KHAI THỊ QUYỂN 2
Hòa thượng Tuyên Hóa
Ban Phiên
Dịch Việt Ngữ Trường Ðại Học Pháp Giới
Vạn Phật
Thánh Thành Talmage, California
Phần 6
51.
ÍT PHIỀN NÃO,
ÍT TƯ DỤC
(Vạn Phật Thành ngày
24 tháng 6 năm 1983)
Người tu Ðạo sợ nhất
là có phiền não, cho nên nói rằng:
"Phiền não vô tận
thệ nguyện đoạn."
Ðoạn phiền não là
việc rất khẩn cấp, chuyện gì tới mà mình không sinh phiền não thì đó là có
định lực. Không sinh phiền não tức là không có tư dục. Tư dục là gốc sinh
phiền não, sinh ra đủ thứ ngu si và do đó sinh ra đủ thứ bịnh tật.
Không phiền não
chẳng phải là vì không ai làm phiền nên mình không có phiền não; mà là có
người tới nhiễu loạn, phiền hà, trở ngại, đánh mắng, chưởi bới, nhưng mình
không sinh phiền não. Ðó mới thật là có định lực vậy!
52.
NHÂN ÐỊA BẤT CHÂN,
QUẢ THỌ KHỔ
(Vạn Phật Thành ngày
8 tháng 7 năm 1983)
Câu "nhân địa bất
chân, quả thọ khổ" này rất có ý nghĩa; bởi vì bất luận chuyện gì mình làm,
hãy làm chân thật. Nếu không chân thật, chuyên dùng thủ đoạn mánh khóe lừa
bịp kẻ khác, thì cũng như bịt tai mà ăn cắp chuông, tự mình lừa mình thôi!
Vô luận là người
xuất gia Tỳ Kheo, Tỳ Kheo Ni, hay tại gia Ưu Bà Tắc, Ưu Bà Di, hoặc Lạt
Ma, bất luận làm gì nếu có tâm lừa người thì tương lai nhất định sẽ rớt
xuống địa ngục. Ở đời mà không chân thật thì sẽ chiêu cảm quả báo quanh
co, rắc rối, tương lai sẽ chịu đủ điều khổ.
Ở Vạn Phật Thành,
trong mọi thời khắc, mình phải chú ý đến nhân, quả. Ðừng làm điều sai trái
với luật nhân quả. Nếu mình biết rõ luật lệ mà còn cố phạm thì nhất định
sẽ thọ lãnh quả báo rất nghiêm trọng. Cho nên các vị phải để ý, đừng làm
chuyện sai trái với nhân, quả!
53.
NẾU
PHẬT GIÁO ÐỒ KHÔNG TRÌ GIỚI TỨC LÀ MẠT PHÁP
(Vạn Phật Thành ngày
10 tháng 6 năm 1983)
Câu đối liễn ngày
hôm nay là: "Phật Giáo đồ nhược bất trì giới tức Mạt Pháp"; nghĩa là nếu
tín đồ Phật Giáo không trì giới thì tức là Mạt Pháp.
"Phật Giáo đồ" có
nghĩa là Tăng Sĩ hay người xuất gia. Phật giảng Pháp, Tăng theo Pháp tu
hành rồi truyền cho người khác. Tăng nhất định phải trì Giới, không trì
Giới thì đó là Mạt Pháp; nên nói: "Nếu Phật Giáo đồ không trì giới tức là
Mạt Pháp."
Hễ mình tùy tiện nói
láo, sát sinh, làm chuyện tà dâm, trộm cắp, uống rượu tức là phạm vào năm
giới căn bản, tức là Mạt Pháp. Dù Phật Pháp trụ thế mà mình không trì
Giới, thì ngay chính bản thân mình đây đã tạo nên Mạt Pháp. Pháp nhờ vào
Tăng mà truyền đạt, song phải cần lấy Giới làm gốc; Giới là nền tảng để
thành Phật. Nền tảng này cũng giống như cái móng khi xây nhà. Bây giờ mình
xây móng để dựng nhà Phật Pháp, thì chắc chắn phải lấy trì Giới làm bước
khởi đầu.
Các vị phải đặc biệt
chú ý! Ðừng nên sát sinh, trộm cắp, tà dâm, nói láo, uống rượu. Không phải
là mình không muốn làm mà vì bản tính mình không làm. Chẳng phải là do
người ta ép buộc, mình mới không làm; mà vì trong thâm tâm mình luôn luôn
thật thà tự ý nghiêm trì năm giới căn bản!
Chú thích: Hàng
tuần, Hòa Thượng Tuyên Hóa đều có dạy lớp làm đối liễn cho tứ chúng ở Vạn
Phật Thành. Nội dung của lớp là Hòa Thượng viết ra một câu, có khi dài 4
chữ, 7 chữ, hoặc nhiều chữ, hoặc một bài thơ, rồi đại chúng căn cứ vào câu
ra đề ấy để làm một câu đối lại. Bài trên trích ra từ một trong những lớp
dạy làm đối liễn ấy. Xem bài #77.
54.
LÀM NGƯỜI
CẦN PHẢI HIẾU THẢO VỚI CHA MẸ
(Vạn Phật Thành ngày
16 tháng 9 năm 1983)
Con người và thú vật
khác nhau ở điểm là con người có trí huệ, biết hiếu thảo, biết giữ tục lệ
nề nếp, biết quý trọng lễ, nghĩa. Không hiểu quy củ, không biết hiếu thảo
với cha mẹ, không hết lòng trung thành với tổ quốc, không biết những điều
kiện căn bản làm người, thì mình với ngựa, dê, trâu, bò có khác gì? Nên
mình phải chú ý! Nhất là học sinh trong thời đại này càng phải chú ý hơn
nữa!
Hiếu thảo với cha mẹ
là biết vâng lời cha mẹ và làm cho cha mẹ được vui vẻ, tinh thần được an
ổn; chứ không phải là nuôi dưỡng cha mẹ, cho cha mẹ áo quần đẹp để mặc,
rồi cho là đã hết lòng hiếu thảo rồi! Không phải như vậy!
Thế nào là trọn vẹn
chữ hiếu? Ðầu tiên mình phải biết nghe lời dạy dỗ của cha mẹ, không chống
đối, không làm ngược lại lời cha mẹ. Phải hết sức cung kính nghe theo lời
cha mẹ dạy; lúc đối đáp với cha mẹ thì phải hết sức "hòa nhan duyệt sắc,"
nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn. Cha mẹ sai bảo điều gì thì phải làm ngay, không được
lười biếng hoặc tỏ thái độ không vui, không thích. Nếu mình có điều gì sai
lầm, bị cha mẹ rầy la, thì phải hết sức vui vẻ mà tiếp nhận, không được có
thái độ cứng đầu, không chịu lãnh hội lời chỉ bảo.
Trong thiên hạ, ai
ai cũng muốn con cái trở nên người tốt nên mới dạy dỗ một cách nghiêm
khắc. Trong Tam Tự Kinh có câu:
"Tử bất giáo phụ chi
quá,
Giáo bất nghiêm sư
chi đọa."
Nghiã là:
"Không dạy dỗ con
cái là lỗi của cha,
Dạy mà không nghiêm
khắc là lỗi của thầy."
Người xưa cũng dạy
rằng: Bổng hạ xuất hiếu tử! (Dưới lằn roi vọt mới đào tạo được người con
hiếu thảo!)
Ðó là quan điểm thời
xưa, hiện tại có nhiều chỗ không hợp thời; nhất là ở nước Mỹ này, người
Tây phương chưa hề nghe qua. Bởi vì ở Mỹ người ta nói giáo dục là phải
thân ái, không được đánh đập con cái, phải để cho con cái tự do phát
triển! Nói tóm lại, nếu quá nghiêm khắc thì cũng không tốt, mà quá phóng
túng, tùy tiện, thì cũng không tốt; mình phải giữ trung dung thì mới hợp
lý.
Người Trung Hoa vốn
chú trọng về đạo hiếu. Ông Tăng Sâm, một đệ tử của Ðức Khổng Tử, có nói
rằng:
"Phụ mẫu tại bất
viễn du, du tất hữu phương."
Nghĩa là: "Khi cha
mẹ còn thì mình không nên đi xa nếu đi thì phải có nơi có chỗ." Ðại ý là
cha mẹ còn sống thì con cái không nên tìm cách đi chỗ nầy chỗ nọ; nếu có
chuyện gì cần thiết phải đi đến những nơi xa xôi, thì phải cho cha mẹ biết
địa chỉ chính xác để cha mẹ khỏi lo nghĩ. Làm cho cha mẹ lo nghĩ là không
hiếu thảo. Cho nên tục ngữ có câu: Nhi hành thiên lý mẫu đảm ưu. (Con đi
ngàn dặm, ở nhà mẹ lo âu.) Ðó là hình dung lòng mẹ rất quan tâm đến con
cái vậy.
55.
TỰ DO QUÁ MỨC SẼ
ÐEM LẠI ÐAU KHỔ!
Ở Trung Hoa vào thời
đại Liệt Quốc và hiện tại ở Tây phương, con người không khác nhau gì mấy
do vì tình trạng luân lý và đạo đức suy đồi.
Khi Khổng Tử soạn
Thi thư, định Lễ nhạc, thì Ngài có quy định mối quan hệ giữa vua tôi, cha
con, vợ chồng, anh em, bạn bè. Bàn về năm mối quan hệ đó, Ngài dạy rằng
vua tôi phải có Nghĩa, cha con phải có Thân, vợ chồng phải có Biệt, anh em
phải có Bậc, bạn bè phải có Tín. Ngài lại giảng về tám đức: Hiếu, Ðễ, Lễ,
Nghĩa, Trung, Tín, Liêm, Sỉ, và dùng tám đức này để duy trì quy củ trong
xã hội.
Chúng ta đừng nên
cho rằng lối sống tự do phóng túng của Tây phương là tốt, vì kỳ thật, nó
dẫn dụ con người làm những điều không hợp với đạo đức. Các vị thử nghĩ
coi, hành vi của những người "hippy" làm cho thiên hạ đại loạn. Nam, nữ
không còn biết giữ gìn nề nếp, tha hồ phóng túng. Khẩu hiệu của họ là:
"Hảo tắc tụ, bất hảo tắc tán." (Thích thì hợp, không thích thì tan.)
Tư tưởng như vậy
khiến cho hôn nhân dễ bị sụp đổ, vì bị họ coi như đóng kịch mà thôi! Ða số
những tuồng kịch đó kết thúc thật là bi đát, mà kẻ chịu thiệt thòi nhiều
nhất chính là người con gái.
Từ trước đến nay tôi
không có ý phê bình, song ngày hôm nay có những người không giữ nề nếp xã
hội, phá hoại thuần phong mỹ tục như vậy, cho nên tôi mới cảm khái nói vài
lời bình luận.
Phàm những ai đến
đây tu hành thì không được học thói "hippy" phóng túng, tùy tiện, thích gì
làm đó. Những hành vi như vậy thật là gieo họa cho quốc gia và tai ương
cho dân chúng, nên tôi không thể làm thinh không nói ra. Những hành động
như trên chính là những hành vi đưa đến cảnh vong quốc, diệt chủng!
56.
"HIPPY" TỪ ÐÂU ÐẾN?
(Vạn Phật Thành ngày
17 tháng 9 năm 1983)
Những hành vi không
tốt của những người "hippy" từ đâu mà phát sinh ra? Nói tóm tắt thì từ nơi
pháp lịnh của đất nước, của quốc gia mà phát sinh ra! Bởi vì theo phong
khí hiện tại, cha mẹ không thể nghiêm mình quản giáo con cái, thầy giáo
cũng không thể trừng phạt học sinh vì sợ mang tiếng là ngược đãi con em,
do đó đành để con em "tự do phát triển."
Các vị thử quan sát
xem, bởi "tự do phát triển" nên tạo ra đầy dẫy kẻ "hippy," kẻ đồng tính
luyến ái, và những thiếu niên bất lương, du đãng. Chúng giết người, đốt
nhà, cướp đoạt, làm đủ chuyện điên đảo. Tất cả những hiện tượng đó đều do
quan niệm "tự do phát triển" tạo thành! Trai, gái hết sức lăng loàn, cùng
sống lõa lồ, ca hát, nhảy múa, uống rượu, hút ma túy, tạo thành một thế
giới điên cuồng, thương phong bại tục; do đó, địa ngục Trụ đồng, Giường
lửa là nơi họ sẽ rơi vào mà thọ khổ sau khi chết!
Nếu ở Vạn Phật Thành
mà không chân chính tu hành, lại để cho cảnh giới bên ngoài lay chuyển,
thì tôi thật đau lòng đến cực điểm! Nhìn những người đó mà tôi rơi lệ. Tôi
dạy các vị phương cách để trở nên bậc hiền nhân quân tử, nhưng nếu các vị
cam lòng đọa lạc, chạy theo trào lưu "tự do phát triển," thì quả thật các
vị đã bị tư tưởng của bọn "hippy" này thâm nhiễm quá sâu rồi! Mong sao các
vị từ nay về sau sẽ hết lòng hoán cải lỗi lầm, trở thành con người mới!
57.
HỌC ÐƯỜNG LÀ THÁNH ÐỊA
(Vạn Phật Thành ngày
18 tháng 9 năm 1983)
Học đường là Thánh
địa giáo dục nhân tài, giống như một lò luyện kim lớn, trong đó mọi thứ
sắt, vàng, đồng được nung nấu, trải qua trăm ngàn lần trui luyện để cuối
cùng trở thành thứ kim cang bất hoại. Kẻ thành tài thì tương lai sẽ phục
vụ quốc gia, thành bậc lương đống, trụ cột cho đất nước. Cho nên vị giáo
sư được dạy kẻ anh tài trong thiên hạ thì thật vô cùng sung sướng. Ðây là
công việc mà thánh thần cũng không thể xâm phạm, cho nên mình phải tận tâm
nỗ lực đảm trách nhiệm vụ này.
Hiện tại có nhiều
trường học đã biến chất rồi. Không những đại học, trung học mà cả tiểu
học, học sinh đa số là hút thuốc và dùng ma túy. Con em bây giờ có lòng
hiếu kỳ, trước thì học hút thuốc lá, sau thì học ăn cắp đồ vật. Ăn cắp rồi
thì đổi lấy tiền để mua ma túy mà hút; lại còn học thói nói láo, thói lừa
dối người khác. Các vị là công dân của đất nước, chứng kiến tình huống như
vậy mà không xót xa, thống thiết thì thật là không có tâm huyết vậy!
Nếu quan sát các
trường học ở ngoài Vạn Phật Thành, các vị có chắc là sẽ tìm ra được một
ngôi trường mà học sinh không hút thuốc, không dùng ma túy, không bán độc
dược cần sa chăng? Thậm chí chưa từng nghe nói có ngôi trường nào như thế
cả! Thầy giáo thì biết mà không quan tâm, còn để mặc học sinh muốn làm gì
thì làm. Có những trường học lại là trung tâm buôn bán ma túy nữa, thật là
nguy hại thay!
Song le, điều làm
cho chúng ta đau lòng nhất chính là trường học biến thành nơi hẹn hò yêu
đương giữa trai gái, là nơi chúng làm chuyện dâm loạn. Có nhiều phụ huynh
khuyến khích con gái mình uống thuốc ngừa thai, đó là điều xưa nay hiếm
có; trường học thì không quan tâm tới chuyện này, chỉ biết làm sao để thu
học phí thôi. Rốt cuộc, học sinh học xong ra trường thì cũng chẳng có quan
niệm gì về đạo đức cả, cũng không có quan niệm về trinh tiết và tiết tháo
nữa.
Người nào cũng nói:
"Tự do! Tự do! Tự do!" Ðó là "tự do" xuống địa ngục vậy! Cái phong khí
không tốt đẹp như vậy đối với người đời thật trăm phần hại, chẳng một phần
lợi. Nếu như các nhà giáo dục không đặt ra phương pháp để cải cách, thì
hậu quả khó biết sẽ ra sao.
Vì vậy tại Vạn Phật
Thành, bất luận là tiểu học, trung học hay đại học, con trai, con gái học
riêng biệt. Ngay từ lúc chúng còn nhỏ phải bắt đầu dạy chúng về nền nếp
tách biệt giữa trai và gái. Nhà đương cuộc cần phải thức tỉnh và mau mau
nghĩ cách cải thiện phong khí suy đồi của học đường; bởi: Vong dương bổ
lao, do vị vi vãn. Nghiã là: Dê tuy mất, nếu kịp sửa chuồng thì vẫn chưa
quá trễ.
58.
KHI PHÁT NGUYỆN
CẦN PHẢI THÀNH TÂM
Kẻ xuất gia tu Ðạo
cần phải phát nguyện. Phát nguyện là để tinh tấn tu hành. Phát nguyện là
để cảnh giác chính mình, sửa đổi điều ác mà làm điều thiện. Tu Ðạo mà
không phát nguyện thì cũng như là hoa nở mà không kết trái vậy, đó là điều
không thể được.
Nếu đã phát nguyện
rồi tốt nhất cần phải hàng ngày lập lại, nói qua một lần nữa, bởi vì "ôn
cố nhi tri tân"! Phải nhớ được nguyện mình từng phát là nguyện gì, mình
cần phải làm điều gì, thì lúc đó nguyện mình đã phát mới không phải là lời
hứa suông. Mình mới không tự lừa mình mà dối người, đồng thời không phải
phát nguyện rồi quên mất đi.
Chư Phật và Bồ Tát
trong quá khứ do chân thật phát nguyện nên các ngài mới chứng được Chánh
Ðẳng Chánh Giác. Chư Phật và Bồ Tát tương lai cũng do phát nguyện mà đắc
được Chánh Ðẳng Chánh Giác. Phật là bậc Ðại Trí Huệ, chúng ta là kẻ đại
ngu si, nên cần phải học đại trí huệ của Phật. Chúng ta phải lấy tâm Phật
làm tâm mình, lấy nguyện của Phật làm nguyện của mình, lúc nào cũng học
bốn tâm vô lượng Từ, Bi, Hỷ, Xả, và lúc nào cũng tu trì hạnh nhẫn nại
những điều khó nhẫn nại, làm những việc người khác khó làm nổi.
Mọi việc mình làm
đều phải chân thật thì mới tương ưng với Ðạo được. Vì vậy phát nguyện cần
phải thành tâm, thành ý, không thể có hành vi dối trá hoặc tham cầu hư
danh được. Ðó là điểm mà tôi hy vọng các vị chú ý. Phật A Di Ðà do phát 48
đại nguyện nên mới thành tựu được Thế giới Cực Lạc và nhiếp thọ được tất
cả chúng sinh ly khổ đắc lạc, liễu sinh thoát tử. Chúng ta cần phải y theo
Ngài và chư Phật cùng Bồ Tát trong quá khứ, mà mau mau phát nguyện. Có
phát nguyện thì mới có thể thành được Phật quả!
Nếu như mình có lỗi
lầm thì phải đau lòng cải hóa đi, đừng nên che đậy hoặc tô điểm thêm những
lỗi lầm xấu xa của mình. Phải hết sức thẳng thắn sám hối trước đại chúng,
nếu ngược lại thì chỉ thêm tội lỗi. Mình chạy theo tập khí lỗi lầm tức là
"bội giác hợp trần." Hễ có thể sửa đổi lỗi lầm, hướng về điều thiện thì đó
là "bội trần hợp giác."
Phát nguyện là để
ngăn ngừa tội lỗi, sám hối là để tiêu trừ tội lỗi, cho nên nói: "Di thiên
đại tội, Nhất sám tiện tiêu." (Tội lỗi đầy trời, Sám hối liền sạch.) Do
đó, bắt đầu từ đây về sau, mình làm con người mới!
Cổ đức dạy rằng:
"Tùng tiền chủng
chủng,
tỷ như tạc nhật
tử.
Dĩ hậu chủng
chủng,
tỷ như kim nhật
sinh."
Nghĩa là:
"Ðủ thứ tội lỗi
từ trước,
cũng giống như
ngày hôm qua đã chết rồi.
Từ đây về sau,
mọi việc mình làm
kể như một cuộc đời mới."
"Phát nguyện" và
"sám hối" tuy hai danh từ khác nhau nhưng đại ý không có gì khác biệt, đại
đồng tiểu dị mà thôi. Nếu có thể sửa đổi được những thói quen xấu xa tức
là dũng mãnh cải hóa, dũng mãnh chấp nhận sai lầm, dũng mãnh đối đầu với
thật tại. Lúc đó mới vượt qua được thử thách, không bị cảnh giới làm cho
lay chuyển. Ðừng nên có ngã kiến quá sâu dày, đừng nên có ngã tướng quá
nặng nề. Phải hiểu rằng chúng ta đều có giác tánh viên minh hết sức quang
minh, lỗi lạc, "tròn đầy, xán lạn"; mọi tập khí, tội lỗi ở trong đó đều
chẳng tồn tại được!
59.
HỌC PHẬT PHÁP CẦN DŨNG MÃNH SỬA ÐỔI LỖI LẦM
Các vị! Tu Ðạo nếu
không sửa đổi lỗi lầm thì cũng như chẳng tu Ðạo. Học Phật Pháp mà không
nhận tội lỗi rồi sửa đổi thì cũng như chẳng học.
Hành niên ngũ
thập chi thời,
nhi tri tứ thập
cửu chi phi.
(Tu năm mươi năm
rồi mới biết sai lầm
trong suốt bốn
mươi chín năm qua.)
Người nhận biết được
những điều sai lầm của mình trong quá khứ là người có trí huệ, tương lai
tiền đồ sẽ xán lạn. Nếu không biết được điều sai lầm trong quá khứ thì
thật là hồ đồ vô cùng. Hễ mưu đồ cái hư danh thì liền bị khách trần làm
cho mê muội, những người như vậy thật là đáng thương! Chúng ta không nên
gởi nhờ Phật Tánh này nơi thân tứ đại vật chất, rồi chỉ biết truy cầu
hưởng thụ mà không biết tu Ðạo.
Vì sao lại bỏ đi cái
chân chính để chạy theo cái hư vọng? Vì sao lại bỏ gốc để chạy theo ngọn?
Là vì mình không biết phản tỉnh, có lỗi mà không chịu sửa, không nhận thức
được tự tánh này là thanh tịnh vô nhiễm, chẳng chút trần cấu. Rồi chỉ vì
không thể nắm bắt được tự tánh nên đành xuôi tay theo dòng nước đục, trôi
theo trào lưu ô nhiễm, khiến cho tự tánh bị vẩn đục, bổn hữu trí huệ bị
vùi lấp; thật càng khó mà minh tâm kiến tánh đặng!
Chúng ta ở Vạn Phật
Thành, cần đem lòng dạ hoen ố, vẩn đục này mà rửa sạch đi, để tự tánh
quang minh xuất hiện. Rồi dùng tâm chính đại quanh minh để xử lý mọi việc,
không thể dùng thủ đoạn để áp bức kẻ khác. Chúng ta cần phải nhớ rằng: Thị
Ðạo tắc tiến, Phi Ðạo tắc thối. (Hễ là Ðạo thì tiến tới, Không phải là Ðạo
thì thối lui.)
Và phải biết: Trạch
thiện nhi tồn, Bất thiện nhi cải. (Chọn điều thiện mà giữ lại, Ðiều xấu
thì sửa đổi đi.) Nếu được như vậy thì nhất định sẽ đạt tới địa vị Hiền
Thánh!
60.
NÓI CHUYỆN VỚI HỌC SINH TRƯỜNG DỤC LƯƠNGVÀ TRƯỜNG BỒI ÐỨC
(Vạn Phật Thành ngày
23 tháng 9 năm 1983)
Ngày hôm nay các bạn
học sinh nhỏ tuổi lên diễn đàn nói điều tâm đắc, tuy các em nói ngắn nhưng
rất có ý nghĩa.
Có những em tuổi đời
tuy nhỏ nhưng đã biết rằng nói láo là một hành vi gian dối. Hễ mình lừa
người khác thì tương lai sẽ bị người khác lừa lại. Ðó là nhân quả tuần
hoàn, là đạo lý của quả báo.
Có em còn đọc thuộc
lòng được bài Ðại Ðồng của Ðức Khổng Tử làm cho tôi rất hứng thú. Hy vọng
các em người Hoa, người Mỹ, người Việt, người Miên, người Lào, tất cả đều
có thể đọc thuộc lòng bài Ðại Ðồng; và không những dùng Anh văn đọc được
mà có thể dùng tiếng mẹ đẻ mà đọc được nữa.
Hôm nay tôi cho các
vị biết tin này, người tị nạn tới đây nếu là các em học sinh, hễ ai muốn ở
lại Vạn Phật Thành để học thì tôi rất hoan nghinh! Các em sẽ được học bổng
miễn phí. Song các em phải sinh hoạt một cách độc lập; cha mẹ các em có
thể ở ngoài làm việc, còn các em thì ở trong Vạn Phật Thành để học hành,
đây là cơ hội khó kiếm được vậy!
Thời gian còn đi học
là vàng ngọc bởi vì trí nhớ của mình còn tốt. Bởi vậy đọc sách gì cũng nên
học thuộc lòng thì mới không quên mất được. Khi còn đi học thì mình phải
nên hết sức nỗ lực, không nên ham chơi, không nên lãng phí để cho thời
gian trôi qua. Người xưa nói rằng: "Nhất thốn quang âm, nhất thốn kim,
Thốn kim nan mãi thốn quang âm." (Một tấc thời gian là một tấc vàng, Tấc
vàng khó mua được tấc thời gian.)
Các em cần phải ghi
nhớ điều đó! Nếu các em không dụng công học hành thì tương lai tiền đồ
chẳng có hy vọng lắm đâu. Các em học tri thức, học kỷ năng, học làm người,
học làm sao trở thành người tốt. Thế nào là học làm người tốt? Tức là học
đừng có nổi giận, đừng có tranh cãi với bạn bè, đừng tham cầu, thì đó là
người học sinh tốt!
Các em hãy nhìn xem,
người đời ai cũng có lòng tham, ai cũng có điều sở cầu, và ai cũng có đủ
thứ phiền não. Những thứ đó đều do tâm tham lam mà có. Tuy nhiên, cầu xin
cũng phải cho hợp lý, không thể vọng cầu viễn vông được. Không thể tham
tiền tài bất nghĩa, không thể cầu cái phước mà mình chẳng có phần, cũng
đừng nên có tâm ích kỷ, tâm tự lợi. Phải lấy Sáu Tông Chỉ của Vạn Phật
Thành làm mục tiêu thì tương lai ra ngoài phục vụ xã hội chẳng những không
nhiễu loạn xã hội mà còn làm cho xã hội an bình nữa.
Tôi hy vọng các em
sẽ làm người chính nhân quân tử quang minh lỗi lạc, tương lai sẽ trở nên
bậc xuất chúng, anh tài. Các em đừng nên học thói lỗ mãng, tác phong vô
lại, ham ăn mà lười học, lúc nào cũng làm chuyện lôi thôi, phá rối xã hội.
Tôi cũng hy vọng các em đừng học thói "hippy," đừng nên hút thuốc, uống
rượu, xì ke, ma túy. Các em cần phải làm cho mình có kiến thức học vấn
sung mãn, thành kẻ có phẩm hạnh ưu tú.
Ở tại Vạn Phật
Thành, các em được dạy tiếng Anh, tiếng Hoa, v.v... Học được các ngôn ngữ
khác, đó là cơ hội rất hiếm có vậy. Các em đừng bỏ lỡ cơ hội, hãy nỗ lực
học tập.
Từ đây về sau sẽ
định rằng mỗi chiều Thứ Sáu các em sẽ tới diễn đàn này để luyện tập diễn
giảng. Các em đừng nên sợ hãi, hãy nói cho lớn tiếng, và phải "lý trực khí
tráng," nghĩa là luận lý cho vững, tác phong cho hiên ngang. Bởi vì:Thục
năng sinh xảo.(Luyện tập thành thục thì trở nên tinh xảo.)
Luyện tập một thời
gian lâu thì tự nhiên có thể nói thao thao bất tuyệt. Sau này các em sẽ
thuyết giảng được những đạo lý cao thâm, trở thành những diễn thuyết gia
mà mọi ngưòi nhất định sẽ phải hoan nghinh. Hiện tại là cơ hội để các em
tập luyện. Hàng ngày, nếu các em có thể tuyên dương chân lý, nói như nước
chảy, vấn đề nào cũng có thể giảng đặng thì các em rất chóng trở thành
những nhân tài để hoằng Pháp. Ðây là thời gian tốt đẹp nhất rất khó gặp
vậy, các em đừng cô phụ lòng tôi. Cổ nhân nói rằng:
"Thư sơn hữu lộ,
cần vi kính,
Học hải vô nhai,
khổ tác châu."
(Núi sách có nẻo:
đường vào là siêng năng.
Biển học không
bến: dùng gian khổ làm thuyền.)
Nếu các em
có thể dùng tinh thần này mà dụng công học tập thì tương lai nhất định sẽ
có cống hiến lớn cho quốc gia.