MI TIÊN VẤN ĐÁP
(Milinda
Panha)
Dịch Giả: Hòa Thượng
Giới Nghiêm
(Maha Thera Thita Silo)
Tỳ Kheo Giới Ðức Hiệu Đính, Ấn Bản 2003
II. NỘI DUNG MI-TIÊN VẤN ĐÁP
(Gồm 244 Câu Hỏi)
104-113
104. Oai lực của Đức Phật thua ma vương?
- Bạch đại đức! Đức Đại Giác đã tròn đủ các công hạnh ba-la-mật, nhờ trong vô
lượng kiếp ngài đã tích lũy biết bao nhiêu công đức và phước báu; nên kiếp cuối
cùng này chắc ngài cũng viên mãn tài lộc, viên mãn lợi danh, viên mãn về tứ sự
như y phục, vật thực, chỗ ở và thuốc men ... phải vậy không đại đức?
- Tâu vâng!
- Chuyện khác thì không nói, chỉ nói đến vật thực. Nếu đại đức bảo rằng phước
báu về vật thực của Đức Thế Tôn là rất lớn, rất viên mãn, luôn luôn dư thừa,
không bao giờ thiếu thốn; thế tại sao một lần nọ, khi ngài đi trì bình tại nhà
người bà-la- môn Panca Sàla, ngài không nhận được vật thực, đành phải ôm bát
không mà đi ra? Đại đức nghĩ sao về trường hợp ấy?
- Rồi đại vương sẽ sáng tỏ thôi. Đức Thế Tôn chẳng bao giờ thiếu thốn vật
thực đâu. Sở dĩ tại nhà người bà-la-môn Panca Sàla, Đức Phật phải ôm bát không
trở ra là do ma vương quậy phá. Ma vương đã dùng thần lực che mắt người
bà-la-môn đấy, tâu đại vương!
- Thưa, chuyện ấy mà có thì phát sanh hoài nghi khác nữa. Hoài nghi rằng,
công năng vô lượng phước báu ba-la-mật của Đức Thế Tôn ở đâu - mà khi ấy nó
không trổ quả?
- Chẳng phải thế đâu, đại vương! Lúc ấy vì ma vương có tâm ác rất mãnh liệt
đã tìm cách che mắt ông bà-la-môn không cho thấy Đức Thế Tôn.
- Nếu thế thì phát sanh nghi vấn to lớn hơn nữa. Rằng là điều ác đã thắng
điều thiện? Rằng là tâm ác mãnh liệt của ma vương đã chiến thắng sự toàn thiện
của Đức Thế Tôn? Rằng là sức mạnh, uy đức của Đức Thế Tôn do viên mãn ba-la-mật
vẫn không bằng sức mạnh, ác đức của ma vương? Rồi người ta lại còn mỉa mai, biếm
nhẽ rằng:
Ồ! Té ra ngọn cây mà nặng hơn gốc cây? Tà đạo mà thắng chánh đạo? Người xấu xa,
độc ác, người hung dữ, tham sân vẫn thường là kẻ có nhiều sức mạnh hơn người
hiền thiện, người tốt, người khiêm nhu và đức hạnh!
Chẳng lẽ nào lại có cái sự thật đau lòng trên thế gian này như thế, thưa đại
đức?
- Chánh bao giờ cũng thắng tà. Gốc bao giờ cũng nặng hơn ngọn, thiện bao giờ
cũng thắng ác. Đại vương chẳng cần phải bi quan như thế. Sức mạnh dẫu là ác tâm
của ma vương cũng chẳng bao giờ có thể thắng nổi Đức Thế Tôn toàn thiện đâu! Đại
vương phải hiểu rằng, lúc ấy ma vương với ác tâm mãnh liệt đã tìm cách che mờ
mắt của người bà-la-môn không cho thấy Đức Thế Tôn. Tâm ác mãnh liệt là khác mà
che mờ mắt là khác, tâu đại vương!
- Xin đại đức giảng cho nghe điều ấy?
- Đại vương! Điều này đại vương có thể hiểu được qua một ví dụ. Ví như cung
điện của đại vương có nhiều cổng thành ra vào, mỗi cổng thành như vậy thường có
một số quân lính túc trực cùng với một viên võ tướng chỉ huy canh gác. Vì đại
vương thương yêu thần dân như con nên hằng ngày có một số người hay mang đến mật
ong, sáp ong, cơm nước thượng vị vào dâng cho đại vương vì lòng tôn kính và sự
ngưỡng mộ. Có một viên võ tướng chợt sanh tâm ganh ti với đại vương, khi người
ta mang vật phẩm đến, viên võ quan ấy chặn lại, xét hỏi rắc rối không cho vào,
làm cho đại vương không nhận được vật phẩm ấy. Đại vương nghĩ thế nào? Đại vương
không nhận được vật phẩm là bởi sức mạnh, uy lực của đại vương không bằng sức
mạnh và uy lực của người gác cửa hay sao?
- Tên gác cửa ấy nếu trẫm bảo chết, nó sẽ chết - thì làm sao lại có sức mạnh,
uy lực hơn trẫm được!
- Đúng thế! Vì tâm ganh tỵ của tên võ quan quá lớn nên sinh ra việc ngăn
người ta vào, chứ sức mạnh uy lực làm sao bằng được đại vương? Cũng vậy, vì ma
vương tâm ác quá mạnh, che mờ mắt người bà-la-môn, chứ sức mạnh, uy lực của ma
vương làm sao bằng Đức Thế Tôn được! Đại vương nên hiểu như vậy.
- Vâng, vậy là trẫm hết nghi rồi.
Đại đức Na-tiên chợt hỏi:
- Thế hằng ngày đại vương cũng thường nhận được vật phẩm như vậy hay sao? Có
khi nào những tên gác cổng ngăn chặn tất cả cổng thành làm cho đại vương mất
phần lợi lộc?
- Làm sao lại mất được, đại đức. Biết bao nhiêu là cổng, biết bao nhiêu người
vào! Lại nữa, tên võ quan kia chỉ trực cổng, ngày hôm sau đã đổi viên võ quan
khác. Vật phẩm của trẫm không bao giờ thiếu, thưa đại đức quý trọng!
- Hay lắm! Đức Thế Tôn cũng y như thế. Trưa hôm ấy tuy Đức Thế Tôn ôm bát
không từ nhà người bà-la-môn đi ra, do từ phước báu quá khứ của ngài làm cho chư
thiên nóng ruột. Khi quán xét biết sự việc ấy, quá nhiều chư thiên đã hối hả làm
vô số món ăn từ cõi trời, xuống dâng cúng cho Đức Thế Tôn . Thế đó, sức mạnh của
ma vương không thể hơn sức mạnh của Đức Thế Tôn, tà không thể hơn chánh, ngọn
không thể nặng hơn gốc, ác không thể thắng thiện. Và công đức, phước báu của Đức
Thế Tôn bao giờ cũng dư thừa, viên mãn - tâu đại vương!
Đức vua Mi-lan-đà gật đầu:
- Thôi, đồng ý là sức mạnh, uy lực ma vương không bằng được Đức Phật, đồng ý
là phước báu của Đức Toàn tri lúc nào cũng viên mãn! Nhưng trẫm vẫn còn thấy cái
gì đó ẩn đằng sau câu chuyện này. Là dù sao, khi ma vương che mắt người
bà-la-môn Panca Sàla, làm cho Đức Phật ôm bát không đi ra, là ma vương đã đạt
được tâm nguyện rồi, đã vừa ý muốn của mình rồi. Chẳng lẽ nào Đức Chánh Đẳng
Giác với bốn a-tăng-kỳ và một trăm ngàn kiếp ba-la-mật, bao nhiêu giác, minh,
tuệ, thần thông mà không nâng đỡ được mình sao, để cho ma vương đắc ý mỉm cười,
có phải thế không? Để cho ma vương đem đến sự tai hại cho Đức Thế Tôn, dù là
chút ít? Đại đức có thể nào phá nghi điều ấy cho trẫm không?
- Có thể được, đại vương hãy chú tâm nghe. Về vấn đề bố thí, cúng dường vật
thực của thí chủ đến cho người thọ thí, có thể có bốn sự tai hại ngăn trở làm
cho sự cúng dường không thành tựu:
Thứ nhất, tai hại khi thí chủ chưa thấy người thọ thí.
Tiếp đến, tai hại khi thí chủ đã sẵn có chủ tâm làm vật thực dâng cúng.
Sau nữa, tai hại khi thí chủ đã sửa soạn vật thực xong rồi.
Cuối cùng, tai hại khi thí chủ dâng cúng vật thực rồi - và người thọ thí
đang thọ dụng.
Tâu đại vương ! Trường hợp ma vương ngăn trở che mắt người bà-la-môn, thuộc
loại tai hại thứ nhất. Đấy là vì ông bà-la-môn không thấy Đức Thế Tôn, người đến
thọ thí tại nhà mình. Đấy là sự tai hại bình thường, vì ông bà-la-môn chưa thấy
Phật nên chưa khởi tâm gì cả. Ma vương chỉ có khả năng đem đến sự tai hại ngăn
trở loại thứ nhất này mà thôi!
- Thưa, các loại ngăn trở sau là thế nào ạ?
- Thưa, loại tai hại thứ hai là khi thí chủ rắp tâm, chủ tâm sửa soạn vật
thực để dâng cúng, thì có người đến với ác tâm phá hoại, tìm cách ngăn cản đi.
Ví dụ, người kia dùng lời khôn khéo nói sao cho gia chủ thối thất thiện tâm, làm
cho gia chủ chán nản, mệt mỏi, làm cho gia chủ không cảm thấy hứng thú trong
việc cúng dường, hoặc có thể rủ gia chủ đi chơi chỗ này chỗ kia hấp dẫn, vui vẻ
hơn v.v...
- Vâng, trẫm đã hiểu, còn loại tai hại thứ ba là thế nào?
- Thưa, mặc dầu vật thực đã sửa soạn xong, nhưng người thọ thí chưa đến, kẻ
khởi ác tâm phá hoại bèn lân la bên cạnh thí chủ tìm cách nói sao cho gia chủ
phân vân, hoài nghi. Ví dụ,
cúng dường có phước báu gì đâu, thà để cho chồng con cháu chắt thọ dụng tốt hơn.
Hoặc,
người thọ thí ấy có tu hành gì đâu, ông ấy là một người xấu, không có đức
hạnh. Hoặc, cúng dường đệ tử ông Cù đàm thì các giáo phái khác người ta
ghét, người ta sẽ thù hằn, đố kỵ.v.v... Sự lập tâm của người ngăn trở là làm
cho gia chủ phân vân, lưỡng lự, hoài nghi ... để gia chủ bỏ hẳn sự cúng dường ấy
đi. Đây là điều tai hại thứ ba, tâu đại vương. Còn điều tai hại thứ tư, là khi
đang thọ thực, kẻ ác tâm đến, tìm cách ngăn trở bằng cách nói với người thọ thực
rằng:
Thưa ngài, ngài dùng vật thực này không thanh tịnh do gia chủ có ác tâm với
ngài. Cơm bánh ngài dùng là do gạo dơ, nước dơ. Những gia vị ngài dùng có tẩm
độc tinh vi, lâu ngày mới phát tác, coi chừng ngài sẽ thọ bệnh, sau một năm nữa
sẽ vỡ cửu khiếu ra mà chết .v.v...
Tâu đại vương! Ma vương chỉ làm loại tai hại thứ nhất đến Đức Thế
Tôn, còn ba
loại tai hại sau; bần tăng không thấy trong tam giới, trời và người, ma
vương,
phạm thiên, sa môn hoặc bà-la-môn nào có khả năng làm ba loại tai hại ấy
đến Đức Phật. Kẻ nào mà ngu si làm ba loại tai hại ấy đến ngài - thì
cái đầu của người
ấy sẽ bể tan làm bảy mảnh, tâu đại vương!
Lại nữa, một Đức Chánh Đẳng Giác thường có bốn điều bất khả xâm phạm; không
ai với uy lực nào có thể đem đến tai hại hoặc phá hoại được, ấy là:
Thứ nhất, bất cứ lợi lộc gì, phẩm vật gì, tứ sự gì mà thí chủ đã khởi tâm
hoặc đã sửa soạn cúng dường đến Đức Phật - thì sự cúng dường ấy ắt hẳn thành
tựu, không ai với uy lực nào có thể phá hoại được.
Thứ hai, Đức Thế Tôn có hào quang sáu màu thường tỏa sáng xung quanh, bán
kính chừng một sải tay - chẳng có ai
với uy lực nào có thể làm cho lu mờ hoặc phá hỏng hào quang ấy.
Thứ ba, tuệ giác của Đức Phật rỡ rỡ quang minh, tịch nhiên, viên chiếu,
xuyên chiếu, bao trùm, chẳng ai có khả năng tung bóng tối vô minh xâm phạm
được.
Thứ tư, sanh mạng của Đức Thế Tôn, chẳng có uy lực ma quân nào động đến
được.
Tâu đại vương! Nếu đại vương thông hội thêm bốn điều bất khả xâm phạm ấy thì
đại vương sẽ không bao giờ dám đem sức mạnh và uy lực của ma vương để so sánh
với uy lực và sức mạnh của Đức Thế Tôn, phải vậy chăng? Việc ma vương che mắt
người bà-la-môn là việc làm ẩn khuất, dấu diếm, chứ ma vương nào dám trực diện
với Đức Thế Tôn? Việc làm của ma vương chẳng khác gì người đàn bà ngoại tình
vụng trộm, hành động lén lút, dấu diếm đức lang quân của mình. Nếu ông chồng mà
bắt được vợ mình làm việc vụng trộm ấy, dẫn đến đại vương thì đại vương xử trị
ra sao?
- Làng xã thôn ấp người ta cũng trị được, nói đến luật nước tối cao làm gì.
Người ta thường hành hạ, đánh đập, gọt tóc, bôi tro vào mặt, bêu rếu giữa xóm
làng rồi sau đó cho làm kẻ gia nô, nô lệ!
- Ma vương hành động lén lút cũng dường như thế, nếu mọi người biết mọi người
sẽ khinh bỉ. Còn riêng Đức Thế Tôn, dù ma vương có tâm xấu với ngài, có lẽ tâm
ngài vẫn là tâm giải thoát như hư không, tâu đại vương!
- Cảm ơn đại đức đã rọi đèn sáng vào khắp các hang hóc tối tăm của câu
chuyện, trẫm không hề còn một mảy may nghi! Chỉ có trí tuệ quảng bác, uyên áo,
sắc bén của ngài mới giải nạn cho những vấn nghi mà thế gian này không ai làm
nổi. Một lần nữa tri ân đại đức vậy.
Đức vua Mi-lan-đà hân hoan quá bèn quỳ sát đất đảnh lễ rồi tán thán:
- Trẫm xin tôn kính đảnh lễ ngài, đại đức Na-tiên cao quý và trí tuệ vô song!
105. Vì Đức Phật thuyết pháp mà làm cho sáu mươi vị tỳ kheo
hộc máu chết!
- Thưa đại đức - có lần trẫm đọc một đoạn kinh nói rằng Đức Thế Tôn thuyết
một thời pháp làm cho sáu mươi vị tỳ khưu hộc máu chết hay là họ treo cổ tự vẫn
gì đó không rõ! Có phải trẫm nhớ lầm không hở đại đức?
- Có đấy! Bần tăng cũng nhớ là họ hộc máu mà chết khi Đức Thế Tôn thuyết về
kinh ... "Lửa của ngũ uẩn"!
- Như thế thì đức Thập Lực Tuệ làm hại họ rồi! Ngài hằng đem điều hạnh phúc
đến cho chúng sanh, nhưng ở đây, sao ngài lại đem đến điều tai hại, làm cho sáu
mươi sanh mạng phải lìa đời? Đấy là một nghi vấn trọng đại, mong đại đức chỉ
giáo cho?
- Tâu đại vương! tất cả sáu mươi vị tỷ kheo ấy vì phạm trọng giới, nhất là
những giới bất cộng trụ. Sau khi nghe pháp họ thấy được tội của mình nên
ray rứt ăn năn, ruột như bị lửa đốt. Sức nóng như lửa ấy ở bên trong thiêu đốt
nên máu trào vọt ra thất khiếu mà chết - thì đâu có phải do Đức Thế Tôn thuyết
thời pháp ấy. Họ chết bởi tâm ăn năn, ray rứt của chính họ vậy.
- Đại đức lý luận vậy thật không đủ sức mạnh để thuyết phục trẫm, vì Đức Thế
Tôn thuyết pháp đến họ, họ mới hộc máu chết, nếu ngài không thuyết thời pháp ấy,
đâu có chuyện gì xảy ra? Sáu mươi vị tỳ khưu chết, nguyên nhân chính là do thời
pháp của Đức Thế Tôn! Đại đức không thể biện hộ nữa rồi!
-Như thế là đại vương cương quyết kết tội Đức Đạo sư?
- Đúng như vậy! Đại đức hãy nghe đây. Nếu như có người đàn ông cần dùng đất ổ
mối, ông ta lấy cuốc, lấy xẻng vào cái hang lớn. Khi đào lấy đất, mặc dầu người
ấy không cố lấp cửa hang, nhưng đất đã sập xuống, bịt chặt miệng hang làm cho
những con rắn trú ngụ ở trong ấy ngộp thở mà chết. Thử hỏi đại đức, có phải vì
người đàn ông lấy ổ mối là nguyên nhân làm cho những con rắn chết phải chăng?
- Đúng thế, người ta ai cũng có thể kết luận vậy.
- Thì trường hợp của Đức Thập Lực Tuệ nào có khác gì? Ngài dầu không cố ý
nhưng chính thời pháp của ngài là nguyên nhân giết hại sáu mươi mạng người, tội
ấy không nhỏ đâu.
- Tâu đại vương! Nghe nói thì chí lý lắm, nhưng Đức Đại Giác thuyết pháp đâu
phải chỉ riêng cho sáu mươi vị tỳ khưu ấy; ngài thuyết pháp với tâm rộng khắp,
bao trùm, hàng ngàn hạng vạn chúng sanh, trời và người, ngài đâu có phân biệt
thân và sơ, đâu phân biệt sáu mươi vị tỳ khưu kia giữa hàng ngàn hàng vạn người
thính pháp?
- Vẫn không thuyết phục được, đại đức!
- Tâu đại vương! Người nào nghe pháp rồi nghĩ mình đã thực hành tốt, thực
hành đúng thì tâm họ sẽ hoan hỷ, thanh tịnh, nhờ vậy mà chứng ngộ đạo quả. Có
người nghe pháp rồi thấy mình thực hành sai, hối hận, ruột bị lửa đốt mà đi
xuống, xa rời chánh đạo - thì làm sao bắt lỗi được Đức Thế Tôn hở đại vương! Ai
làm nấy chịu chứ? Tâm ai sao thì cảnh của họ vậy chứ? Tâm niệm, tư tưởng, ý
nghĩ, hành động của mỗi người như thế nào - thì quyết định nghiệp hoặc cảnh thú
cho người ấy theo định luật nhân quả không hề sai trật vậy.
- Đại đức có ví dụ cụ thể được điều ấy chăng?
- Vâng, thưa được! Người kia có cây xoài quý, thuê người đến chăm sóc, canh
giữ, bảo vệ. Đến khi xoài chín, người kia ra xem, thấy một số trái chín mọng,
ngon ngọt trĩu đầy cành; ngoài ra khá nhiều trái rụng xuống đất do sâu đục, chim
mổ, dơi cắn. Người chủ cây xoài bắt lỗi người giữ vườn, tại sao không bảo vệ,
canh giữ cho chu đáo để đến nỗi xoài rụng nhiều như thế? Đại vương nghĩ thế nào?
Lời bắt tội của người chủ cây xoài có hữu lý không?
- Thưa không, hữu lý sao được khi xoài xanh tốt không có sâu sia, dơi chim
phá thì nó tốt, chín mọng, đẹp. Trái lại thì nó rụng là điều tự nhiên thôi!
- Cũng vậy là thời pháp của Đức Thế Tôn, tâu đại vương! Xoài chín mọng, ngọt
... là do bản thân nó hoàn hảo, kiện toàn, trái rơi rụng là do bản thân nó có
mầm giống tiêu hoại bởi sâu bệnh. Cũng thời pháp ấy mà có người đi lên, hay
chứng ngộ đạo quả là do tâm họ tốt, thực hành tốt. Trái lại, có người đi xuống,
rơi xuống là do tâm họ xấu, thực hành sai! Đại vương bắt lỗi Đức Thế Tôn khác
nào đại vương bắt lỗi người canh giữ xoài! Cả hai đều không liên hệ gì đến tác ý
của Đức Thế Tôn cả!
- Nghe có vẻ hữu ý lắm, thưa đại đức! Và như thế chính tác ý mới quan trọng
sao?
- Tâu đại vương! Tác ý mới chính là vấn đề! Tác ý là hướng tâm, khởi tâm đến,
điều ấy đại vương hiểu rồi. Khởi tâm của Đức Thế Tôn là quảng đại, bi mẫn, với
lòng từ vô lượng, thuyết pháp đến chúng sanh để chúng sanh tự thấy những sai lầm
của mình để tu sửa, để hướng thượng, để giải thoát khổ đau. Vậy những khởi tâm
với các trạng thái tâm ấy là có tội sao hở đại vương?
- Thế Đức Thế Tôn vô tình mà làm cho sáu mươi vị tỳ khưu kia chết, và vô tình
là không có tội phải chăng? Ví như người nông phu làm ruộng, trước khi gieo
giống, lấy trâu bò cày sâu đám ruộng của mình. Khi làm vậy, người nông phu chỉ
khởi tâm cho đám ruộng được tốt, thu hoạch được nhiều lúa. Nhưng những nhát cày
của ông ta đã làm chết bao nhiêu cây cỏ, làm chết bao nhiêu côn trùng! Đấy là vô
tình, và vô tình là không có tội sao? Trong nhân quả trùng trùng, trực tiếp và
gián tiếp, xét cho kỹ vẫn có tội như thường! Ví như người kia ép mía, khởi tâm
để có nước ngon ngọt uống, nhưng máy ép mía của y đã ép chết biết bao nhiêu kiến
sâu ở trong. Thế không có tội sao, đại đức? Hoặc nếu đại đức nói Đức Thế Tôn
thuyết pháp là chỉ để dành cho những chúng sanh có trí, có căn cơ bậc thượng còn
kẻ ngu si hạ liệt thì không cần đến; ví như người thợ đẽo, chỉ lựa lấy những
khoảng gỗ cần dùng, cái nào xấu hoặc không cần thì đẽo bỏ đi! Như thế có được
chăng, có đúng chăng? Khi Đức Thế Tôn thuyết pháp để người lành thì đi lên,
người xấu thì đi xuống, việc làm ấy của Đức Thế Tôn chẳng khác gì người đẽo gỗ
kia vậy! Xin đại đức giải nghi vấn nạn ấy cho!
- Quả là lời buộc tội rất hùng hồn, rất đanh thép, tuy nhiên trường hợp Đức
Thế Tôn không phải là vô tình như ông nông phu kia, như người ép mía nọ. Cũng
không phải như ông đẽo gỗ chỉ lựa thứ gỗ mình dùng được! Đức Thế Tôn ở ngoài và
ở trên mọi lượng ước, nghĩ nghì của chúng ta, đại vương hãy từ từ, cố gắng lắng
nghe.
- Thưa vâng.
- Đại vương, ví như một trận mưa lớn xuống một vùng dân cư và đồng ruộng,
vườn tược; cây lớn thì hứng được nước nhiều, cây con thì hướng nước ít; người
trỉa bắp thì vui mừng, người phơi lúa thì khổ sở. Việc xảy ra như vậy thì cây
con hứng ít nước và người phơi lúa có trách trận mưa làm ác không hở đại vương?
- Không thể trách được!
- Đức Thế Tôn thuyết pháp đến chúng sanh, hoàn toàn với tâm bình đẳng như
trận mưa ấy. Chúng sanh căn cơ bậc thượng như cây lớn thì hứng nước nhiều, như
căn cơ bậc hạ, cây con thì hứng nước ít. Có người đắc pháp thì vui mừng như
người trỉa bắp, kẻ khổ như người phơi lúa là sáu mươi vị tỳ kheo kia, hộc máu
chết, lẽ nào lại trách Đức Thế Tôn và thời thuyết pháp của Đức Thế Tôn cho được,
hở đại vương?
Đức vua Mi-lan-đà suy nghĩ một hồi:
- Ví dụ này của đại đức thật là xác đáng, là sít sao với chủ đề vậy. Đúng,
thời pháp chính là một trận mưa bình đẳng, là pháp vũ! Đúng, là nói vô tình cũng
sai vậy. Xin đại đức cho nghe tiếp.
- Thời pháp ví như mưa thì thời pháp cũng được ví như nắng. Nắng chiếu xuống
nhân gian cũng bình đẳng như thế! Cây lớn ngoài khoảng trống thì hứng được nắng
nhiều. Những cây nhỏ trong một khu rừng chằng chịt thì cố vươn ra mà đón nhận
một vài tia nắng để chuyển hóa nhựa luyện và sức sống ...! Cứ suy ra thêm nữa
thì nắng đâu có tội tình gì, phải thế không đại vương?
- Vâng, đúng là không có tội!
- Ngoài ra, điều này mới là bất khả tư nghì hơn, tâu đại vương! Đức Thế Tôn
có cả thảy tám minh, do vậy, ngài biết rõ, thấy rõ căn, cơ, nhân, quả, nghiệp,
duyên, báo ... của sáu mươi vị tỷ kheo kia hơn chúng ta chứ?
- Thưa vâng!
- Vậy thì như trường hợp Đề-bà-đạt-đa đọa địa ngục là tốt hơn, thì sáu mươi
vị tỷ kheo kia, chết đi như thế không tốt hơn cho họ hay sao? Nếu họ không nghe
pháp, họ sống si mê, lầm lạc với tội lỗi của mình, sẽ còn trầm luân khổ đau bao
nhiêu kiếp nữa? Còn họ nhờ nghe pháp, tâm tàm quý [*] khởi sanh, họ bắt đầu biết
mình tội lỗi nặng nề. Tâm tàm quý ấy quá mạnh làm cho họ hộc máu, đoạn lìa sự
sống. Có thể họ sẽ bị trả quả khổ, nhưng chính tâm tàm quí mạnh mẽ kia sẽ là
pháp hỗ trợ, nâng đỡ họ trong các kiếp sống sau này. Điều ấy có thể xảy ra
không, đại vương?
[*] hổ thẹn tội lỗi và ghê sợ tội lỗi.
- Có thể lắm, đại đức!
- "Có thể", nghĩa là chúng ta chưa vội quy kết, kết luận cái "không
thể", phải vậy không đại vương?
- Chí lý!
- Thế sao trước đây, đại vương sớm đổ tội cho Đức Thế Tôn và thời thuyết pháp
của ngài làm tai hại đến sáu mươi vị tỷ kheo?
Đức vua Mi-lan-đà cúi đầu xuống:
- Vâng, trẫm thấy trẫm còn quá ư nông nổi.
Chưa dừng ngang đó, đại đức Na-tiên còn hùng hồn thuyết giảng thêm:
- Đại vương! chúng sanh có mặt trên đời này, có kẻ đi xuống, kẻ đi lên, kẻ
vui, kẻ khổ, kẻ trầm luân, người giải thoát đều do duyên nghiệp, ngu trí quyết
định. Ở đây, nhân quả nó làm việc rất bình đẳng, rất phân minh, chẳng thiên vị
ai và bỏ quên ai bao giờ!
Đại vương hãy nghĩ xem ! Thuốc độc đâu phải lúc nào cũng làm chết người?
Thuốc bổ đâu phải luôn luôn là cứu người? Thuốc trường sanh bất tử đâu phải ai
uống vào cũng bất tử - mà đôi khi có kẻ chết sớm vì thuốc trường sanh bất tử ấy!
Vật thực nuôi mạng chúng sanh, nhưng vật thực cũng giết chết rất nhiều chúng
sanh ... Trọng tâm, sợi chỉ đỏ của mấy ví dụ bần tăng nêu ở trên chỉ quy kết về
một điều: ngoại cảnh chỉ là duyên, là trợ duyên, thuận duyên hoặc chướng duyên;
nó sẽ tác động thuận chiều hay nghịch chiều, lợi hay hại, vui hay khổ, tốt hay
xấu ... vào bên trong cái nhân, từ trong tâm của chúng sanh; mà cái tâm ấy là
nơi tích lũy vô lượng hạt giống từ quá khứ; vậy chúng ta không thể nào quy kết
một hiện tượng là xấu hay tốt được, là lợi hay hại được! Phải thế không đại
vương?
- Vâng, điều này rất sâu xa, nan tư nghì vậy.
- Đúng thế, căn, cơ, nhân, quả, duyên, báo ... của chúng sanh, chúng ta làm
sao mà hiểu, mà thấy, mà biết hết được!
- Thưa, chỉ có đấng Toàn Giác!
- Vậy thì sáu mươi vị tỳ khưu kia hộc máu chết, đại vương không còn quy kết
Đức Thế Tôn đem đến họa hại cho họ nữa chứ?
- Một trăm lần cái chết như thế vẫn chưa đánh đổi được môt lần tỉnh thức hoặc
nghe được một thời pháp chơn chánh, thưa đại đức!
Đại đức Na-tiên chợt hô "sàdhu", lành thay, rồi vui vẻ nói lớn:
- Cảm ơn đại vương đã hoàn toàn nắm vững vấn đề!
- Trẫm còn cảm ơn đại đức nhiều lần hơn thế nữa!
106. Bậc Thánh cư sĩ sao lại phải đảnh lễ, cúng dường phàm
Tăng?
- Thưa đại đức! "Người đắc pháp xuất thế gian là vô cùng cao quý, xứng đáng
để cho chư thiên và nhân loại đảnh lễ, cúng dường". Lời của Đức Đại Bi thuyết
cho Setthà nghe như thế có đúng chăng?
- Thưa đúng.
- Thế tại sao sau đó, Đức Thế Tôn còn thuyết rằng: "Những tại gia cư sĩ đắc
quả thánh Tu-đà-huờn rồi, họ chỉ còn nghiệp rất nhẹ, không còn đọa vào bốn đường
ác, đức tin Tam Bảo đã vững chắc, là người đã thấy rõ pháp; tuy nhiên, những tại
gia cư sĩ đắc quả Thánh Tu-đà-huờn ấy, khi gặp chư tỳ khưu Tăng bất kể thánh hay
phàm, đều phải đứng dậy, mời ngồi, lễ bái và cúng dường". Lời thuyết này cũng
đúng chăng, thưa đại đức?
- Vâng, cũng rất đúng!
- Vậy thì lời thuyết sau phủ định lời thuyết trước? Lời thuyết sau bắt các vị
Thánh đã đắc quả xuất thế gian phải lễ bái, cúng dường những vị phàm Tăng thế
gian sao? Nghe có lọt tai không chứ?
Đại đức Na-tiên mỉm cười:
- Rất lọt tai là khác, nếu như đại vương biết rõ những pháp cao thượng mà
những vị phàm Tăng kia đang thực hành, đang y chỉ, đang bảo lưu, gìn giữ, tâu
đại vương!
- Xin đại đức hãy lật đứng dậy những cái gì khuất lấp ở trong cái đầu óc u mê
của trẫm!
- Đại vương đừng quá tự khiêm, bần tăng sẽ nói đây! Là những vị phàm Tăng ấy,
tâu đại vương, họ hằng có hai mươi pháp hành cao thượng của sa môn. Ngoài ra,
còn hai pháp cao thượng nữa thuộc về phẩm mạo, tăng tướng nhằm hỗ trợ, nâng đỡ
cho hai mươi pháp cao thượng nêu trên. Như vậy, tất cả có hai mươi hai pháp mà
họ đang y chỉ, thực hành, đáng để cho các vị Thánh cư sĩ Tu-đà-huờn ngưỡng mộ,
tôn trọng, lễ bái, cúng dường, tâu đại vương! Hai mươi pháp ấy như sau:
Một là, tâm bi mẫn và sự chơn thật;
Hai là, hỷ hoan trong đời sống thanh cao;
Ba là, đang thực hành pháp;
Bốn là, tứ vô lượng tâm;
Năm là, thu thúc lục căn;
Thứ sáu, thu thúc trong giới bổn pàtimokkha;
Thứ bảy, nhẫn nhục;
Thứ tám, vắng lặng;
Thứ chín, thỏa thích trong chánh pháp;
Thứ mười, thực hành pháp cao thượng;
Mười một, thường thích ở ẩn;
Mười hai, hổ thẹn tội lỗi;
Mười ba, ghê sợ tội lỗi;
Mười bốn, tinh tấn;
Mười lăm, không giải đãi (dễ duôi);
Mười sáu, biết học hỏi giáo pháp;
Mười bảy, biết giảng giải giáo pháp;
Mười tám, thỏa thích trong giới đức;
Mười chín, không tham muốn, không chất chứa, không luyến tiếc;
Hai mươi là, đầy đủ tất cả các điều học.
Và hai pháp cao thượng thuộc phẩm mạo, tăng tướng là:
Thứ nhất, thọ dụng y cà-sa;
Thứ hai, đầu cạo trọc.
Đại vương thấy thế nào, hai mươi hai pháp ấy có cao thượng chăng?
- Thưa, đồng ý là cao thượng, nhưng dẫu sao cũng mới chỉ là pháp cao thượng
chứ không phải là người cao thượng!
- Nhưng mà chư tỳ khưu Tăng có vị đã chứng, đang chứng, và sẽ chứng, tâu đại
vương!
- Xin đại đức tuần tự giảng cho nghe. Thật là đáng khâm phục trí tuệ biện tài
của đại đức nếu như đại đức giảng trôi nạn vấn của trẫm!
- Vâng, đại vương nghĩ thế nào, nếu có vị tỳ khưu thọ trì đầy đủ hai mươi hai
pháp ấy; thực hành không cho hư hỏng hai mươi hai pháp ấy, thực hành trọn vẹn
hai mươi hai pháp ấy; có thể tiến từ bậc hữu học lên bậc vô học, đắc quả
A-la-hán thì vị cư sĩ Thánh quả Tu-đà-huờn kia nên đứng dậy mời chào, lễ bái,
cúng dường các vị tỳ khưu ấy không?
- Rất xứng đáng!
- Tại sao lại xứng đáng?
- Vì dù sao Thánh cư sĩ Tu-đá-huờn đâu có được hai mươi hai pháp ấy? Một vì
tỳ khưu đắc Tu-đá-huờn, quả vị tuy bằng người cư sĩ nhưng sẽ cao thượng hơn
người cư sĩ vì vị tỳ kheo còn có hai mươi hai pháp quý báu ở bên mình, đáng được
trọng nể hơn vậy? Nhưng nếu vị tỳ khưu thọ trì hai mươi hai pháp, có thực hành
nhưng chưa thành tựu đầy đủ hai mươi hai pháp ấy; chưa đạt địa vị hữu học hoặc
vô học thì làm sao vị Thánh cư sĩ lại lễ bái, cúng dường được, đại đức?
- Thưa, vẫn rất xứng đáng lễ bái, cúng dường - vì vị Thánh cư sĩ sẽ nghĩ
rằng: "Dầu sao, các ngài tỳ khưu cũng là môn đệ bậc cao của Đức Phật, đã thọ trì
giới bổn thanh tịnh, đã từng thuyết giới bổn thanh tịnh. Các ngài đều có khả
năng làm những việc mà những cư sĩ bậc Thánh không thể làm được, là có khả năng
cho những người xuất gia thọ sa đi giới và thọ cụ túc giới. Ngoài ra có vị tỳ
khưu, dẫu là phàm Tăng, nhưng, chính họ là người kế thừa, bảo lưu, giữ gìn hạt
giống bồ-đề làm cho Phật giáo được hưng thịnh lâu dài". Tâu đại vương! Nếu vị
Thánh cư sĩ suy nghĩ như thế ở trong tâm, vị ấy có đứng dậy, mời ngồi, lễ bái,
rót nước, dâng vật thực đến cho chư tỳ khưu phàm Tăng chăng?
- Thưa, suy nghĩ ấy rất chánh đáng, rất thuyết phục, xứng đáng đảnh lễ, cúng
dường lắm! Nhưng, ngoài ra, các vị tỳ khưu có thọ trì hai mươi hai pháp ấy,
nhưng khuyết tật hoặc hư hỏng hai mươi hai pháp ấy - thì chắc chắn không xứng
đáng rồi!
- Vẫn rất xứng đáng, tâu đại vương! Vì bậc Thánh cư sĩ sẽ suy nghĩ rằng: "Họ
hư hỏng, khuyết tật nhưng họ vẫn đang trong tăng tướng và phẩm mạo cao thượng;
họ đang đi trên con đường phạm hạnh, họ ăn một bữa, họ thiểu dục, tri túc; họ
thường sống nơi tịch mịch, xa chỗ huyên náo ồn ào, xa chỗ ngũ dục thấp hèn! ...
Còn ta là gì? Ta là cư sĩ áo trắng, dù đắc quả Tu-đà-huờn, nhưng ta vẫn có gia
đình với vợ và con, bạc tiền, của cải, danh vọng, địa vị, nghề nghiệp nuôi sống.
Ta không cắt móng tay, không cạo râu tóc, vẫn trang điểm, vẫn thoa vật thơm, y
phục lành tốt, thọ hưởng ngũ dục, ăn ngon, mặc ấm, giường cao, nhà rộng v.v...
Chỉ nguyên nhân ấy thôi, ta đã phải lễ bái, cúng dường đến các ngài rồi. Huống
hồ các ngài, chư phàm Tăng ấy còn có khả năng dạy giáo pháp, truyền giới luật
cho người tại gia, người xuất gia? Đấy là những việc mà không một Thánh cư sĩ
siêu phàm nào làm được". Đại vương! nếu khi mà vị Thánh cư sĩ suy nghĩ như thế -
thì vị ấy có đứng dậy tiếp rước, mời ngồi với hai tay chấp lại thành kính không,
hở đại vương?
- Ồ! nếu mà suy nghĩ vậy thì quả thật trẫm đã thua xa trí tuệ thấu suốt ngọn
ngành của đại đức rồi!
- Không dám!
- Chắc chắn là vậy! Vì sự gợi ý sáng suốt của đại đức mà trẫm có được một ví
dụ như sau: "Trẫm có một vị hoàng tử, trẫm cho đi học văn chương, triết học ...
nơi một thầy bà-la-môn, là một bậc giáo thọ lớn. Nhờ sự giáo huấn của thầy
bà-la-môn lỗi lạc, con trẫm được nên người, thành tài. Nếu sau này mà con trẫm
có lên vương, thì trẫm cũng phải hằng nhắc nhở con trẫm rằng: Con nên hằng đến
thăm thầy, kính trọng, đảnh lễ thầy, vì nhờ thầy mà bây giờ con đã trở nên một
vị vua xứng đáng". Thưa đại đức! Cũng vậy là vị Thánh cư sĩ kia, mặc dầu ở địa
vị cao hơn, quý báu hơn; nhưng dù sao cũng nhờ các vị tỳ khưu phàm Tăng, là bậc
thầy dạy đạo cho mình, cho mình thọ trì tam quy, ngũ giới, dạy pháp học, pháp
hành ... để mình có cơ hội tiến tu và nhập vào dòng Thánh ngày hôm nay! Chỉ ngay
cái sự tri ân ấy thôi cũng xứng đáng lễ bái, cúng dường rồi, phải vậy không đại
đức?
- Rất là chính xác! Đại vương có thể suy diễn cả những điều mà bần tăng đang
định nói ra, chứng tỏ đại vương có thể đi đến một sự nhất trí về kết luận của
bần tăng như sau: "Không kể phàm, không kể thánh - chỉ ngay cái phẩm vị tỳ
khưu - đã là phẩm vị cao thượng, xứng đáng cho trời và người lễ bái, tôn trọng,
cúng dường".
- Rất đồng ý!
- Cho nên, vị Tu-đà-huờn cư sĩ lễ bái, cúng dường phẩm vị tỳ khưu là phải lẽ.
Cho chí một vị cư sĩ A-la-hán, muốn bảo toàn phẩm hạnh thanh cao của mình, đắc
quả A-la-hán trong ngày nào [*] thì phải xuất gia phẩm vị tỳ khưu trong ngày ấy.
Nếu quá một ngày không gặp đủ số Tăng hội, thì vị cư sĩ A-la-hán ấy đành phải
Niết bàn! Cho hay, phẩm vị tỳ khưu cao thượng, quý báu dường ấy mà ít người hiểu
cho trọn vẹn, thưa đại vương!
[*] Đôi chỗ nói là bảy ngày.
Đức vua Mi-lan-đà gật đầu hóm hỉnh:
- Gặp được bậc thiện trí thức thông tuệ như đại đức đây, hôm nay, đã làm cho
tâm tư trẫm mát mẻ, rỗng không nghi vấn - dẫu trẫm là vị đế vương sang cả, quyền
uy vô tận; đại đức chỉ là một công dân thôi, trẫm cũng phải cung kính, đảnh lễ
như thường!
- Đại vương quả là bậc thiện trí!
- Không dám!
107. Giáo hội của Đức Tôn Sư có bị phân ly, chia rẽ không?
- Thưa đại đức! Nghe nói rằng, giáo hội của Đức Tôn Sư có tinh thần dân chủ,
trật tự và kỷ cương nhất trên thế gian. Các môn đệ của ngài sống tương kính,
tương ái, đoàn kết và hòa hợp, không ở đâu có được! Phải vậy không đại đức!
- Thưa vâng.
- Thế sao Đề-bà-đạt-đa lại chia rẽ được giáo hội ấy? Ông ta đã dẫn năm trăm
vị tỳ khưu lên núi Kên kên để thành lập một giáo hội riêng? Vậy ra lời nói
giáo hội của Đức Tôn Sư đoàn kết, hòa hợp là không đúng ư? Giáo hội của Đức
Tôn Sư rồi cũng bị ly tán, phân ly, chia rẽ hay sao? Câu hỏi này đối với trẫm
thật đau nhức vì chúng ngoại đạo lấy lý do đó để đàm tiếu. Xin đại đức hãy thi
thố sức mạnh trí tuệ để giải đáp cho xong mối nghi này, trẫm tri ân đại đức lắm
vậy!
- Đại vương! Trên thế gian này có cái gì mà không bị phân ly, ly tán, tụ mà
không tan, hợp mà không lìa được, hở đại vương? Tất cả pháp hữu vi dầu lớn như
núi Tu di, dù nhỏ như mảnh hư trần đều bị sự tác động của các định luật mà
thành, trụ, hoại, không - ấy là lẽ thường! Tất thảy vũ trụ vạn hữu đều bị định
luật vô thường biến hoại chi phối. Cho nên, đến một lúc nào đó, mẹ cũng phải xa
con, chồng phải xa vợ, anh trai, em gái, quyến thuộc, bạn hữu ... cũng vậy,
chẳng bao giờ được ở vĩnh viễn bên nhau. Chiếc thuyền ra khơi kia được đóng một
cách vững chắc, kiên cố - nhưng chỉ cần một cơn sóng to đánh vào là đã bị tan
vỡ, gỗ lìa theo gỗ, buồm rã theo buồm! Trái cây kia có quả rất ngon ngọt nhưng
chỉ cần một thân dây đắng quấn quanh, ngon ngọt của trái cây kia đâu còn nữa?
Bạc vàng lóng lánh sáng đẹp nhưng trộn với đồng thì màu sắc tất phải biến dị!
Tâu đại vương! Đức Thế Tôn có thuyết về tam tướng, và đấy là định luật tất
yếu của mọi hiện hữu. Vậy thì ai nói rằng
môn đệ của Đức Như Lai không phân ly, không ly tán là không đúng sự thật,
không đúng với pháp, không đúng với chân lý. Nhận thức ấy không phù hợp với cái
thấy biết của bậc trí tuệ. Lời khen ngợi ấy thật không đẹp lòng, vừa ý bậc trí
giả đâu!
Đức vua Mi-lan-đà ngạc nhiên:
- Vậy là ngược lại, giáo hội Đức Tôn Sư là giáo hội không hòa hợp, không đoàn
kết, luôn luôn phân ly, tan rã?
- Chẳng phải thế đâu, đại vương!
Đức vua Mi-lan-đà lại ngỡ ngàng:
- Thế là sao ạ? Trẫm không nắm bắt được điều đại đức muốn nói?
Đại đức Na-tiên mỉm cười:
- Tâu đại vương! phân ly, ly tán, tụ tan, tan tụ, thay đổi, biến hoại là định
luật tất yếu của pháp hữu vi. Giáo hội của Đức Tôn Sư cũng phải bị định luật ấy
chi phối. Tuy nhiên, Đức Tôn Sư có dạy rằng: "Nơi nào mà Tăng chúng sống
thuận hòa, tương ái, tương kính với nhau; nơi nào mà Tăng chúng sống với nhau
bằng tinh thần lục hòa và tứ nhiệp - thì nơi ấy tất sẽ có được sự đoàn kết, hòa
hợp, không phân ly, không chia rẽ!" Đại vương phải hiểu cho thật đúng là như
thế.
Đức vua Mi-lan-đà gật đầu:
- À, ra trẫm đã hiểu.
- Lục hòa, tứ nhiếp chính là pháp hỗ trợ, nâng đỡ cho môn đệ của Đức Tôn Sư.
Lục hòa là để các môn đệ sống với nhau được lợi ích, thuận hòa, an lạc. Tứ nhiếp
là để sống trong tương quan giữa thầy và trò, giữa Đức Phật và môn đệ, giữa
người xuất gia và kẻ tại gia, nói rộng ra là với nhân quần xã hội.
- Xin đại đức giảng rộng cho nghe.
- Thưa vâng, đại vương có từng nghe ở đâu mà Đức Phật và Chư Tăng, hoặc Chư
Tăng sống với nhau mà thường lấy vật không cho của kẻ khác? Sống với nhau mà nói
lời khiếm nhã, cộc cằn, thô lỗ? Sống với nhau mà ích kỷ, tư kỷ hoặc có những
hành động đưa đến hại người, không có lợi cho người? Hoặc sống với nhau, ăn ở
với nhau mà không bình đẳng với nhau, có giai cấp, có địa vị?
- Thưa không, đại đức! Đức Phật và môn đệ của ngài sống với nhau chưa hề nghe
có những việc như vậy xảy ra, mà ngược lại. Họ không bao giờ lấy vật không được
cho mà họ còn san sẻ, chia sớt, giúp đỡ nhau những tài vật có được. Họ sống với
tâm xả ly, với hạnh không dính mắc. Họ nói lời từ hòa, hiền thiện, thuận tai và
mát mẻ đôi tai của mọi người. Họ luôn luôn khuyến thiện, hành động thiện để cùng
lợi mình lợi người. Họ bình đẳng trong ăn, ở, vui, khổ, không có giai cấp này
phục vụ giai cấp kia ...
Đại đức Na-tiên gật đầu:
- Đúng vậy, tâu đại vương! Chính nhờ vậy, chính nhờ Đức Phật và môn đệ sống
như vậy giữa nhau và giữa mọi người; luôn lấy bốn pháp tế độ: bố thí, ái ngữ,
lợi hành và đồng sự làm thước đo, làm kim chỉ nam, làm pháp hộ trì
nâng đỡ; nên đã được thế gian tán thán: "Giáo hội của Đức Phật, Chư Tăng và
các môn đệ sống đoàn kết, hòa hợp, không có phân ly, không có chia rẽ ... mà
sống trong một trật tự, kỷ cương, hòa bình và tương kính, tương ái lẫn nhau",
cũng không ngoa vậy!
- Cảm ơn đại đức! Trẫm đã hoàn toàn thông hiểu rồi, những nhức đau bây giờ đã
trở nên mát mẻ và lành lặn!
108. Tỳ kheo tạo nghiệp do không biết, tại sao lại không có
tội?
- Thưa đại đức! Đức Thế Tôn có dạy rằng: "Người nào không biết rõ ác nghiệp
mà tạo ác nghiệp như sát sanh, trộm cắp v.v... thì bị tội nặng". Một chỗ khác,
Đức Thập Lực Tuệ lại thuyết ở trong luật rằng: "Tỳ khưu tạo ác nghiệp do không
biết thì không phạm tội". Thế thì nếu ta tin theo lời thuyết trước thì không thể
tin theo lời thuyết sau. Hai lời thuyết đó như hai con đường không thể gặp nhau
hoặc như cách nhau một cái biển mênh mông khó vượt qua! Mong rằng đại đức hãy
giải nghi cho trẫm.
- Thật dễ dàng thôi, tâu đại vương! Người nào không biết rõ ác nghiệp mà tạo
ác nghiệp - có nghĩa là không biết rõ ác nghiệp nhưng đã tạo ác nghiệp ấy do cố
ý, do cố tình, do tưởng biết, do tâm tạo tác - nên phải bị tội báo nặng, đó là
điều dĩ nhiên. Nhưng trong luật, Đức Thế Tôn nói rằng, chư tỳ khưu tạo ác nghiệp
do không biết, không phạm tội! Không biết mà tạo ác nghiệp, có nghĩa là có tạo
ác nghiệp nhưng do không cố ý, không cố tình, do không tưởng biết, do tâm không
tạo tác - nên không có tội!
Nói tóm lại, nếu đại vương để ý một bên là có tác ý, cố ý - một bên là không
tác ý, không cố ý thì đại vương sẽ rõ biết đâu có tội, đâu không tội, và như thế
thì đại vương sẽ không còn thắc mắc nữa.
- Vâng, vâng! Trẫm hiểu rồi! quả là đơn giản.
109. Đức Thế Tôn có lãnh đạo, bảo quản giáo hội tỳ khưu không?
- Thưa đại đức, trẫm nhớ không lầm thì có lần Đức Thế Tôn tâm sự với ngài
Ànanda rằng: "Này Ànanda, có người nghĩ rằng Như Lai sẽ bảo quản, lãnh đạo chư
tỳ khưu Tăng hoặc giáo hội tỳ khưu Tăng sẽ tùy thuộc vào Như Lai! Này Ànanda,
Như Lai không nghĩ rằng có người nào phải lãnh đạo giáo hội các tỳ khưu hoặc
giáo hội phải tùy thuộc một người nào!".
- Tâu đại vương! Đúng là Đức Đại Giác có thuyết như thế!
- Rồi ở đâu đó, khi Đức Phật tán dương những đức tính của vị Bồ-tát đương lai
sắp thành Phật Di lặc, lại thuyết rằng: "Này các thầy tỳ khưu! Đức Phật Di
lặc đương lai có công hạnh rất lớn, ngài bảo quản và lãnh đạo chư tỳ khưu Tăng
đông đến hằng trăm ngàn vị, còn hiện nay Như Lai bảo quản và lãnh đạo chư tỳ
khưu Tăng chỉ hằng ngàn vị mà thôi!".
- Đúng là có vậy, tâu đại vương!
- Tại sao có sự mâu thuẫn thế, thưa đại đức? Một bên bảo là không bảo quản,
lãnh đạo, một bên là xác định có bảo quản, lãnh đạo? Lời và ý sao chống chỏi
nhau đến vậy, hay ý Đức Thế Tôn nói khác, thưa đại đức?
- Đúng là vậy đó, đại vương, lời tuyên bố trên là sự thật, đồng thời nó có ý
nghĩa khác nữa! Chính vào thời ấy, chúng ngoại đạo tưởng rằng, Đức Thế Tôn thành
lập giáo hội Tăng-già để ngài làm giáo chủ và biến giáo hội ấy thành sở hữu của
mình. Lại nữa, Đề-bà-đạt-đa manh tâm thay Phật lãnh đạo giáo hội và muốn giáo
hội tùy thuộc nơi ông ta!
Tâu đại vương! Đức Đại Giác có mặt ở trên đời là vì lợi ích cho chư thiên và
loài người, ngài đã dứt bỏ trọn vẹn mọi thằng thúc trói buộc, đã rời xa những ảo
giác, ảo tưởng về cái gọi là Ta và của Ta! Do vậy, vì nhân duyên mà có
giáo hội, vì nhân duyên mà phải bảo quản, lãnh đạo - chứ không phải "chấp thủ",
"dính mắc" vào cái giáo hội giả danh ấy! Ngài thường dạy rằng, chính mỗi
thầy là một hòn đảo cho chính mình, là nơi nương tựa cho mình, đừng nương tựa
vào bất cứ ai, nương tựa vào những cái ở bên ngoài mình! Ngài có mặt ở trên đời
là chỉ cho tất cả chúng sanh phải tự thành tựu thiện pháp, phải biết rằng chúng
sanh nào cũng có khả năng thành Phật. Và cho dầu công đức ngài có lớn lao ngài
cũng không nghĩ rằng ngài đã tạo công đức cho chúng sanh, chúng sanh nương nhờ
ngài! Tâm và tuệ của bậc Đại Giác, chúng ta không thể tư lường được. Những ý
niệm Ta và của Ta chính là trọng tâm mà Đức Thế Tôn muốn giáo huấn môn đệ
phải thấy rõ, nó hàm ẩn vi tế ở trong hai dẫn chứng của đại vương đưa ra! Ấy là
pháp ngũ uẩn trong thường ngữ đấy, tâu đại vương!
- Đại đức có thể cho nghe ví dụ được không?
- Thưa vâng, ví như mặt đất lớn rộng này là nơi trú xứ, nơi nương gá của tất
cả chúng sanh. Mặt đất ấy không khởi tâm hoan hỷ hay bất bình đối với chúng sanh
nào cả. Và mặt đất cũng không nghĩ rằng chúng sanh là của mình hay không phải
của mình. Tâm mặt đất luôn luôn trạm nhiên, thanh tịnh và bình đẳng. Mặt đất
không có ý niệm ngã và ngã sở như thế nào thì Đức Thế Tôn cũng y như thế,
tâu đại vương!
- Xin đại đức cho nghe thêm ví dụ nữa.
- Vâng, ví như đám mưa lớn rơi xuống cho người, loài vật, thảo mộc; đám mưa
thật sự đã nuôi dưỡng quả đất, nuôi dưỡng chúng sanh, nhưng đám mưa không hề có
tác ý nhận lấy bất kỳ một ân huệ nào của chúng sanh cả. Đức Thế Tôn cũng vắng
bặt tất cả mọi tạo tác phước hữu lậu và vắng bặt tất cả mọi chấp thủ ngã và
ngã sở cũng như vậy đó, tâu đại vương!
110. Tại sao Đức Thế Tôn không thu thúc lục căn?
- Thưa đại đức! Đức Thế Tôn có thuyết rằng: "Sự thu thúc tốt lắm. Thu thúc
thân, thu thúc khẩu, thu thúc ý và thu thúc tất cả thì tốt đẹp biết bao nhiêu!"
Đức Thế Tôn đã không hết lời khen ngợi về sự thu thúc như thế, nhưng một lần nọ,
giữa đầy đủ tứ chúng và cận sự nam nữ hai hàng, ngài đã không giữ được sự thu
thúc tốt đẹp ấy.
- Đại vương cứ nói tiếp tục.
- Vâng, lần ấy quả là Đức Thế Tôn đã không biết mắc cỡ, đã lò nam căn ra để
khắp chư thiên và nhân loại cùng xem! Lại nữa, ngài lại còn chơi cái trò kỳ dị
là le luỡi đụng tới lỗ mũi và hai lỗ tai, rồi lại đưa cái lưỡi lên che kín cả
vừng trán! Thưa đại đức, ngài nghĩ thế nào, một Đức Chánh Đẳng Giác, một bậc
thầy mô phạm cao quý của trời và người mà lại làm cái việc không thích đáng, một
việc làm mà ai cũng cười chê như thế hay sao?
- Đại vương! Đức Thế Tôn sở dĩ phải hiện tướng nam căn và tướng lưỡi rộng dài
là để tạo duyên lành cho ông bà-la-môn Sela, cốt ý chỉ để cho ông bà-la-môn Sela
thấy, chứ tứ chúng, cận sự nam nữ hai hàng và chư thiên không thể thấy được, tâu
đại vương!
- Trẫm không tin điều đó, đại đức!
- Rất có lý khi đại vương không tin, vì thứ nhất là đại vương không thể biết
được tâm, tuệ cùng các khả năng thần thông bất khả tư nghị của Phật. Thứ hai là
đại vương không biết được tâm của bà-la-môn Sela!
- Chuyện ấy thì có liên hệ gì hở đại đức?
- Sao lại không liên hệ! Ví như có một người bị đau khổ, đại vương có thể nào
biết được sự thọ khổ trong tâm của người ấy ra sao không?
- Thưa, không thể biết.
- Cũng như vậy là việc làm của Đức Tôn Sư! Chỉ có Đức Tôn Sư là biết rõ việc
làm của Ngài, là để tạo duyên lành cho bà-la-môn Sela. Và chính bà-la-môn Sela
mới biết rằng ông ta đã nhận được duyên lành ấy. Còn đại vương, vì không thấy,
không biết nên đại vương nghi ngờ, có đúng thế chăng?
- Có thể như vậy.
- Ví như ma qủy nhập vào một bệnh nhân, chỉ có bệnh nhân ấy mới biết rõ ma
quỷ đã làm gì ở trong thân tâm mình, còn người khác thì không thể biết được.
Cũng thế là trường hợp Đức Thế Tôn. Bà-la-môn Sela sau khi quan sát Đức Thế Tôn
bằng đôi mắt của một bậc thầy tướng pháp, ông ta thấy Đức Thế Tôn hầu như có đủ
ba mươi hai quý tướng cùng tám mươi vẻ đẹp của bậc đại nhân - chỉ thiếu có hai
tướng là tướng
nam căn mã âm tàng và tướng lưỡi rộng dài. Đức Thế Tôn biết rằng, nếu
bà-la-môn Sela thấy thêm được hai tướng ấy, ông ta sẽ phát khởi lòng tin, và đấy
là duyên lành để cho ông ta chứng ngộ đạo quả sau này! Vì lý do đó, Đức Thế Tôn
đã dùng thần thông hiện tướng cái bóng mã âm tàng và tướng lưỡi rộng dài. Việc
làm ấy chỉ có Đức Thế Tôn biết và ông bà-la-môn Sela thấy, và lợi ích của nó ra
sao chỉ có bà-la-môn Sela cảm nhận được mà thôi!
- Nếu Đức Thế Tôn dùng thần thông thì trẫm có thể tin được. Và ý của đại đức
nói là Đức Thế Tôn đã dùng trí tuệ thiện xảo, tạo duyên lành cho ông bà-la-môn
kia sau này thấy được giáo pháp cao siêu hay sao?
- Thưa vâng, trí tuệ thiện xảo - là cụm từ mà đại vương đã dùng rất
hay - để chỉ cho phương tiện giáo hóa tùy căn cơ, tùy duyên, tùy căn, tùy cảnh
mà Đức Thế Tôn thường dùng để hóa độ chúng sanh! Vậy là đại vương đã bắt đầu
hiểu rõ vấn đề.
- Chưa đâu, xin đại đức cho nghe về cái gọi là
trí tuệ thiện xảo ấy!
- Đức Thế Tôn là bậc có cơ trí thiện xảo vô song. Như một vị lương y đại tài,
Người biết bệnh này phải cho uống thuốc xổ, bệnh kia phải cho thêm thuốc bổ,
bệnh này nên mổ xẻ, bệnh nọ nên dùng tí độc mới trị được độc v.v... Lại còn phải
biết gia giảm liều lượng tùy thời tiết gió mưa, nóng lạnh; tùy thân thể người
nam hay nữ, trẻ hay già, người khỏe mạnh hay người huyết hư, suy kiệt v.v... Căn
cơ trình độ chúng sanh giữa thế gian này vốn sai khác dị đồng; tâm bệnh, phiền
não đều phức tạp, đa diện và rất khó phân, nếu Đức Thế Tôn không dùng nhiều
phương cách trị liệu khác nhau thì sao có thể đạt hiệu quả cao, và được gọi là
bậc Toàn Tri, Diệu Giác hở đại vương?
- Vâng, đúng thế!
- Vì tâm bi mẫn đối với chúng sanh, vì muốn giáo hóa chúng sanh nên Đức Thế
Tôn đâu có nề hà gì trong việc hiện tướng mã âm tàng và tướng lưỡi rộng dài
cho người bà-la-môn thấy? Như người đàn bà sinh con, vì mong mỏi có đứa con thì
người đàn bà đâu có mắc cỡ với bà mụ vào đỡ đẻ, phải thế không hở đại vương?
- Thưa vâng!
- Còn nói về trí tuệ thiện xảo giáo hóa của Đức Thế Tôn thì đại vương
hãy thử nhớ lại trường hợp Ngài độ Đức Nandà, trường hợp Ngài độ vị tỷ kheo ba
tháng không học thuộc được câu kệ ngôn, trường hợp Ngài độ kẻ cướp
Anguli-màla...
- Trẫm không nhớ đâu, xin đại đức hãy cho nghe một vài câu chuyện để trẫm
được mở rộng kiến văn.
- Vâng, đại vương có nhớ hoàng tử Nandà là em cùng cha khác mẹ với Đức Phật,
trong ngày cưới của Nandà với vị công nương xinh đẹp, Đức Phật đã thản nhiên đến
dự, rồi sau đó dẫn hoàng tử Nandà đi xuất gia luôn! Tuy kính nể ông anh mà xuất
gia nhưng Nandà không ngớt tơ tưởng đến hình ảnh của người vợ diễm kiều nên sinh
ra tương tư sầu khổ, tiều tụy, võ vàng! Dùng thần thông và trí tuệ thiện xảo,
Đức Phật đã dẫn Nandà lên cõi trời, cho Nandà trông thấy những thiên nữ thiên
kiều bá mị, để rồi khi ngoảnh nhìn lại sắc đẹp của vị công nương hôn thê của
mình - Nandà chợt nảy sự so sánh và thấy vợ mình chẳng khác gì con khỉ cái già
bị lửa rừng thiêu trụi lông và đuôi!
Đức Phật nói: "Này Nandà! Nếu ông cố gắng tu tập thì Như lai hứa là ông sẽ
có được năm trăm vị thiên nữ như thế".
Khi Đức Nandà dụng công tấn tu thì thường bị bạn bè, đồng đạo chê cười vì mục
đích hạ liệt; mắc cở quá, Ngài không hướng đến năm trăm thiên nữ nữa mà tâm lại
có xu thế hướng về đạo quả cao siêu. Cuối cùng, Ngài đắc được Thánh quả!
Đại vương nghĩ thế nào về phương tiện giáo hóa ấy, Đức Thế Tôn có dùng trí
tuệ thiện xảo không?
- Rất là thiện xảo!
- Vị tỷ kheo tên là Culapanthaka, ba tháng không thuộc được câu kệ ngôn, muốn
hòan tục; Đức Phật quán căn duyên, trình độ của ông ta nên chỉ đưa cho một cái
khăn tay! Cuối cùng, nhờ quán cái khăn thay đổi, biến dị từ sạch qua dơ... mà vị
tỷ kheo chứng ngộ được sự vô thường, đắc Thánh quả, luôn cả lục thông!
Đại vương thấy thế nào, trường hợp ấy nếu không phải là trình độ của bậc Tòan
Giác - thì ai có khả năng làm cho vị tỷ kheo dốt đặc thành một vị thánh phi
phàm?
- Đúng thế!
- Lại có trường hợp một bà-la-môn tên là Moghàràja đến hỏi đạo Đức Thế Tôn.
Cả ba lần hỏi, Đức Thế Tôn đều im lặng không trả lời. Thế mà nhờ vậy, bà-la-môn
kia tiêu trừ được ngã chấp; bố thí xả ly tất cả tài sản, của cải, xuất gia tỳ
kheo, tiến tu định tuệ, đắc quả thánh và thuần thục luôn cả lục thông! ...
- Trẫm đã hiểu rồi, thưa đại đức! Vì lòng bi mẫn đối với chúng sanh, vì để
giáo hóa chúng sanh, vì muốn trao pháp mầu cho chúng sanh mà Đức Phật đã tùy
nghi sử dụng nhiều phương pháp khác nhau... Trẫm và mọi người vì quá nhiều bụi
cát trong mắt mà nghi ngờ như thế này thế kia, quả là ngu si! Trẫm đã có được
con mắt sáng rồi, thưa đại đức!
111. Sao Đức Thế Tôn lại có lời nói khiếm nhã?
- Thưa đại đức! Đức Thế Tôn là đấng Toàn Thiện nên luôn luôn có thân thiện
hạnh, khẩu thiện hạnh và ý thiện hạnh, phải thế chăng?
- Vâng, đúng thế!
- Lời Ngài nói ra bao giờ cũng dịu ngọt, hòa nhã, từ ái, làm mát mẻ đầu óc
của mọi người, làm hoan hỷ đôi tai của mọi người, phải thế không, đại đức?
- Quả vậy!
- Thế tại sao khi tỳ khưu Sudinna hành dâm với người vợ cũ, Đức Thế Tôn cấm
chế điều luật bất cọng trụ, Ngài đã nguyền rủa tỳ khưu Sudinna là người trống
rỗng. Đại đức có biết người trống rỗng
là từ rất nặng lời chăng? Ấy là lời khiếm nhã, khinh bỉ, miệt thị... mà người ta
chỉ sử dụng khi chiến tranh bằng binh khí miệng lưỡi! Do vậy, khi nghe Đức Thế
Tôn mạt sát mình bằng lời người trống rỗng, tỳ khưu Sudinna khuôn mặt tái
xanh, run rẫy, sợ hãi...
Thưa đại đức, như thế rõ ràng Đức Thế Tôn đã ác khẩu, đã nói lời như gai đâm
trong óc, như lửa đốt trong tai, chứ từ hòa, hiền dịu, mát mẻ ở chỗ nào? Đại đức
hãy cố biện minh cho Đức Thế Tôn thử xem?
Đại đức Na-tiên mỉm cười:
- Bần tăng sẽ không biện minh, chỉ nói ra sự thật cùng những ý nghĩa từ sự
thật ấy. Ngoài ra, đại vương sẽ có cơ hội biết thêm một vài trường hợp trí
tuệ thiện xảo mà Đức Thế Tôn đã sử dụng để giáo hóa chúng sanh!
Đức vua Mi-lan-đà cũng mỉm cười:
- Có lẽ đại đức đang bắt đầu một cuộc biện minh thiện xảo rồi đấy!
Trẫm đang cố gắng lắng nghe!
- Vâng, tâu đại vương! Nhóm từ Mogha purisa
mà người ta dịch là "người trống rỗng" thực ra mang ý nghĩa về giáo pháp
chứ không phải lời miệt thị, khinh bỉ như thế gian thường hiểu. Mogha purisa
là người trống rỗng, nghĩa là trong con người của y trống rỗng tri thức,
trống rỗng trình độ, trống rỗng pháp lành, trống rỗng trí tuệ, nói chính xác hơn
là trống rỗng về sự thấy biết khổ, nguyên nhân khổ, sự
diệt khổ và con đường diệt khổ! Nói cách khác, đó là sự trống rỗng về
nhận thức
tứ đế. Người nào mà trống rỗng nhận thức về tứ đế sẽ dễ có những hành
động lầm lạc, ngu si; và dẫu cho họ có tu hành, bố thí, làm phước - thì sự tu
hành ấy cũng không đi đến đâu. Tỳ khưu Sudinna là một con người như vậy nên Đức
Thế Tôn đã nói lên sự thật, đã ghép y vào loại người trống rỗng, điều đó
đúng với sự thật, chứ Đức Tôn Sư nào phải ác khẩu, khiếm nhã, khinh miệt ai bao
giờ!
- Rất cao siêu là cái nghĩa ấy, nhưng thưa đại đức, mấy ai hiểu được ý nghĩa
cao siêu như đại đức! Người ta vẫn hiểu theo thường ngữ, "người trống rỗng"
là người ngu si, hèn hạ, là người đáng phỉ nhổ, khinh bỉ mà thôi. Người cư sĩ
tại gia nói riêng, và người đời nói chung chỉ hiểu đó là lời chưởi mắng cộc cằn,
thô lỗ. Dù sự thật như thế nào, tỳ khưu Sudinna có tội như thế nào - thì Đức Thế
Tôn cũng đã mắng chưởi người ta; ấy là một việc làm không thích đáng, là khẩu
trược hạnh, chẳng xứng phẩm hạnh của một Đấng Toàn Thiện như Đức Thế Tôn!
- Cũng được - đại đức Na-tiên mỉm cười - hiểu theo nghĩa thế gian cũng được,
hoặc hiểu theo nghĩa thường thường cũng được. Ví như đại vương là một bậc minh
quân thiên hạ, đại vương thấy có một vài viên quan hành động ngu si, sai trật,
có tội. Khi thấy như vậy, đại vương có kêu những viên quan ấy đến gần một bên
rồi nói lời từ hòa, mát mẻ, dịu ngọt, êm ái lỗ tai ... và sau đó ban thưởng
nhiều vàng bạc, phẩm vật quý giá?
- Ban thưởng sao được, đối với những viên quan hư hỏng, tồi tệ ấy, trẫm sẽ
kêu lại mắng chửi, phạt tù hoặc phạt cảnh cáo... để chúng sợ hãi mà trở nên
người tốt hơn - chứ ai nào lại kêu tới mà dịu ngọt, mà từ ái, mà ban thưởng! Họa
là đồ điên!
- Đức Thế Tôn cũng xử sự tương tự như đại vương vậy! Tỳ khưu Sudinna có tội
bởi tư cách hành động sái quấy của y. Con người y đáng bị khiển trách. Đức Thế
Tôn kêu lại, Ngài không mắng chửi, miệt thị - mà chỉ dùng từ "trống rỗng" để nói
lên sự thật, để chỉ thẳng vào sự thật nơi con người y. Thế thôi, Đức Thế Tôn
cũng chưa quát mắng, phạt cảnh cáo hoặc phạt tù như ý nghĩ của đại vương! Trường
hợp ấy, lẽ nào Đức Thế Tôn lại nói lời hoan hỷ đầu óc, mát mẻ đôi tai, từ hòa,
ngon ngọt... đối với tỳ khưu Sudinna, phải thế không đại vương?
- Lý luận của đại đức không có kẻ hở, trẫm rất tín phục!
- Không dám!
- Và nhờ vậy, trẫm hiểu thêm một điều là, Đức Thế Tôn là bậc Toàn Thiện, luôn
luôn thân thiện hạnh, khẩu thiện hạnh, ý thiện hạnh; nghĩa là thân khẩu ý
của Ngài không còn bị điều động, thúc phược bởi tham sân, phiền não. Thân khẩu ý
của Ngài đã diệt tận chúng, đã đoạn lìa chúng tận gốc rễ. Nhưng khi giáo hóa
chúng sanh thì Ngài chỉ nghĩ đến lợi ích cho chúng sanh, tùy nghi, tùy lúc mà sử
dụng thân, khẩu, ý ấy. Cốt ý là chỉ để cho chúng sanh tự thấy lỗi của mình, thấy
rõ đâu trược, đâu thanh... để lần hồi cải thiện bản thân cho đúng với pháp,
với sự thật...
Thưa đại đức, đến ngang đây, trẫm liên tưởng đến câu hỏi trước, rằng Đức Phật
lại tùy bịnh cho thuốc, không biết có đúng chăng?
- Hoàn toàn đúng, tâu đại vương! Ví như một bệnh nhân có nhiều đàm, thầy
thuốc cho uống thuốc xổ đàm là dứt bệnh. Chúng sanh tham sân tích lũy lâu ngày,
cái tâm của của chúng sanh cũng bị uất chướng, đầy hơi... nên những loại đàm như
hận, tật, xan, hối, dục, bỏn xẻn, keo kiệt, mạn v.v... đã trở nên trầm kha bất
trị! Vì tâm bi mẫn đối với chúng sanh, vì muốn cứu độ chúng sanh, nếu thuốc xổ
kia khó uống quá, đắng quá, chát quá... thì có vì thế mà chúng ta nghĩ rằng Đức
Thế Tôn không có lòng từ, không có lòng bi chăng hở đại vương?
- Thật không thể!
- Và giả dụ Đức Thế Tôn có dùng lời pharusa
- tức là hơi cộc cằn thô lỗ - như vị thuốc quá đắng cay, cốt dứt trừ bệnh cho
chúng sanh, thì có khả thứ không hở đại vương?
- Được lắm chứ!
- Nhưng ở đây không như thế, Đức Thế Tôn không dùng lời pharusa mà chỉ
dùng lời hơi nghiêm khắc - thì ta có vì vậy mà bảo rằng Đức Thế Tôn đánh mất tâm
từ, tâm bi không hở đại vương?
- Cảm ơn đại đức, trẫm hiểu rồi.
- Ví như sức nóng có khả năng làm cho các đồ vật dính liền với nhau, làm cho
vật mềm lại - những lời nói của Đức Thế Tôn có tỏa ra sức nóng, thì sức nóng ấy
cũng chỉ cốt làm cho chúng sanh sợ hãi mà lìa xa ác hạnh, trược hạnh mà thôi!
Một người cha có tâm từ mẫn với con cái thì dù có la rầy, mắng nhiếc, nghiêm
khắc chăng nữa, cũng chỉ mong cho con được nên người, phải thế không đại vương?
- Thưa vâng.
- Thế gian truyền rằng hễ ai uống nước trường sanh bất tử vào thì cả thân tâm
đều mát mẻ, hưởng được an vui hạnh phúc thiên niên. Giáo pháp năng diệt khổ
của Đức Thế Tôn cũng y như thế, ai uống vào rồi thì những ác nghiệp lần hồi nhẹ
bớt, phiền não lần hồi tiêu tan... và đến lúc nhân duyên đủ đầy thì thọ hưởng
được hạnh phúc giải thóat cuối cùng. Đấy là kết quả do giáo pháp và do tâm bi
mẫn giáo hóa độ sinh của Đức Thế Tôn. Như một cánh hoa nhẹ nhàng rơi lên thân
thể, giáo pháp và tâm bi mẫn của Đức Thế Tôn cũng y như thế, lẽ nào lại có thể
làm người khác đau đớn được, hở đại vương?
- Vâng, đúng thế. Trẫm rất tán dương và hoan hỷ lời giải đáp của đại đức. Quả
thật, Đức Thế Tôn xuất hiện ở đời là vì hạnh phúc cho chư thiên và loài người!
Giáo pháp và tâm bi mẫn của Ngài đủ để chứng minh cho sự thật ấy!
- Cảm ơn đại vương!
112. Cái cây có tâm ý không?
- Thưa đại đức! Trẫm không nhớ là ở đoạn kinh nào, Đức Thế Tôn có thuyết cho
một người bà-la-môn như sau: "Này ông bà-la-môn, ông là người có học thức,
siêng năng học hỏi; ông biết rõ cái gì tốt, cái gì xấu... thì tại sao ông tìm
kiếm sự an lạc bằng cách nói chuyện với cái cây, là vật không có tâm ý? Việc làm
ấy của ông có thích đáng không, có xứng đáng là kẻ có trí thức không?" Thế
rõ là cái cây không có tâm ý, phải vậy không đại đức?
- Thưa vâng!
- Thế nhưng tại sao ở một chỗ khác, khi nói chuyện với bà-la-môn Bhàradvàja,
Đức Thế Tôn lại bảo: "Này ông bà-la-môn, hãy đi hỏi cái cây Phandano ấy đi, cái
cây ấy đáp như thế nào thì lời của Như lai cũng như thế ấy?"
Thưa đại đức, vậy là sao ạ? Ở trên thì Đức Thế Tôn bảo cái cây không có tâm
ý, dưới thì Đức Thế Tôn bảo là cái cây trả lời, tức là cái cây có tâm ý? Chẳng
lẽ nào Đấng Đại Giác lại nói hai lời, trước sau bất nhất như vậy?
- Tâu đại vương! Đức Thế Tôn chẳng bao giờ nói hai lời, trước sau không nhất
quán đâu! Cái cây vốn không có tâm ý là sự thật. Trường hợp sau, Đức Thế Tôn bảo
cái cây biết nói chuyện cũng là sự thật, chẳng có gì sai ngoa cả!
- Trẫm không hiểu.
- Rất dễ hiểu đấy, đại vương! Trên cái cây ấy Đức Thế Tôn biết có vị thọ thần
ở. Khi bà-la-môn Bhàradvàja hỏi, vị thọ thần ấy sẽ trả lời. Người đời thường
không thấy, không biết nên truyền với nhau rằng: cái cây biết nói chuyện, cái
cây biết trả lời!
- À ra thế!
- Đấy cũng là cách nói bình thường trên thế gian. Ví như cái xe chở lúa làm
bằng gỗ, thế nhưng vì chở lúa nên người ta không gọi là xe gỗ mà gọi là xe lúa,
tâu đại vương!
- Đúng thế.
- Ví như bao vải người ta làm bằng bông vải, nhưng khi đựng sắn, khoai người
ta không còn gọi là bao vải nữa mà người ta gọi là bao sắn, bao khoai - tâu đại
vương!
- Trẫm đã hiểu.
- Vì người đời thường nói theo với thấy biết của họ, có tính cách ước lệ, cốt
trao đổi thông tin với nhau - nên trong khi thuyết giảng, Đức Thế Tôn cũng nói
theo cách nói của đại chúng - để mọi người dễ lãnh hội. Điều ấy đại vương đã lãm
tường rồi chứ?
- Thưa vâng, trẫm nhờ đại đức mà thấy thêm được một mặt nữa về trí tuệ vô
lượng của Đức Tôn Sư!
113. Bữa cơm của Cunda có vấn đề!
- Thưa đại đức! Trẫm nghe rằng, người thợ rèn Cunda dâng vật thực cho Đức Thế
Tôn thọ thực lần cuối cùng trước khi Ngài Niết bàn. Và, lần thọ thực ấy Đức Thế
Tôn bị nhiễm bệnh lỵ huyết trầm trọng gần dứt sinh mạng, có phải thế không ạ?
- Thưa vâng.
- Vì thọ vật thực của Cunda dâng cúng mà Đức Thế Tôn bị nhiễm bệnh gần dứt
sanh mạng - thế mà Đức Thế Tôn lại nói với ngài Ànanda rằng: "Ông hãy nói cho
tứ chúng biết rằng, bữa ăn của nàng Sujàtà dâng Như Lai trước khi thành tựu đạo
quả, và bữa ăn của Cunda dâng cúng trước khi Như Lai Niết bàn; cả hai bữa ăn ấy
đem lại phước báu bằng nhau, tạo quả bằng nhau; và quý báu, cao thượng hơn tất
cả sự cúng dường khác. Nghiệp tốt của hai bữa ăn ấy sẽ trổ quả hạnh phúc nhiều
đời, tuổi thọ cao, tài sản, danh vọng đều thịnh mãn, thường hưởng được phước báu
cảnh trời hoặc cảnh vua chúa quyền quý cao sang!"
Thưa đại đức! Bữa cơm cúng dường của nàng Sujàtà thì có thể, nhưng bữa cơm
của Cunda thì không thể, nó tồn tại nhiều nghi vấn, khúc mắt! Phước báu cao
thượng cái kiểu gì mà làm cho Đức Thế Tôn gần chết? Phước báu cao thượng là do
Cunda trộn lẫn thuốc độc gì chăng? Phước báu cao thượng là vì Cunda đã làm cho
nhắm lại con mắt của loài người, của Đế Thích, của phạm thiên chăng?
Đại đức hãy giải nghi vấn nạn ấy đi! Nếu không giải nghi được - thì chúng
ngoại đạo sẽ nói to, miệng truyền miệng, tai truyền tai rằng:
Ông Cồ Đàm già rồi mà còn tham vật thực quá độ, đã thọ thực quá nhiều, sức nóng
của tâm tham và bao tử thiêu đốt nên ra máu gần chết!
Vậy xin đại đức hãy sử dụng trí tuệ biện tài mà giải đáp cho, trẫm mang ơn
lắm vậy!
- Tâu đại vương! Đức Thế Tôn vốn là Đấng Toàn Tri Diệu Giác nên ngài biết rõ
nhân, quả, duyên, báo của chúng sanh hơn những người khác chứ?
- Thưa vâng!
- Thế những tin truyền của ngoại đạo có thẩm quyền về sự thật không? Có đáng
tin và nghe theo không? Có phản ánh đúng nhân, quả, duyên, báo... như trình độ
tuệ giác của đấng Tòan Tri không?
- Thưa không!
- Vậy thì sự lo lắng của đại vương không có cơ sở! Vì Đức Thế Tôn thấy rõ
nhân, quả, duyên, báo... của chúng sanh nên ngài nói rằng, bữa ăn dâng cúng của
nàng Sujàtà trước khi Như Lai thành đạo và bữa ăn dâng cúng của người thợ rèn
Cunda trước khi Như Lai Nhập Diệt; có phước báu đồng nhau, trổ quả giống nhau và
quý báu hơn tất cả sự cúng dường khác; ấy là lời nói dựa theo sự thật, dựa theo
sự thấy, biết của Đức Tôn Sư!
- Có thể là như thế, nhưng bữa ăn của ông Cunda, giả dụ có trộn thuốc độc làm
Đức Phật thọ bệnh... cũng phước báu cao thượng hay sao?
- Đại vương, Đức Thế Tôn nói "bữa ăn trước khi Như Lai thành đạo và bữa ăn
trước khi Như Lai Niết bàn" chứ không liên hệ đến chuyện "trong bữa ăn ấy
có món gì, sang hay hèn, thượng vị hay hạ vị, cứng hoặc mềm, có chất bổ hay có
thuốc độc"!
- Xin đại đức giảng cho nghe điều đó!
- Vâng, ví như món ăn của nàng Sujàtà là cơm trộn sữa, món ăn của Cunda là
thịt heo rừng hay một loại nấm, món ăn của chư thiên có mỹ vị tuyệt hảo; tức là
các món ăn có ngon dở có khác nhau nhưng quả và phước vẫn đồng đều, tâu đại
vương!
- Sao lại có chuyện món ăn chư thiên ở đây!
- Vâng, chuyện ấy đại vương không hiểu và cũng rất nhiều người không hiểu, là
ngày Cunda dâng cúng bữa ăn cuối; chư thiên rất hoan hỷ nên họ đã cùng nhau dâng
vật thực mỹ vị cõi trời, trộn chung với vật thực của Cunda! Và chính chư thiên
ấy, sau này, cũng hưởng được phước quả đồng đẳng với Cunda, với Sujàtà!
- Vâng, nhưng cho đến giờ này trẫm vẫn chưa nghe xuôi tai về món ăn của Cunda
làm Đức Phật nhuốm bệnh!
- Nhuốm bệnh lại là chuyện khác nữa, tâu đại vương! Nhuốm bệnh của Đức Phật
không liên hệ gì đến phước quả của Cunda cả, tâu đại vương!
- Tại sao lại thế được?
- Tại vì có thân ắt có bệnh, già lão thì cơ thể suy nhược, khí kém, huyết hư
là chuyện thường. Cơ thể Đức Thế Tôn đã già yếu, lại đã nhuốm bệnh cách đó ít
lâu, sau khi an cư mùa mưa tại vườn xoài của cô Ampapàli chứ không phải tại bữa
cơm của Cunda. Bữa cơm của Cunda chỉ như là giọt nước cuối cùng để cho cái bát
đầy nước tràn đổ ra ngoài, đại vương có hiểu điều đó không?
- Trẫm chưa hiểu lắm!
- Tâu đại vương! Ví như một dòng nước chảy bình thường chỉ tạo nên một khe
rãnh nhỏ, nhưng nếu trời đổ thêm nhiều trận mưa lớn, dòng nước sẽ chảy mạnh, khe
rãnh nhỏ kia sẽ bị xé thành rãnh lớn hơn, thành khe sâu, thành vực! Kim thân Đức
Thế Tôn đã già yếu, đã suy kiệt, lại vừa bị bệnh chưa lành hẳn, thì bữa cơm của
Cunda là nguyên nhân cuối cùng, ví như giọt nước cuối cùng ở trên - đã làm cho
Đức Tôn Sư lâm trọng bệnh, cũng là lẽ thường thôi, phải không đại vương?
- Thưa vâng!
- Ví như có đống lửa lớn, có người đem cỏ khô và bổi nhuyễn bỏ thêm vào - thì
đống lửa kia sẽ cháy dữ dội hơn bội phần. Cũng thế, cơ thể Đức Thế Tôn đã già
lão, suy yếu, đã bệnh... ăn thêm bữa cơm của Cunda sẽ làm cho sự già lão, suy
yếu tăng thêm, bệnh tình sẽ tăng thêm, cũng là điều dễ hiểu thôi, phải không đại
vương?
- Thưa vâng!
- Ví như một người đau bụng từ trước, bây giờ ăn thêm ít vật thực lạ vào,
bụng lại sình chướng, đau đớn hơn lúc trước một cách dữ dội. Nhục thân của Đức
Đại Giác cũng y như thế đó, tâu đại vương!
- Bây giờ thì trẫm đã thông tỏ nhờ những ví dụ của đại đức! Tuy nhiên, phước
báu đồng nhau và trả quả giống nhau, trẫm vẫn chưa hiểu lý do tại sao?
- Tâu đại vương! Sở dĩ phước báu đồng nhau và trả quả giống nhau là do từ hai
bữa ăn ấy có liên hệ đến pháp!
- Xin đại đức hãy giảng giải cho trẫm được thông suốt.
- Vâng, từ bữa ăn của nàng Sujàtà, Đức Thế Tôn thành đạo, đắc quả Chánh Đẳng
Giác, ngài nhập cửu định, đi cả chiều thuận và chiều nghịch. Từ bữa cơm của
Cunda, Đức Thế Tôn Niết bàn, ngài cũng nhập cửu định, đi từ chiều xuôi đến chiều
ngược, tâu đại vương!
- Thế ra trong khoảng thời gian bốn mươi lăm năm hoằng hóa của Đức Thế Tôn,
ngài chưa nhập cửu định, chiều thuận và chiều nghịch lần nào nữa hay sao?
- Thưa không. Chỉ có hai lần ấy thôi. Nhờ phước báu đưa đến pháp nhập định
thuận, nghịch như vậy, nên nó sẽ trổ quả cao thượng, thù thắng bằng nhau; và nó
quý báu hơn bất kỳ sự cúng dường nào trong suốt cuộc đời của Đức Thế Tôn, tâu
đại vương!
- Bây giờ thì trẫm đã phủi được lớp bụi trong mắt mình rồi, thưa đại đức!
Đại đức Na-tiên mỉm cười:
- Thật ra, mắt đại vương vốn không có bụi đâu, có sự tưởng lầm nào đấy chăng?
- Thật là chí lí!
Đức vua Mi-lan-đà lòng đầy hoan hỷ.