12/09/2010 20:01 (GMT+7)
Ngư
tiều canh mục là đề tài quen thuộc của thơ ca cổ điển phương Đông.
Trong thơ Trung Quốc đời Đường, đề tài này để lại những thi phẩm bất
hủ. Trẻ chăn trâu, người chặt cây kiếm củi và ông chài bắt cá trên
sông, ven hồ hiện lên bình dị, thân quen trong từng thi phẩm của các
nhà thơ. |
11/09/2010 12:47 (GMT+7)
Đã từng có ngôi chùa ở đây, trên cái nền bây giờ chợ tự nhóm này…
Bạn nghe kể nhiều lần nhưng coi xưa như cổ tích. Mấy bữa rày cổ
tích thành sự thật, người ta nói chợ sắp dời đi để trả đất lại cho
Hội người Hoa xây chùa. |
11/09/2010 09:27 (GMT+7)
Một thương chú tiểu dễ thương
Hai thương chú tiểu chọn đường đi tu
Ba thương sớm tối công phu
Bốn thương chú học và tu đàng hoàng
Năm thương chú tiểu nhẹ nhàng
Sáu thương chú tiểu đoan trang nụ cười
Bảy thương đi đứng thảnh thơi
Tám thương chú tiểu dùng lời thanh tao
Chín thương chú tiểu tương chao
Mười thương chú tiểu ngọt ngào lời kinh. |
10/09/2010 09:55 (GMT+7)
Nằm vắt tay lên trán, ta nghĩ chuyện cuộc đời...
Có
ai đó nói rằng muốn biết tính cách một con người có thể nhìn vào cách
họ nằm ngủ. Ngày còn nhỏ, tôi hay thắc mắc với mẹ rằng tại sao khi nằm
ngủ, bố thường đặt cánh tay mình lên trán, trong khi tôi lại ôm khư khư
một chiếc gối êm mịn. Mẹ nhìn tôi mỉm cười và bảo: "À, bố đang suy nghĩ
đấy". |
09/09/2010 06:48 (GMT+7)
Phạm Phú Hải đã lặng thầm sống và trung thành với
những điều mà chính anh đã cảm nhận một cách trọn vẹn trong vòng quay
sớm tối của kiếp nhân sinh. |
06/09/2010 13:03 (GMT+7)
Lửa! Lửa cháy ngất tòa sen!
Tám chín phương nhục thể trần tâm hiện thành thơ, quỳ cả xuống.
Hai vầng sáng rưng rưng,
Đông Tây nhòa lệ ngọc,
Chắp tay đón một mặt trời mới mọc.
Ánh Đạo Vàng phơi phới đang bừng lên, dâng lên … |
05/09/2010 20:45 (GMT+7)
Mỗi
khi đọc truyện cổ tích, con đều chú ý đến hình ảnh một ông cụ hiền từ,
râu tóc bạc phơ hiện lên bất ngờ với câu hỏi ấm áp: “Tại sao con khóc?”. |
04/09/2010 09:40 (GMT+7)
Ngày tháng năm là chuyện của đời thường, nhưng cảm nhận
về thời gian dài hay ngắn là do tâm tình của mỗi người. Có đôi khi, nắm
bắt được một khoảng thời gian ngắn nào đó, được gán cho là thực tại, ôm
ấp, nâng niu. |
02/09/2010 20:20 (GMT+7)
Người dân Bình định vẫn gọi bốn nhà thơ: Chế Lan Viên, Quách Tấn, Hàn
Mặc Tử, Yến Lan là “Bàn thành tứ hữu” hay “tứ linh” (long, lân, quy,
phụng), trong đó Hàn Mặc Tử là rồng xanh, Chế Lan Viên là phụng hoàng,
Quách Tấn là rùa, còn Yến Lan là kỳ lân. |
02/09/2010 18:10 (GMT+7)
Và trong khoảng khắc mù sương đó.
Em biết Anh đã về với hư không
Những phiến lá như mắt nhìn lặng lẽ
Thổi Mùa Thu về phía Kinh Thành |
29/08/2010 23:44 (GMT+7)
Khi còn nhỏ, mỗi buổi chiều tôi lại háo hức đứng ở ngõ ngóng bố về. Bóng
ông đổ dài theo chiếc xe đạp thồ cũ rích, nhọc nhằn đạp từng vòng. Phía
sau xe, những bao tải lá lớn chất cao ngất…
27/08/2010 14:44 (GMT+7)
Áo tôi màu giải thoát,
Em cài hoa màu trắng thương yêu,
Để mênh mông nhớ mẹ muôn chiều,
Tình hoa trắng tiêu điều gió lộng.
Áo tôi màu giải thoát,
Em cài hoa màu trắng đơn sơ,
Để thương mẹ mong chờ thơ dại,
Tình ấm nồng giữ mãi trong mơ. |
22/08/2010 11:00 (GMT+7)
Thế này thì quá lắm! Còn trời đất nào chịu nổi. Nhẫn nhục Ba-La-Mật
của tôi cũng có mức giới hạn. Tôi đứng lên, hít ba hít. Ngồi xuống, hít
năm hít. Tâm tôi vẫn chưa tĩnh lặng. Mặt tôi vẫn dài thòng nên không mỉm
miệng cười nổi. Tồi làm đủ mọi cách. |
18/08/2010 17:42 (GMT+7)
Tôi sinh ra dưới một mái chùa. Nghe kể rằng sư phụ tôi khi ấy còn trẻ, một hôm đi ngang bỗng động tâm hỏi: Mô Phật, sao sau chùa lại phơi tã lót? Nghe chuyện đời cha tôi, thầy bảo: Hãy nhớ ngày này. Nếu có cơ duyên, mười năm sau ta sẽ trở lại. Trở về thầy bỏ tăng viện, lên một ngọn núi hẻo lánh trong rú xa, dựng mấy nếp nhà cổ. Từ ấy, thầy ẩn tu, hiếm khi xuống núi. |
12/08/2010 10:03 (GMT+7)
Đi xa về, cầm bài văn ”Những lời chúc đủ” trên tay mà tôi không khỏi băn
khoăn đi tìm định nghĩa cho nó. Đủ là gì ? Biết thế nào là đủ ? Câu hỏi
ấy vẫn ngày đêm trăn trở, văng vẳng vang lên trong lòng mỗi chúng ta. |
|