Phần I - Bài 3
Bốn Ðại, Sáu Ðại, Mười hai Xứ, và Mười tám Giới
(Tứ đại, Lục đại, Thập nhị xứ và Thập bát giới)
Thích Tâm Thiện
A- Dẫn nhập
Các
vấn đề liên quan đến con người và sự hình thành con người, theo quan
điểm của Phật giáo, thường được bàn đến gồm: bốn Ðại, sáu Ðại, mười hai
Xứ và mười tám Giới. Trong quá trình tu tập, các vấn đề trên được Ðức
Phật phân tích cụ thể, nhằm xây dựng cho người tu tập một cái nhìn chính
xác về bản chất của thân năm Uẩn và thế giới sự vật hiện tượng chung
quanh con người. Do đó, phân tích về các Uẩn (Skandha), Xứ (Ayatana) và
Giới (Dhàtu) chính là phân tích về sự hiện hữu của con người và thế
giới. Ðấy cũng chính là thế giới quan, nhân sinh quan Phật giáo. Mục
đích của sự phân tích nội quán này là cái nhìn giúp người học đạo thấy rõ sự thật vô ngã của các pháp.
B- Nội dung
I- Ðịnh nghĩa: Bốn Ðại, sáu Ðại, mười hai Xứ và mười tám Giới
1)- Bốn Ðại:
Bốn Ðại (Caturmahàdhàtu) là bốn yếu tố cơ bản hình thành nên thể chất
(thân vật lý) của con người, bao gồm: chất khoáng (Pathavi - đất), chất
lỏng (€po - nước), nhiệt độ (Tejo - sức nóng) và hơi khí (Vàyo - gió).
Chúng ta thường gọi một cách hình tượng về thân tứ đại là đất, nước,
gió, lửa.
2)- Sáu Ðại:
Sáu Ðại là sáu yếu tố cơ bản hình thành nên con người toàn diện với ba
thành tố đặc thù là: thể chất vật lý (gồm bốn Ðại) cộng với ý thức
(thuộc tâm lý) và không gian.
3)- Mười hai Xứ:
Mười hai Xứ là cơ sở giao tiếp giữa con người với thế giới thực tại
khách quan, bao gồm sáu nội xứ (thuộc về tự thân) và sáu ngoại xứ (thuộc
về ngoại cảnh). Sáu nội xứ là: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý thức. Sáu
ngoại xứ là: hình thể, âm thanh, hương khí, mùi vị, sự tiếp xúc và các
sự vật hiện tượng (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp).
4)- Mười tám Giới:
Mười tám Giới là cơ sở giao tiếp toàn diện của con người với thế giới
thực tại khách quan, bao gồm: sáu nội xứ, sáu ngoại xứ và sáu tình thức
của mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý (nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt
thức, thân thức và ý thức).
II- Phân tích bốn Ðại qua thể chất vật lý của con người
Như được trình bày ở
phần định nghĩa, bốn Ðại là nói tóm tắt về cơ thể con người. Bốn Ðại
này do nhân duyên hợp thành, chúng không có gì là bền chắc. Con người từ
khi sinh ra được nuôi dưỡng bởi các loại thức ăn (thực tố) và dưỡng
khí, và tiếp tục sinh trưởng theo thời gian. Trong suốt quá trình sống
của một đời người, thân thể vật lý này không ngừng thay đổi qua các chu
kỳ sinh thành, tồn tại, biến đổi và phân hủy (chết). Cái mà chúng ta gọi
là sự chết (sự ngưng hoạt động và phân hủy hay thọ mạng chấm dứt), thực
chất chỉ là sự tan rã của bốn Ðại).
Cơ thể của con
người hình thành là do sự hội tụ của bốn Ðại. Trong bốn Ðại, nếu tiếp
tục phân tích, chúng ta sẽ có thêm bốn nhóm vật chất như sau:
1. Yếu tố đất: gồm có: tóc, lông, móng, răng, da, thịt, gân, xương, thận, tim, gan, hoành cách mô, lá lách, phổi, ruột, phân, mỡ, não, ghèn.
2. Yếu tố nước: gồm có: mật, đàm, niêm dịch, mủ, máu, mồ hôi, nước mắt, nước miếng, nước mũi, nước khớp xương, nước tiểu.
3. Yếu tố gió: gồm có: hơi thở (sự hô hấp) và khí.
4. Yếu tố lửa: gồm có: nhiệt độ hay sức nóng do sự vận hành của cơ thể phát ra.
Theo kinh Ðại Bát Niết Bàn, cơ thể con người gồm có 36 thứ bất tịnh và được chia thành ba nhóm:
1. Nhóm một: gồm có 12 thứ ngoài thân: tóc, lông, móng, răng, ghèn, nước mắt, nước mũi, nước miếng, phân, nước tiểu và mồ hôi.
2. Nhóm hai: gồm có 12 thứ trong thân: da, da non, máu, thịt, gân, mạch, xương, tủy, lớp mỡ da, mỡ óc, màng bọc gân, thịt.
3. Nhóm ba: gồm có 12 thứ nằm sâu trong thân: gan, mật, ruột, dạ dày, lá lách, thận, tim, phổi, bàng quang, mề phân, đàm đỏ và đàm trắng.
Mục đích của sự
phân tích cụ thể như trên là nhằm giúp chúng ta nhìn thấy rõ ràng, chính
xác về thân tướng bất tịnh của con người để hướng tâm đến trạng thái xả
ly, không chấp thủ (1).
III- Sáu Ðại và con người toàn diện
Như đã trình bày,
sáu Ðại gồm có bốn Ðại (như trên) cộng với không gian và ý thức. Do đó,
con người (theo sáu Ðại) là con người hoàn chỉnh, bao gồm cả tâm lý và
vật lý. Riêng về phần tâm lý hay tâm thức nói chung, đã được nói đến
trong năm Uẩn. Theo đó, tâm thức của con người bao gồm các phần chính
là: cảm thọ, niệm tưởng, tư duy và ý thức (thọ, tưởng, hành, thức), nói
chung là cấu trúc và sự vận hành của tâm lý.
Do đó, sáu Ðại thực
ra chỉ là cách nói tóm tắt của năm Uẩn (sắc, thọ, tưởng, hành, thức).
Vì lẽ, đối với con người, cơ cấu tâm lý chỉ có thể vận hành khi nó dựa
vào sinh thân, tức là thân thể vật lý. Nếu chỉ có tâm thức hiện hữu mà
không có thân hiện hữu, hoặc ngược lại, chỉ có thân hiện hữu mà không có
tâm thức hiện hữu, thì không thể gọi là con người.
Tương tự như thế
đối với khái niệm tâm thức. Ở đây, nên hiểu rằng, tâm không đơn giản chỉ
là tâm, mà trong tâm luôn luôn hàm chứa hoạt động của các cảm thọ, các
ảnh tượng của tri giác, các hình thức tư duy và các hoạt động của tâm
thức nói chung.
Nên nhớ rằng, mọi
khái niệm phân biệt trong tâm thức của chúng ta như: tài sản, nhà cửa,
sông suối, núi đồi v.v... cho đến các khái niệm như: tư duy, ý thức,
tình cảm, lý trí, tưởng tượng v.v..., tất cả đều là biểu hiện của tâm.
Và đây là lý do tại sao Ðức Phật dạy "Nhất thiết duy tâm" (tất cả đều là
sự tạo tác của tâm).
Như thế, sáu Ðại và
năm Uẩn dù khác nhau trên mặt ngôn ngữ, nhưng chúng giống nhau về mặt ý
nghĩa. Tuy nhiên sẽ rất giới hạn nếu chúng ta dừng lại ở đây. Do đó
những gì cần được khảo sát tiếp theo, chính là mười hai Xứ và mười tám
Giới.
IV- Mười hai Xứ và mười tám Giới
Ðể hiểu rõ cơ cấu của tâm thức, cũng như sự vận hành của nó, chúng ta cần thiết tìm hiểu về 12 Xứ và 18 Giới.
Mười hai Xứ, như đã
trình bày, là cơ sở giao tiếp cơ bản để hình thành những nhận thức,
phân biệt của con người. Ðó là sự giao thoa, tương tác giữa sáu nội Xứ
(hay còn gọi là sáu căn - Ajjhattika-àyatana) với sáu ngoại Xứ (còn gọi
là sáu trần - Bàhyu-àyatana). Căn là thân thể, mạng căn, tức là thể chất
vật lý của con người. Trần là trần cảnh, hay còn gọi là thế giới sự vật
hiện tượng. Sáu căn thuộc về chủ thể, sáu trần thuộc về đối tượng. Do
chủ thể giao tiếp với đối tượng mà hình thành nên những nhận thức, phân
biệt, như sông, suối, núi, đồi, đàn ông, đàn bà, con chim, hòn đá, giọt
sương...
Chúng ta có sáu căn và sáu trần. Sáu căn là: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý; sáu trần là: sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp.
- Sắc: gồm có màu
sắc, hình thể, vật thể, hiện tượng, sự vật. Sắc còn được chia thành hai
phần đó là: biểu sắc (hình tượng, sự vật...), vô biểu sắc (năng lượng vô
hình..., năng lượng tâm thức [mental energy] cũng được xem là một loại
sắc).
- Thanh: gồm tiếng nói, tiếng động, âm thanh, âm nhạc...
- Hương: hương khí, hương thơm...
- Vị: mùi vị như chua, chát, cay, ngọt, mặn, đắng, the, lờ lợ...
- Xúc: sự giao thoa giữa căn và trần, giữa vật này với vật khác...
- Pháp: tất cả thế giới sự vật hiện tượng tâm lý và vật lý nói chung..
Khi sáu căn tiếp
xúc với sáu trần, thì liền phát sinh những nhận thức, phân biệt. Do đó,
có sáu loại phân biệt của thức (sự nhận biết) gồm: sự thấy biết của mắt,
sự nghe biết của tai, sự ngửi biết của mũi, sự nếm biết của lưỡi, sự
tri giác của toàn thân và sự hiểu biết của ý thức.
Như thế, từ sáu căn
tiếp xúc với sáu trần để hình thành sáu thức (Vijnàna) và cộng chung
lại là mười tám Giới. Ðây là tiến trình nhận thức luận về thế giới quan
và nhân sinh quan Phật giáo (2).
V- Mối quan hệ giữa 12 Nhân duyên, 5 Uẩn, 4 Ðại và 6 Ðại, 12 Xứ và 18 Giới
Trong giáo lý về 12
Nhân duyên có đề cập đến chi phần Lục nhập, và trong giáo lý 5 Uẩn có
đề cập đến hai chi phần: vật lý (sắc) và tâm lý (thọ, tưởng, hành,
thức); trong 4 Ðại và 6 Ðại cũng đề cập đến hai chi phần: vật lý và tâm
lý; đặc biệt trong 12 Xứ và 18 Giới lại nhấn mạnh đến sự giao thoa, tiếp
xúc giữa sáu căn và sáu trần. Sự giao thoa và tiếp xúc này chính là chi
phần Xúc (Phassa) - đứng hàng thứ sáu trong giáo lý 12 Nhân duyên. Như
thế, chúng ta có một bảng tương đương như sau:
(Lục nhập = 5 Uẩn + Xúc) # 6 Ðại + (4 Ðại) = 12 Xứ + (18 Giới)
5 Uẩn = Xúc + 12 Xứ # (18 Giới = Xúc + 6 Ðại)
Từ những chi tiết
này cho thấy rằng, cái thế giới sự vật hiện tượng với muôn ngàn khác
biệt mà chúng ta nhận biết thì không gì khác / ngoài sự phân biệt của
tri giác. Và yếu tố hình thành nên tri giác của con người chính là sự
tiếp xúc giữa các căn thân và trần cảnh, hay nói khác hơn là giữa chủ
thể nhận thức (ví dụ - con mắt) và đối tượng được nhận thức (ví dụ - đám
mây).
Mặc dù trên nền
trời xanh bao la không giới tuyến chỉ có một đám mây, nhưng đứng ở góc
độ này thì đám mây trông giống cô gái; đứng ở góc độ khác thì đám mây
trông giống con cọp v.v..., cứ như thế mà đám mây được xuất hiện với
nhiều hình thức khác nhau, tùy theo điểm nhìn và chủ thể nhìn. Nên lưu ý
rằng, trước mắt chúng ta chỉ có một đối tượng, nhưng do mỗi người có
một duyên phận khác nhau và trình độ nhận thức khác nhau, và do đó, đối
tượng bị nhìn cũng được tri nhận và đánh giá khác nhau. Ðấy chính là thế
giới sai biệt đa thù của nhận thức. Và sự sai biệt đó hoàn toàn tùy
thuộc vào yếu tố Xúc (tiếp xúc) ở mỗi con người khác nhau.
Có một điều tối
quan trọng cần lưu ý rằng, để có một nhận thức, bao giờ cũng phải có một
chủ thể nhận thức và một đối tượng được nhận thức xuất hiện trong tương
quan. Và như thế, suy cho cùng, cái mà chúng ta gọi là thế giới quan,
hay nhân sinh quan, hay vũ trụ quan đó, thực ra không gì khác hơn là sự
sinh khởi ý niệm của Thức trong tiến trình giao tiếp giữa căn và trần.
Và điều này, trong kinh Lăng Già, Ðức Phật dạy: "Cái đa tính của đối
tượng sinh khởi từ sự nối kết giữa tập khí và phân biệt; nó sinh ra từ
tâm, nhưng người ta lại thấy nó hiện hữu bên ngoài; cái đa tính ấy [ta
gọi] (3) là Duy tâm".
"(Và) thế giới bên
ngoài là không có, nên cái đa tính của các đối tượng là cái được thấy từ
Tâm; thân thể, tài sản, nhà cửa..., những thứ ấy ta gọi là Duy tâm
(4)".
Từ những trưng dẫn
trên, chúng ta biết rằng, tri giác của con người rất giới hạn, và mọi sự
đo lường phân biệt, nhận thức của con người đối với thế giới cũng rất
giới hạn. Giới hạn ở chỗ sự hiểu biết của chúng ta là do cái thấy từ một
tâm thức còn vô minh, thấy bằng tri giác phân biệt của tự ngã chứ không
phải là thấy từ một tâm thức toàn tri (giác ngộ). Do đó, cái mà chúng
ta cho là thường thì bản chất của nó là vô thường, như dòng sông không
ngừng trôi chảy. Bản chất của ý thức phân biệt và vô minh là như thế. Nó
luôn luôn biến động, vô thường.
Con người khổ đau
chỉ vì lầm chấp vào ý thức phân biệt của mình, cho rằng cái này là tôi,
cái này là của tôi, cái này là tự ngã của tôi, rồi cố gượng sống và bám
víu vào những suy nghĩ như thế nên chìm đắm trong sinh tử trầm luân, vậy
thôi.
C- Kết luận
Nói tóm lại, giáo
lý về các Ðại, Uẩn, Xứ, Giới là những phần giáo lý rất cơ bản và quan
trọng, giúp chúng ta có một cái nhìn chính xác về cuộc sống vô thường,
khổ và vô ngã. Bao lâu con người chưa biết Uẩn, Xứ, Giới là gì, thì vẫn
không thể biết được thế nào là con đường thoát ly sinh tử. Các Uẩn, Xứ,
Giới là đề mục của pháp hiện quán - thiền định, do vậy, con đường tu tập
bao giờ cũng được khởi đầu từ các Uẩn, Xứ, Giới; đấy chính là tu tập
Chánh tri kiến./.
* Sách tham khảo:
Ðề nghị học viên tìm đọc cuốn Tâm lý học Phật giáo của tác giả Thích Tâm Thiện, do Nxb TP Hồ Chí Minh ấn hành, 1998.
Phần đọc: Phần II, chương I; phần III, chương II và phần IV, chương I & II.
* Chú thích:
(1) Học viên xem
thêm các kinh có đề cập đến bốn Ðại và sáu Ðại như: kinh Phân biệt sáu
giới (M.140) = kinh Phân biệt lục giới (Trung A Hàm 42+7 - kinh Ðại Câu
Hy La).
(2) Xem Tìm hiểu nhân sinh quan Phật giáo, Thích Tâm Thiện, Nxb TP Hồ Chí Minh, 1998.
(3) Ðể trong ngoặc [ ] là phụ chú của tác giả
(4) Lăng Già Ðại thừa kinh, bản dịch của Thích Chơn Thiện và Trần Tuấn Mẫn, Nxb TP Hồ Chí Minh, 1998, tr.305.
-oOo-
Câu hỏi hướng dẫn ôn tập
1- Bốn Ðại là gì?
2- Trình bày mối quan hệ giữa 6 Ðại và 18 Giới.
3- Uẩn, Xứ và Giới khác nhau như thế nào? |