23/09/2010 21:21 (GMT+7)
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng…
(Bùi Giáng) |
23/09/2010 21:16 (GMT+7)
Các ngôi chùa ở Việt Nam không đồ sộ nguy nga như các chùa ở Ấn Độ,
Trung Hoa, Thái Lan và Cao Miên; nhưng rải rác đó đây, đâu đâu cũng có
chùa. |
23/09/2010 03:51 (GMT+7)
Tôi học lớp ba trường huyện cách đây hơn nửa thế kỷ. Vốn liếng trí thức,
văn chương của chúng tôi thời đó nằm gọn trong Quốc Văn Giáo Khoa Thư.
Đây là một bài thơ tôi thuộc lòng từ thời đó đến bây giờ: bài " Lính thú đời xưa". |
22/09/2010 20:19 (GMT+7)
macgiang@y7mail.com
thnhattan@yahoo.com.au
01. Trái ngọt tình thương
02. Lệ đá đơm bông
03. Hoa Đàm reo nhân thế
04. Nói đi
05. Thôi nghe
06. Biết chưa
07. Biết rồi
08. Điểm nụ cành khô
09. Dù có vô thường - 1
10. Đừng đổ giọt đau |
22/09/2010 17:24 (GMT+7)
Với tôi, sống trong nghệ thuật và cảm nhận nghệ thuật là điều hạnh phúc nhất.
Nghệ thuật trong tôi không phải là những gì kì vĩ, hào nhoáng, cũng
không phải là những gì đẹp, lộng lẫy, đơn giản nghệ thuật đối với tôi là
những khoảng lặng,
trầm buồn, những gì thuộc về thiên nhiên…bát ngát, xanh tuơi. |
21/09/2010 20:42 (GMT+7)
Chị
Nga gốc người Sài Gòn, kinh doanh làm ăn ở Gia Lai. Ăn Tết ở Sài Gòn,
mồng 04 đưa con ra Gia Lai thăm người thân và đi lễ chùa. Chị đưa ba con
hai gái một trai, cháu gái đầu 18 tuổi, cháu thứ hai 16, cháu út 08
tuổi, cùng với bà Vú 64 tuổi. Ngồi uống nước trà chị giới thiệu bà vú
đây ở với gia đình con 20 năm, cả ba cháu đều do vú chăm sóc nên con mới
rảnh tay mà đi làm ăn xa.
|
21/09/2010 20:32 (GMT+7)
Áo
lụa mẹ choàng trắng trong như nguyệt bạch, trăng đậu trên vai trên
vuông áo ngắn dài. Lóm đóm hoa lóm đóm sao, mẹ trẻ trung như thời con
gái, |
21/09/2010 20:20 (GMT+7)
Dáng
vẻ rụt rè, anh chào tôi. Hơi bở ngở tôi hỏi anh có việc gì cần tôi
giúp. Anh ấp úng: Thưa Thầy con đến để cảm ơn Thầy. Tôi giúp anh việc gì
mà anh cảm ơn tôi. Anh đã lấy lại được bình tĩnh và vào chuyện: “ Hôm
mồng 08 tháng giêng,âm lịch con có đi chùa, con có vào phòng |
21/09/2010 20:16 (GMT+7)
Từ
hôm được chú Giác Viên ngỏ ý, hằng ngày lại được nhìn hình ảnh tiêu sái
thanh cao của quý thầy quý chú, và nhất là muốn sau này mình sẽ giống
như mẫu người lý tưởng: “ Trên đời này chỉ có chú Giác Viên là tuyệt nhất ,chuyện gì cũng biết hết”.
|
21/09/2010 20:03 (GMT+7)
Cửa Chùa, ở trang 73, quyển 11 của tuyển tập 11 Thơ Mặc Giang (hiện đã
lên tới tập 14), gồm hơn 1400 bài thơ. Chúng con thích nhất, ưng ý nhất
là bài Cửa Chùa.
Mở đầu thầy viết đơn giản thôi: |
20/09/2010 18:41 (GMT+7)
Mỗi độc giả đọc thơ Mặc Giang đều có
những cảm nhận riêng lẻ và sai khác, điều ấy là thường tình. Tùy hỷ -
Điểm gặp gỡ chung cùng của số đông độc giả là thơ Mặc Giang như khơi dậy nguồn sóng tâm tư phận người về
hai mặt Đời và Đạo. |
20/09/2010 18:30 (GMT+7)
Tôi 18 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu hết ngôn từ trong
nhạc khúc của Trịnh Công Sơn nhưng cũng đủ để bắt đầu lắng nghe, cảm
nhận và mơ hồ nhận ra nét tài hoa trong từng nốt trầm ấy. |
18/09/2010 17:02 (GMT+7)
Tình thương chân thật trong đạo Bụt gọi là tứ vô lượng tâm. Vô
lượng có nghĩa là không thể đo lường, không có biên giới. Ta có thể dịch
tứ vô lượng tâm là bốn tâm không biên giới. Bốn tâm ấy là tâm từ, tâm
bi, tâm hỷ và tâm xả. Bốn tâm không biên giới này là tình thương chân
thật, là bản tính chân thật của chúng ta. |
17/09/2010 18:48 (GMT+7)
“Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng”[1]
viết tặng những loài hoa ảo ảnh mang tên thật trong bài!
Một lần buổi sáng trời trong, không để người bạn „nhâm nhi” tách cà
phê xa hoa, tôi mời người bạn „hiền” mới quen một chung trà mộc. |
17/09/2010 12:47 (GMT+7)
Người
xưa nói: “Vật cùng tắc biến, biến tắc thông”. Điều dó khẳng định một
chân lý: Muôn vật trong vũ trụ luôn luôn vận động theo một chiều hướng
đào thải cái ác và thăng hoa cái thiện.
17/09/2010 06:30 (GMT+7)
Hồi đó,khi tuổi thanh niên của tôi còn
đủ sức dặm ngàn đây đó ,một điểm dừng chân luôn là một kỷ niệm đáng nhớ
.Trong đó có một lần ,ghé một ngôi chùa Ni ,nằm sâu hút bên trong con
đường tỉnh lộ duyên hải miền trung . |
16/09/2010 19:59 (GMT+7)
Tiếng
chó sủa đã lay động, đưa tôi về với ký ức xa xôi. Hình ảnh ngôi làng
nhỏ nghèo, dân hầu hết là ngụ cư ,từ tứ xứ đến. Nhưng rất lương thiện.
Những gương mặt bà con thân quen của ngày xưa đó, theo thời gian có phần
đã loà xoà trong nỗi nhớ. Riêng tính cách ông Trưởng, thỉnh thoảng cùng
với tiếng chó sủa, cứ hiện về rõ nét trong tôi |
14/09/2010 15:28 (GMT+7)
Như một lữ khách của thời đạiSay sưa trong mơ tưởngVượt qua bao sợ hãi |
13/09/2010 23:22 (GMT+7)
Hai
mươi năm trước, tôi có trồng bốn cây bông giấy sát hàng rào trước chùa.
Sáu năm xây dựng đến giờ thì ngôi chánh điện đã tạm xong, công việc kế
tiếp là lát sân bêtôn trước chánh điện, để cho các ngày lễ lớn tổ chức
lễ được dễ dàng, nhất là tổ chức những đêm hoa đăng. |
|