Tôn giả Mục-kiền-liên
Trích Phật và Thánh chúng
của Thích Minh Tuệ
Trong mười đại đệ tử của Phật, ngài Mục-kiền-liên là vị thần
thông số một. Trong mọi tình huống, ngài Mục-kiền-liên thường hay sử
dụng phép thần thông. Khi đi truyền giáo ngài Mục-kiền-liên dễ dàng
chinh phục được người. Nhưng pháp căn bản của sự giải thoát không phải
là thần thông. Với nghiệp lực của con người, thần thông không thể giải
cứu. Với phép thần thông có thể khuất phục người được dễ dàng, nhưng
chưa hẳn lòng người đã dứt sự oán giận.
Dù từng bị Phật quở trách, nhưng ngài Mục-kiền-liên vẫn sử dụng phép
thần thông để làm phương tiện. Ngày vua Lưu Ly kéo quân đội đến vây hãm
thành Ca-tỳ-la-vệ, Mục-kiền-liên đã dùng thần thông đến cứu dòng họ
Thích Ca khỏi bị bức hại, nhưng thành Ca-tỳ-la-vệ vẫn bị hỏa thiêu. Ngài
Mục-kiền-liên cũng không cứu được mẹ bằng phép thần thông. Ngay chính
bản thân ngài cũng không thắng được nghiệp báo để thoát chết bởi bọn
ngoại đạo, khi đến truyền đạo ở thành Thất-la-phiệt.
Một hôm, trên đường đi khất thực, ngài Mục-kiền-liên dừng chân trước một
nhà bán bánh ít trần, thứ bánh ngọt mà không bọc lá. Thấy bà chủ quán
không đem vật thực ra cúng dường, đoán biết bà này có tâm keo kiệt, ngài
Mục-kiền-liên cố tình đứng lại chờ đợi, để tạo điều kiện cho bà này
gieo công đức.
Không những không cúng dường, bà còn xua đuổi tôn giả. Bà nói:
– Làm gì mà sáng sớm ông đến đứng ám nhà tôi thế? Ông có biết rằng tôi
chưa bán được gì cả chăng? Xin mời ông đi mau cho để sáng sớm tôi khỏi
mất hên.
Ngài Mục-kiền-liên năn nỉ:
– Xin bà cho tôi một nắm cơm, nếu không bà cho tôi một cái bánh cũng được.
Bà già nói:
– Tôi nghèo lắm ông ơi! Ông không thấy nhà tôi đang xiêu vẹo sau trận
cuồng phong chưa sửa được đấy à! Còn cái bánh, tôi đã bảo bánh chưa chín
mà, ông này lẩn thẩn thật.
Muốn cho bà già sinh khởi thiện tâm, ngài Mục-kiền-liên nói:
– Nếu bà không cho, tôi sẽ đứng đây hóa phép làm gió thổi suốt ngày.
Bà già vẫn không lay chuyển, nói:
– À! Thế ông biết làm phép ư? Nếu thật sự ông có thể biến hóa mà chết được, tôi sẽ cho.
Ngài Mục-kiền-liên liền rùng mình ba lần rồi lăn ra chết.
Thấy thây chết khiếp quá, nhưng vì tâm keo kiệt, bà già nói:
– Đã là xác chết còn ăn uống gì được mà cho. Giờ ông còn báo đời tôi phải chôn cất thây ma, thật đến khổ!
Ngài Mục-kiền-liên đứng dậy và nói:
– Giờ tôi là người bình thường ăn uống được, xin bà hãy đem vật thực cho tôi.
– Tôi đã bảo là tôi nghèo rớt mồng tơi mà, xin ông hãy đi gấp cho, để tôi còn lo sanh kế nữa chứ.
Ngài Mục-kiền-liên vẫn nằn nì:
– Nếu bà không cho bánh, tôi sẽ không đi khỏi đây.
Giận quá, nhưng thấy vị tỳ-kheo này biết biến hóa thần thông, bà già
cũng có phần sợ sệt. Lúc ấy đang hấp bánh, bà mở vung muốn chọn một cái
nhỏ nhất để cho, hầu khỏi rắc rối. Nhưng lúc này bà thấy cái bánh nào
cũng lớn, cho thì thiệt hại cả vốn lẫn lời. Dù bánh đã được xoa dầu để
khỏi dính nhau, nhưng bà càng xáo tìm cái bánh nhỏ nhất thì bánh càng
dính chùm với nhau. Giận quá, bà khuân cả nồi để trước ngài
Mục-kiền-liên và nói: “Ông hại tôi quá, làm bánh tôi dính chùm với nhau
hết. Hỏng hết rồi, ông mang luôn cả nồi này về mà ăn cho thỏa.”
Thấy ý cho bánh trong sự tức giận, nhưng thiện tâm của bà già đã bắt đầu
nhen nhúm, ngài Mục-kiền-liên lấy một cái bánh để vào bình bát, rồi tạ
từ bà già và tiếp tục lên đường.
Một lần khác, nhân đi khất thực ngang qua một khu vườn rất nên thơ, ngài
Mục-kiền-liên gặp một phụ nữ tuổi trung niên rất kiều diễm xinh đẹp. Bà
này đón ngài Mục-kiền-liên lại và mời vào rừng nói chuyện. Biết chuyện
chẳng lành, ngài chuẩn bị nếu có bị hại vì không chiều ý bà ta thì sẽ
đem sức thần thông chống trả. Ngài Mục-kiền-liên từ chối và nói:
– Bà không nên đem sắc đẹp mê hoặc tôi, con người của bà bên ngoài vui
tươi, ngọt ngào nhan sắc, nhưng chắc chắn lòng bà không khác một cuộn
chỉ rối. Bà đang có một tâm sự uất nghẹn nên mượn sắc đẹp sẵn có để giết
thời gian, hầu quên lãng tất cả. Xin lỗi, bà chớ phiền, nhưng tôi thẳng
thắn khuyên bà không nên chơi với lửa, lội vào vũng sình, nguy hiểm
lắm! Càng lao vào con đường trụy lạc, tâm hồn càng thêm dơ bẩn. Trong
vũng bùn, bà càng cố vẫy vùng thì càng lún sâu, khó thoát khỏi tội lỗi.
Thiện tâm của bà chưa hẳn đã mất, bà nên quay hướng chưa muộn lắm đâu.
Nghe nói đúng tâm trạng của mình, bà ta giật mình khóc sùi sụt và thưa:
– Thưa tôn giả! Tôi vẫn biết thế, nhưng không có con đường nào hơn. Tôi
mượn lạc thú để quên hết uẩn khúc của cuộc đời, quên quá khứ đau thương.
Ngài Mục-kiền-liên bình thản khuyên:
– Thông thường, với những điều càng cố quên thì càng nhớ, càng nhớ lại
càng thấy đau, càng đau thì lòng càng căm tức, càng căm tức lại có thể
phát điên khùng. Lúc đó, hết biết phương cứu chữa. Ở đời có hai con
người mạnh nhất. Một là người không có tội lỗi, hai là người có tội lỗi
mà biết ăn năn sám hối. Thân thể, quần áo dơ bẩn dùng nước giặt rửa.
Nước trên sông ô uế khi vào biển cả đều được lóng trong. Tâm hồn nhiễm
đầy trần cấu, Phật pháp có năng lực làm cho trong sạch, thánh thiện. Nếu
biết sám hối bà sẽ hết tội, tăng phước, trở nên con người gương mẫu.
Bà ta nói:
– Nhưng tội lỗi quá nhiều, sám hối bao giờ mới hết tội? Tôi đã mượn tiền
tài và sắc đẹp làm lung lạc không biết bao nhiêu người đàn ông nhẹ dạ.
Tôi đã phá tan hạnh phúc của nhiều gia đình, rồi tôi cũng bị người cùng
phái nguyền rủa, có lần tôi suýt phải mất mạng. Ai ai cũng đều khinh
ghét tôi!
Ngài Mục-kiền-liên nói:
– Với giáo pháp của đức Phật, khi nghe bà bộc lộ tâm hồn, tôi sẽ tăng thêm từ ái, không khinh ghét bà đâu.
Nghe thế, rất yên tâm, bà kể:
– Tôi là con của trưởng giả ở thành Ức-xoa-tỳ-la, tên là Liên Hoa Sắc.
Lúc lên 16 tuổi tôi lấy chồng, chẳng may cha chồng chết sớm. Mẹ chồng
tôi còn xinh đẹp và sinh lý còn cường thịnh, do đó bà khuynh đảo chồng
tôi, phạm tội loạn luân. Quá buồn, tôi xin ly dị để lại cho chồng tôi
một bé gái, rồi tôi đi lang thang như kẻ mất hồn. Vì buồn, tôi lại kết
bạn với một chàng thương gia trẻ tuổi. Tôi ở nhà lo việc quản gia, chồng
tôi lại đi đó đi đây để buôn bán. Làm ăn phát đạt, lắm tiền của lại
sinh tật. Một chuyến đi buôn xa trở về, chồng tôi đem về một hầu thiếp
son trẻ, cho ở nhà một người bạn hữu. Thường mượn cớ đến nhà bạn hàn
huyên, chồng tôi ít ngủ ở nhà. Nghe bà con xì xầm, tôi nổi cơn ghen,
quyết tìm cho bằng được và ăn thua đủ với con quỉ cái đã ám hại gia đình
tôi. Không ngờ khi chạm mặt nhau, hầu thiếp của chồng tôi chính là con
gái của tôi với người chồng trước.
Oan trái gì mà ghê thế! Mẹ chồng tôi lại đi cướp chồng của tôi. Rồi con
tôi và tôi lại cùng chung một chồng. Xưng hô như thế nào cho phải đạo
lý? Uẩn khúc như thế thì hỏi ai còn chịu đựng nổi?
Khi tỉnh lại, không giữ được thăng bằng của tâm hồn, tôi lại bỏ nhà ra
đi, mượn những cuộc truy hoan đó đây đùa cợt cho quên sầu. Chuyện đời
của tôi quá bi thảm, tôn giả có đủ năng lực để cứu vớt tôi chăng?
Nghe tâm sự não nùng của Liên Hoa Sắc, ngài Mục-kiền-liên liền đem
thuyết duyên sanh, thiện ác, nghiệp báo, nhân quả, luân hồi giảng giải
cho bà ta nghe.
Khi thấy Liên Hoa Sắc có thể hồi tâm, ngài Mục-kiền-liên liền hướng dẫn
bà về bái yết đức Phật. Liên Hoa Sắc hết lòng sám hối, tinh tấn tu hành,
chẳng bao lâu chứng quả A-la-hán và có thần thông số một bên phái nữ.
Trong khi ngài Mục-kiền-liên đã là bậc thần thông số một bên phái nam.
Trong hàng thánh chúng, ngài Mục-kiền-liên không những là vị thần thông
số một, bản tánh rất năng động mà còn là một vị có hiếu đạo hơn hết. Một
hôm, nhớ mẹ, Mục-kiền-liên vận dụng thần thông đi khắp mọi nơi để tìm
mẹ. Khi vào địa ngục, Mục-kiền-liên thấy mẹ không chỉ ở chốn địa ngục,
mà còn đói khủng khiếp, cơ thể vô cùng gầy yếu. Để phục hồi sức lực cho
mẹ là bà Thanh-đề, Mục-kiền-liên mang cơm dâng cho mẹ. Mừng quá, bà
Thanh-đề dùng tay trái che bát để cho tù nhân khác không thấy thức ăn,
tay phải bốc cơm đưa vào miệng. Nhưng than ôi! Cơm hóa thành than đỏ, bà
không thể nào ăn được. Mục-kiền-liên rơi nước mắt, lòng buồn vô tận!
Ngài vận đủ mọi phương tiện để cứu mẹ, nhưng vẫn không có kết quả.
Ngài trở về bạch Phật sự tình và hỏi lý do. Đức Phật từ bi dạy rằng:
– Này Mục-kiền-liên, lúc sanh tiền mẹ ông đã hủy Phật báng Tăng, không
tin nhân quả luân hồi, lại rất bỏn xẻn, chẳng bao giờ bố thí cho ai, kể
cả bố thí cho con kiến hạt gạo. Vì thế, sau khi chết bà phải chịu quả
báo như thế. Ông tuy là con người hiếu đạo, thương cha nhớ mẹ, muốn đền
đáp thâm ân, nhưng sức của ông có hạn. Dù có thần thông, một mình ông
cũng không thể giải cứu nghiệp lực cho mẹ. Ông hãy đợi đến rằm tháng
bảy, ngày chư tăng mãn hạ, thiết lễ Vu Lan nhờ sức chư tăng cùng chú
nguyện thì mẹ ông mới thoát khỏi được cảnh địa ngục.
Theo như lời Phật dạy, ngày rằm tháng bảy, ngài Mục-kiền-liên thiét lập
trai đàn dâng cúng mười phương chư tăng, và nhờ thần lực của chư tăng
chú nguyện.
Quả thật như vậy, với đạo nghiệp tấn tu trong 3 tháng hạ, nguyện lực của
chư Tăng không những cứu giúp cho bà Thanh-đề mà còn nhiều người khác
trong ngày đó cũng được thoát khỏi cảnh địa ngục tối tăm.
Kinh Vu Lan, lễ Vu Lan có từ đó. Tên gọi Vu Lan Bồn (Ullambana) có nghĩa
là “cứu cái khổ bị treo ngược”, người Trung Quốc theo nghĩa ấy mà dịch
là Cứu đảo huyền (救?¹懸?).
Vào thời đức Phật, ngài Xá-lợi-phất và ngài Mục-kiền-liên là hai cánh
tay đắc lực của đức Phật. Cả hai đã làm cho ngoại đạo kính sợ. Ngài
Xá-lợi-phất đã dùng trí tuệ biện tài chinh phục ngoại đạo. Còn ngài
Mục-kiền-liên với dũng khí kiên cường năng động lại dùng thần thông chế
phục ngoại đạo. Bởi thế, có rất nhiều người trong số ngoại đạo rất căm
ghét ngài Mục-kiền-liên và luôn tìm cơ hội để bức hại.
Một hôm trên đường đi hóa độ phương xa trở về, hai ngài Xá-lợi-phất và
Mục-kiền-liên bị bọn đồ đệ của Bảo-lặc-noa, thuộc phái Ni-kiền-tử
(thường gọi là phái lõa hình) đem gậy gộc ra chận đường gây sự: Bọn này
hỏi ngài Xá-lợi-phất: “Trong chúng chánh mạng (tiếng tự xưng của phái
lõa hình) có sa-môn không?” Vốn là bậc trí tuệ, đoán biết được ý đồ của
Bảo-lặc-noa, ngài Xá-lợi-phất nói: “Chúng chánh mạng sa-môn không, chúng
Thích-ca sa-môn có. Nếu A-la-hán còn tham ái là không có kẻ ngu si.”
Không hiểu ý, tưởng đó là lời khen mình, họ để cho ngài Xá-lợi-phất đi.
Bọn lõa hình lại hỏi ngài Mục-kiền-liên giống như vậy. Với giọng đanh
thép, ngài Mục-kiền-liên đáp: “Trong chúng của các ông làm gì có
sa-môn.” Cho là giọng trịch thượng, bọn lõa hình tức giận, vác gậy gộc
đánh Mục Kiền Liền. Không chịu nổi trận đòn, Mục-kiền-liên bất tỉnh,
tưởng là địch thủ đã chết, bọn lõa hình bỏ đi. Ngài Xá-lợi-phất trở lại
tìm xem bạn như thế nào. Thấy Mục-kiền-liên bất tỉnh thân thể tím bầm,
máu ra lai láng, ngài Xá-lợi-phất lấy cà sa làm võng đưa ngài
Mục-kiền-liên về tinh xá. Đại chúng hỏi ngài Mục-kiền-liên:
– Tôn giả là bậc có thần thông, sao lại chịu thua thiệt đến thế?
Ngài Mục-kiền-liên đáp:
– Khi nghiệp lực đến, chỉ một chữ thần còn chưa thể được, huống là phát thông.
Nói xong, tôn giả nhập Niết-bàn. Khi nghe tin ngài Mục-kiền-liên bị ám
hại, vua A-xà-thế phẫn nộ hạ lịnh truy nã bọn lõa hình. Khi có tên nào
bị bắt, nhà vua cho xử bằng cách ném sống vào hầm lửa.
Sau khi hỏa táng ngài Mục-kiền-liên, ngài Xá-lợi-phất, Mã Túc và Mãn Túc
đã đem hài cốt của Mục-kiền-liên về trình Phật. Phật tập họp chúng
Tỳ-kheo lại và dạy:
– Này các vị tỳ-kheo! Hãy chiêm ngưỡng hài cốt của Mục-kiền-liên. Đã
mang sắc thân, chắc chắn còn có nghiệp phải trả. Nhục thể phải chịu vô
thường. Do đó, sinh tử, trả nghiệp là chuyện thường tình. Không có gì
phải hoang mang lo sợ. Khi xả báo thân con người nên giữ tâm hồn không
mê muội, oán thù, sân hận. Trong các nghiệp, nghiệp khi sắp chết là
nghiệp nặng nhất. Mục-kiền-liên vì tuyên dương giáo pháp mà tử nạn, đó
là một vinh dự đáng cho tất cả noi gương.