Bông hồng cài áo
Em tặng tôi một bông hồng đỏ thắm,
Rất vô tư trong ánh mắt nụ cười.
Có hay chăng đang lặng lẽ một người,
Lòng bất chợt bùi ngùi vương vấn mãi!
Rồi cố ý hay giả vờ không thấy,
Để riêng tôi đón lấy một nỗi niềm.
Đoá hoa hồng ngày tháng vẫn lặng im,
Mà se thắt quả tim non tuổi trẻ.
Ai có qua cuộc đời tôi quạnh quẽ,
Xin cùng nhau chia sẻ nỗi đau này.
Nơi bão giông giá lạnh phủ đêm ngày,
Nhớ cha mẹ đắng cay dòng lệ tủi.
Em bâng quơ đưa tôi vào rong ruổi.
Một bông hồng gợi nhớ một niềm đau.
Nước mắt khô gầy guộc hết tuôn trào,
Sao tràn ngập bao nỗi sầu tê tái!
Tôi không nói nào phải đâu e ngại,
Sợ u buồn phiền lụy đến cùng em.
Giấc mơ xuân đương gõ nhịp êm đềm,
Hãy trân trọng vun bồi thêm nhựa sống.
Ôi! Hạnh phúc ngàn đời nơi cõi mộng,
Này nhé em lòng trong khéo giữ gìn!
Những đau buồn tôi dành trọn riêng mình,
Mầm an lạc chân thành trao em vậy.
(Vu Lan 2000)
Vần thơ kính dâng cha
Cha hỡi! Đêm qua con không ngủ,
Suốt năm canh thao thức ngậm ngùi.
Nghe mối sầu nặng nỗi đau tê,
Trong thương nhớ não nề tím lạnh.
Không có cha, nhà xưa hiu quạnh,
Mẹ không còn, bếp nguội tàn tro.
Mảnh sân buồn cây đứng co ro,
Mặc gió lộng, vườn thưa cỏ mọc.
Không có cha đời con lăn lóc,
Giữa chợ đời cơm áo bon chen.
Gãy tiếng cười vỡ giấc mơ êm,
Sống thui thủi chưa quen tất bật.
Anh chị em rã rời cơ cực,
Bốn phương trời lạc lõng bơ vơ.
Chỉ con theo ước nguyện tuổi thơ,
Vui ở đạo, ấm tình thầy bạn.
Cha hỡi! Dáng núi cao thầm lặng,
Diệu huyền soi sáng nẻo con đi.
Con cúi hôn chân núi thần kì,
Bóng cha hiện trong tim trầm mặc.
(Hạ 2001)
Nhớ song thân
Bây giờ trời đã vào thu,
Nỗi đau thêm những mịt mù ngàn khơi.
Mẹ cha nay đã mất rồi,
Trần gian con trẻ mồ côi lạc loài.
Từng đêm mắt lệ u hoài,
Khóc thương theo tháng năm dài quạnh hiu.
Chập chờn giấc ngủ cô liêu,
Con mơ gặp lại dáng yêu song đường.
Để rồi giàn giụa sầu vương,
Chiêm bao mộng mị đêm trường vụt qua.
Dẫu rằng cõi tạm Ta-bà,
Vô thường đến cả sơn hà cỏ cây.
Mà lòng con vẫn đêm ngày,
Nhớ thương cha mẹ đong đầy hồn thơ.
Dẫu con qua tuổi dại khờ,
Không cha mẹ, vẫn bơ vơ tủi buồn.
Dẫu con đầy ắp yêu thương,
Không cha mẹ, dễ mủi lòng mồ côi...
Dẫu cha mẹ mất lâu rồi,
Mà niềm đau vẫn như hồi hôm qua.
(Vu Lan 2003)
Mùa thu và nỗi nhớ
Từng mùa thu đi qua,
Những mùa thu đong đầy bao kỉ niệm...
Mùa thu về con nhớ mẹ, mẹ ơi!
Lạnh lùng thân phận cút côi,
Mưa dầm tháng Bảy,
Buồn mênh mang.
Đã hơn một lần dòng lệ xốn xang,
Nghẹn lời kinh tụng,
Đưa tiễn người chưa quen về lại quê nhà.
Mùa thu về xót nỗi chia xa,
Mẹ nghìn thu yên giấc,
Bảy năm rồi con nhớ mẹ khôn nguôi.
Mùa thu về nhiều lá vàng rơi,
Gió hiu hắt lay cành xào xạc,
Lời ca nào man mác,
Bài thơ dở dang...
Mùa thu về dự lễ Vu Lan,
Là ngày của Mẹ,
Suối nguồn yêu thương tấc lòng con trẻ,
Nguyện kính dâng.
Đoá hoa hồng chan chứa tình thâm,
Mẹ hiện hữu vẹn nguyên hình bóng.
Chợt nghe lòng sưởi ấm,
Mẹ muôn đời mãi ở trong con.
(Mùa báo hiếu 2004 – Pl 2548)
Nỗi niềm
Hương xuân đọng giữa cung đàn,
Niềm đau rụng cánh mai vàng sầu thương.
Thôi đành cất bước ly hương,
Từ nay xa chốn thiên đường tuổi thơ.
Cuộc đời nào khác giấc mơ,
Thoắt bình yên đã tấp bờ khổ đau.
Lặng nhìn muôn vạn vì sao,
Lẻ loi như chỉ nhắm vào đời tôi.
Hỏi rằng có đến bao người,
Trên trần gian sống chơi vơi não phiền!
Mẹ ơi! Đời lắm truân chuyên,
Vô thường là mốc đôi miền buồn vui.
Ngày mai xa cách thật rồi,
Mái nhà êm ấm thay người đổi tên.
Bắt đầu kiếp sống lênh đênh,
Bởi do hoàn cảnh sang hèn đẩy đưa.
Hỡi ôi! Cuối quãng đời thừa,
Mẹ hiền chịu lắm gió mưa định phần.
Cố mà nhắm mắt đưa chân,
Cho dòng oan nghiệt lần lần tiêu tan.
Cam lòng gánh lấy gian nan,
Gượng vui cho trọn số phần đời ta.
Vẫy tay giã biệt quê nhà,
Gởi câu thương nhớ mặn mà tình thâm.
Rạch Giá 9/3/1997
Chuyện đêm mơ
Mẹ về từ cõi hư vô,
Con về trong một đêm mơ chập chờn.
Gặp nhau chung một linh hồn,
Mỏi mòn than thở tiếng buồn không tên.
Mẹ ơi! Thế giới ưu phiền,
Nhân gian đầy dẫy oan khiên khổ sầu.
Mấy người nghĩ trước lường sau,
Giàu nghèo cũng một nỗi đau đoạn trường.
Góp gom cát bụi vô thường,
Vỡ tung bọt nước giọt sương đầu cành.
Mộng vàng ở biển nước xanh,
Kiếp người trôi nổi đầu gành cuối sông.
Sinh từ cát bụi long đong,
Rồi mai trả lại hư không trần đời.
Nghĩ mà thương một kiếp người,
Khác nào chiếc lá rụng rơi bên thềm.
Con ơi! Đời vốn đảo điên,
Khéo mà giữ lấy bình yên cho mình.
Nhắc lòng gói trọn niềm tin,
Dù rằng đời lắm oan tình thê lương.
Gìn lòng hai chữ yêu thương,
Giúp đời bớt cảnh tang thương chất chồng.
Dòng đời dù có đục trong,
Con nghe lời mẹ gìn lòng giữ thân.
Lăn vào giữa chốn bụi hồng,
Lấy thân cát bụi làm nhân ở đời.
Sinh ra giữ vẹn lời thề,
Sống cùng thiên hạ làm người trần gian.
Tiếng lòng
Nếu mai này bạn có về xóm cũ,
Mang giùm tôi thương nhớ gửi mẹ cha.
Thắp nén nhang tạ lỗi với quê nhà,
Trao mong đợi cùng bạn bè thân hữu.
Nếu ngày mai bạn về qua lối cũ,
Ghé chùa xưa ôn kỉ niệm thuở nào.
Nhặt lá bàng, tung cánh phượng bay cao,
Tìm tuổi ngọc trên sân trường lặng lẽ.
Và ngày mai... mà thôi đừng tới nhé!
Bên thềm rêu phủ bóng dáng mẹ ngồi.
Con đường làng cỏ bạc trải mình phơi,
Trong thôn vắng, mẹ tôi đâu mất dạng?
Ôi! Nhớ thương từ nay theo ngày tháng,
Chôn vùi sâu nơi đáy mộ lạnh lùng.
Tiếng chuông chiều buông nhè nhẹ rưng rưng,
Đêm dần xuống côn trùng kêu rời rạc.