người con gái út rất nghèo để ở. Mà hình như những bà
mẹ quê nghèo khổ ở Việt Nam mình đều như thế cả : Dè sẻn, tiết kiệm
từng chút, cho đến ngày nhắm mắt, ít có bà mẹ quê nào ăn mặc đẹp hết,
quần áo chằm vá như một chiếc y bá nạp của các vị sư tu hạnh đầu đà. Có
được bộ đồ mới nào cũng không dám mặc. Cứ để dành, để dành mãi đến phút
lâm chung con cái phải đem ra tẩm liệm. Mẹ của con cũng như vậy đó mẹ ơi
!
Hôm mẹ vừa bỏ chúng con, riêng con vì bận bịu nhiều việc để lo đám cho
mẹ. Với lại bữa đó bè bạn thân hữu, phật tử xa gần, đến phúng điếu chia
buồn ấm cúng nghĩa tình, nên con cũng an ủi được phần nào, không buồn
nhiều .Nhưng vài ngày sau , một hôm đang lúc thắp nhang cho mẹ, bất chợt
nhìn lên bàn thờ, thấy tấm trướng các em phật tử đi phúng điếu mẹ, có
bài thơ nhỏ :
Bà về nơi tịnh lạc
Thầy con hoá mồ côi
Mùa xuân buồn man mác
Hạc trắng vừa xa khơi.
Bốn câu thơ của các em phật tử gợi cho con một nổi buồn thê thiết. Con
thấy con mồ côi . Con thấy rằm tháng bảy này trên ngực con, các em phật
tử sẽ cài cho một bông hồng trắng, thay vì một bông hồng đỏ thắm như năm
ngoái. Thật bất hạnh thay cho những ai không còn có mẹ !
Sư phụ con cũng vừa mất mẹ, thầy cứng rắn là vậy thế mà nước mắt cứ chảy
trong những ngày tuần thất. Mẹ không còn nữa con trở thành côi cút bơ
vơ, trong lòng cứ luôn thấy trống vắng. Mẹ ơi ! Không hiểu vì sao thời
gian gần đây các phật tử hay đem cho con bánh kẹo. Mỗi lần có bánh kẹo
là con nhớ đến mẹ, nhưng mẹ đã không còn. Tuổi già của mẹ rất thèm ngọt ,
nhưng chúng con không nhớ nhiều đến điều đó . Thương chúng con mẹ hãy
tha thứ những lỗi lầm vụng dại. Chúng con có đứa đã gần nữa đời nguời
rồi, nhưng không phải là đã trưởng thành về mặt hiếu đạo:
Gần nửa đời người con mới hiểu
Thế nào thân phận trẻ mồ côi
Tình đạo bạn dành cho con không thiếu
Nhưng mẹ ơi con vừa mất bầu trời.
Thưa mẹ! Hôm đó con có dự định nhân ngày tuần chung thất của mẹ, sẽ mời
chư tôn đức thiết lập trai đàn kỳ siêu bạt độ. Trước là cầu nguyện cho
đồng bào cùng các chiến sĩ đã bỏ mình vì nước. Và những người vì nghiệp
lực sâu dày chết oan, tâm thức không nơi nương tựa, không có cơ hội tái
sinh, trở thành cô hồn đang lang thang thất thểu nơi đầu ghềnh cuối bãi,
đói lạnh cơ hàn.
Sau nữa là mẹ, con rất sợ mẹ đoạ lạc vào cảnh khổ. Vì trước khi mẹ mất,
mẹ luôn hôn mê bất tỉnh. Nhưng mẹ ơi, đến giờ phút chót con đã không
thực hiện được ước nguyện đó, vì thiếu nhân duyên .Tuy vậy suốt trong
thời gian bốn mươi chín ngày ,con và các em phật tử đã luôn trì tụng
kinh Địa Tạng, để cầu nguyện cho những sinh linh trong cõi âm và mẹ.
Chúng con nguyện cầu cho mẹ và tất cả chúng sinh, đang trầm luân trong
cảnh giới khổ đau, đều được an lạc giải thoát. Ngày tuần bốn mươi chín
của mẹ, một số phật tử thay con thiết tiệc chay cúng dường chư tôn
Thượng toạ , Đại đức, Tăng ni.
Cảm kích trước tấm lòng của chư tôn đức và các phật tử đã quang lâm hộ
niệm, con quỳ thưa tác bạch, con xin thuật lại cho mẹ nghe :
Kính bạch chư tôn đức…
Hôm nay là ngày cúng chung thất cho thân mẫu của con. Chư tôn đức cùng
quý phật tử xa gần đã thương tưởng con. Đức phật dạy rằng: Với nguyện
lực của những bậc tu hành chơn chánh, sự chú nguyện của chư vị sẽ đem
lại lợi lạc vô cùng cho kẻ còn người mất. Y cứ vào lời Phật dạy, con tin
chắc rằng giờ đây thân mẫu của con đã thác sanh vào cảnh giới an lành.
Ngày mẹ con vừa từ trần, con đã đến các chùa trong tỉnh cung thỉnh chư
tăng đến hộ niệm cho mẹ. Nhưng đến chùa nào các thầy cũng đi vắng hết (
hôm đó các thầy đi cúng tiểu tường cho Hoà Thượng Đức Thiệu ở Đà lạt ).
Lòng con hoang mang xao xuyến lạ ! Nghĩ rằng một đời ăn hiền ở lành như
mẹ, hơn nữa có một người con trai duy nhất, mẹ cũng gởi cho ở chùa để
gánh vác việc phật. Với nhân lành đó há lẽ ngày mẹ ra đi vĩnh viễn ,
không có chư tăng đến nguyện cầu cho mẹ sao? Như vậy thì còn đâu là nhân
quả? Làm sao thuyết phục được người khác tin yêu theo đạo Phật ! Ngay
lúc bấy giờ con mới thấy vai trò của chư tăng là quan trọng trong cuộc
sống này. Sanh và tử là hai việc hệ trọng nhất của kiếp người, mà họ là
những người luôn thao thức với vấn đề này và lập tâm tìm cách thoát ra.
Tự thân họ và khuyến hoá người khác , luôn luôn bảo vệ mạng sống cuả mọi
loài (sanh) và trong đau đớn cùng cực của kiếp ngưiơì là cái chết (tử)
họ luôn có mặt để chia buồn và nguyện cầu siêu độ . Trong cõi sống và
chết, chỉ cần có hình ảnh từ hoà thấp thoáng của chiếc y vàng, là ta an
tâm biết nhường nào.
Con cứ tưởng mẹ thiếu duyên, bạc phước, không có chư tăng hướng dẫn
hương linh. Nhưng mầu nhiệm thay Phật Pháp ! giờ phút sắp sửa di quan
cho mẹ con, một vài thầy từ Đà Lạt đã về kịp, có cả quý thầy từ Bình
Định lên thăm đã có mặt trong lúc tiễn đưa linh cữu mẹ. Thế là mẹ con đã
về nơi cõi vĩnh hằng trong tiếng niệm Phật của chư Tăng với sắc áo vàng
thanh khiết. Và bà con đạo hữu, gia đình phật tử nữa trong chiếc áo màu
lam hiền hoà, chan chứa nghĩa tình đạo vị.
Con xin đê đầu đảnh lễ đáp tạ thâm ân cả chư tôn đức cùng bà con Phật tử xa gần.
Mẹ ơi ! những mùa Vu Lan trước con đều có một chút quà cho mẹ , riêng lễ
Vu Lan năm nay bức thư này sẽ là món quà mọn dâng đến mẹ. Mong mẹ chứng
tri cho lòng con.