Những chiều tầm tã mưa rơi,
Thiết tha con viết đôi lời nhớ thương.
Gởi về thăm mẹ, quê hương,
Gọi là chút nghĩa đời thường thế gian.
Năm nay, ôi! Thật kinh hoàng!
Lũ dâng tràn khắp xóm làng thành thôn.
Nơi nơi chung nỗi đau buồn,
Cửa nhà lờ lững, phố phường mênh mông.
Quê mình nước có ngập không?
Mấy hôm mưa bão gió giông đầy trời?...
Con xin chia sẻ buồn vui,
Với quê nhà, với cuộc đời mẹ yêu.
Dãi dầu sớm tối quạnh hiu,
Mùa này nước nổi chắc nhiều khó khăn!
Đêm ngày lo lắng băn khoăn,
Thương đời Mẹ chịu muôn phần khổ đau.
Nơi này đất núi vùng cao,
Niềm riêng bỏ ngỏ, lại sầu mạch chung.
Chiều nay mưa gió lạnh lùng,
Con ngồi viết vội mấy dòng nhớ thương.
(Hà Tiên tháng10-1996)
Khóc mẹ
Con đâu còn có Mẹ để yêu thương,
Thôi kể từ đây mang nỗi đoạn trường.
Vành tang trắng phủ trên đầu con trẻ,
Là trọn đời mồ côi Mẹ, Mẹ ơi!
Tóc chớm hoa râm đã vội vã lìa đời,
Bỏ con dại chơi vơi lạc lõng.
Mới hôm nào Mẹ còn ngồi trông ngóng,
Thằng con trai đi nghĩa vụ xa quê.
Mong thư con từ biên giới gởi về,
Hầu xoa dịu nỗi đau thương nhớ.
Rồi một chiều... con trở về bỡ ngỡ,
Đưa Mẹ hiền vào giấc ngủ ngàn thu.
Tiết thanh minh bỗng tăm tối mịt mù,
Trời quang đãng chợt xẩm màu tang tóc.
Thiên hạ người dưng hãy còn thương khóc,
Khóc phận Mẹ hiền và khóc trẻ cút côi.
Đau đớn lòng con chết nửa cuộc đời,
Khi nghĩ tới ngày mai cô quạnh.
Con dẫu biết vòng tử sanh khó tránh,
Mà đau thương vẫn canh cánh bên lòng.
Chốn suối vàng Mẹ hỡi có hay không,
Đời đen bạc mênh mông thật giả!
Một kiếp khổ sầu bôn ba hối hả,
Chưa được lần thanh thản thân gầy.
Suốt cuộc đời oan trái bủa vây,
Gieo bạc mệnh đắng cay đời Mẹ.
Bao ước mơ từ thời son trẻ,
Vẫn chưa đạt thành Mẹ đã ra đi.
Đăm đắm nhìn con chẳng nói được gì,
Mẹ sợ lắm cố vượt qua số phận.
Định mệnh
Con muốn viết thật nhiều về mẹ,
Mà chẳng thể nào kể hết niềm đau.
Trên thế gian nào trước nào sau,
Đời bạc phận trót dành riêng cho mẹ.
Gồng gánh đau thương từ thời son trẻ,
Tóc sớm bạc màu bởi số mẹ gian truân.
Một kiếp bôn ba buôn tảo bán tần,
Đời sung sướng, đời cơ hàn từng trải.
Sớm tối lo toan nắng mưa dầu dãi,
Tháng năm dài oan trái nặng mang.
Sống kiếp tha phương cay đắng muôn ngàn,
Lòng mong mỏi hướng về quê cũ.
Mảnh đất chôn nhau tình thâm máu mủ,
Dẫu đổi thay môi mẹ vẫn mỉm cười.
Nào ai hay trong thế giới con người,
Lòng đen bạc đâu chỉ riêng người lạ.
Ba ra đi để mẹ sầu buồn bã,
Ôm tủi hờn, đêm lã chã giọt châu.
Ôi! Đau thương khắp cõi hoàn cầu,
Như cùng lúc dồn xuống đầu của mẹ.
Đường trần thế phải đâu suôn sẻ,
Mẹ trở về quê cũ dấu yêu.
Một chiều đông, trời trở lạnh nhiều,
Mẹ mãn nguyện sống bên dòng họ.
Có ai ngờ lần ra đi đó,
Là sẽ không có ở lần sau.
Dẫu đôi khi nặng nỗi buồn bào,
Mẹ vui phận sum vầy cùng ngoại.
Mỗi đêm đêm trở trăn khắc khoải,
Nghe gió xuân phảng phất quanh đây.
Mẹ nằm yên say giấc ngủ dài,
Quên kiếp sống đọa đày thể xác.
Giữa mênh mông ruộng vườn bát ngát,
Mẹ mơ màng vào giấc mơ hoa.
Vẳng bên tai tiếng nói ruột rà,
Chôn vùi lấp dưới ba tấc đất.
Huyết thống – người dưng, nỗi đau còn mất,
Âu cũng số phần định mệnh mẹ tôi.
Nhưng định mệnh trời cao đã bày sẵn,
Mẹ cam đành nuốt lệ nằm yên.
Quay gót nhẹ nhàng lặng lẽ qui tiên,
Mặc thế sự đua chen danh lợi!
Mẹ ra đi không bao giờ trở lại,
Cõi dương trần con lầm lũi bơ vơ.
Giữa đại dương giông bão dật dờ,
Con cô độc biết nơi nào nương tựa!
Mẹ ra đi, thế là không còn nữa,
Niềm yêu thương mẫu tử thâm tình.
Cuộc đời này như mất ánh bình minh,
Khi con trẻ mất bóng hình của Mẹ.
Tháng 3 ÂL, 1997
Những dòng thơ viết muộn
(Kính dâng cha)
Từng giọt mưa thánh thót,
Rơi vào khoảng mênh mông.
Từng nỗi buồn cô đọng,
Theo năm tháng quay về.
Có hơn một lần thôi,
Con nâng niu dòng chữ.
Lùng sục các ngôn từ,
Nơi tiếng cha dừng lại.
Đêm nay trời khắc khoải,
Gió thu hiu hắt về.
Khí lành lạnh tê tê,
Đơm mạch sầu trên nhánh.
Suốt đêm trường canh cánh,
Chỉ nỗi nhớ thương cha.
Lau dòng lệ nhạt nhòa,
Tiếc thương lời rêu phủ.
Trắng giây phút suy tư,
Con giựt mình nín lặng.
Trách lòng sao vướng bận,
Quên lửng một cuộc đời.
Giờ tiếc nuối hỡi ôi!
Cha đã vào thiên cổ.
Mới hay tình một thuở,
Thì thôi... đã muộn màng.
Thành kính thắp tâm hương,
Dâng cha lời sám tội.
Lòng đớn đau bối rối,
Chìm giữa mùa thu không.