Con mắt thứ ba
Khi thấy Tu Bồ Đề và mọi người trong
thính chúng có vẻ như hả hê vì đã đựơc chỉ dạy xong cách hàng phục tâm,
thì Phật đã vội gọi: Lại nữa! Này Tu bồ Đề! khiến cho mọi người sực
tỉnh. Lại nữa ư? Chưa xong, chưa hết ư? Còn nhiều chuyện quan trọng nữa
ư? Đúng vậy, Phục thứ, Tu Bồ Đề. Bồ tát ư pháp, ưng vô sở trụ hành ư bố
thí! Bồ tát ở trong pháp, đừng trụ vào đâu cả để làm việc bố thí!
Tôi
lại một phen chưng hửng! Bổ tát ở trong pháp? Pháp gì? Ưng vô sở trụ bố
thí là bố thí làm sao? Tự dưng đang bàn chuyện diệt độ chúng sanh,
chuyện thiền định vô ngã cao xa vời vợi bỗng nhảy đùng vào chuyện xin
cho, chuyện cơm áo gạo tiền, chuyện bố thí này nọ?
Đọc
kinh sách, chúng ta dễ bối rối khi thấy từ “pháp” có lúc là cách thế,
là phương pháp, có lúc lại là một trong lục trần: sắc, thanh, hương, vị,
xúc, pháp! Bồ tát ở trong pháp, thì pháp đây là phương pháp, là cách
thế. Có sáu cách thế giúp rèn luyện để trở thành một vị Bồ tát gọi là
Lục độ: Bố thí, Trì giới, Nhẫn nhục, Tinh tấn, Thiền định, Trí tuệ. Bố
thí là yếu tố thứ nhất, đựơc nói đến đầu tiên ở đây! Bố thí là cửa ngõ
dễ nhất – ai cũng có thể làm được- mà cũng là khó nhất, không phải ai
cũng làm được!
Với hai câu hỏi của Tu
Bồ Đề “Làm cách nào để an trụ tâm? Làm cách nào để hàng phục tâm?” thì
Phật đã chỉ dạy cách hàng phục trước. Hàng phục thì… dễ, dạy trước, an
trụ khó, dạy sau. Rõ ràng cái tâm viên ý mã, cái tâm quậy phá, như ngựa
chứng, như trâu điên sức mấy mà an trụ được nếu chưa hàng phục! Hàng
phục là trị nó, là làm cho nó quy hàng, làm cho nó chịu phép, bấy giờ
mới tính chuyện “an trú” nó, cho nó ra đảo hoang hay vào rừng sâu. Cũng
như người ta phải bắn thuốc mê để hàng phục mấy con voi điên ở rừng
Tánh Linh dạo nọ trước khi chở nó lên Darlak để tiếp tục thuần hóa nó,
làm cho nó ngoan ngoãn và trở nên hữu ích ?
Hàng
phục… không khó, nhưng là bước căn bản, không có không xong! Chỉ cần
giới và định là đủ. Giới và định thì hình như những người có mặt trong
buổi truyền trao “gươm báu” này ai cũng đã quen thuộc, nhiều người thậm
chí còn có “chức danh” này khác! Nhưng sao tâm vẫn chưa an? Vẫn thấy
còn nhộn nhạo? Ấy là bởi thuốc chưa đủ mạnh, trị chưa tận gốc, cần phối
hợp với một thứ thuốc đặc trị mạnh hơn, đó là Tuệ! Có giới, định mà
thiếu tuệ vẫn chưa xong, bệnh vẫn còn tái phát. Hàng phục mà chưa an trụ
cũng vậy!
“Bồ tát ư pháp, ưng vô sở
trụ hành ư bố thí”! Muốn an trụ tâm ư? Dễ lắm! Thì đừng có trụ vào đâu
cả! “Ưng vô sở trụ” là xong hết! Đừng trụ vào đâu cả thì sẽ được an trụ?
Câu nói nghe lạ, nhưng tuyệt diệu! Muốn an tâm ư? Thì hãy vô tâm! Đối
cảnh vô tâm mạc vấn thiền (Trần NhânTông). Vô tâm ở đây không phải là bỏ
mặc, là mặc kệ! Không phải thế. Trần Nhân Tông đã rời bỏ vương triều,
đi tu trên núi Yên tử, vậy mà khi quân Nguyên sang xâm lấn nước ta, nhà
sư đâu có mặc kệ, ông tức khắc xuống núi, bày mưu tính kế, góp sức đánh
đuổi ngoại xâm. Cái “vô tâm’ của ông là ở chỗ đánh đuổi xong giặc thì
xoa tay, về núi tu tiếp. Muốn an trụ thì vô trụ, muốn an tâm thì vô tâm.
Đơn giản vậy. Lục tổ Huệ Năng chỉ nghe lóm một câu “Ưng vô sở trụ nhi
sanh kỳ tâm” mà ngộ, còn ta sao cứ mãi mịt mờ! Ấy là bởi ta còn ham
“dính mắc”, ham tích cóp hơn là từ bỏ, buông xả, bố thí !
Phật
nói rõ hơn: vô sở trụ nghĩa là… đừng có trụ vào sắc bố thí, đừng có
trụ vào thanh, hương, vị, xúc, pháp… Tóm lại đừng có trụ vào tướng! Bất
trụ tướng bố thí. Trụ là dựa, là dính, là mắc. Bố thí mà dính mà mắc,
mà dựa vào “tướng”, vào hình thức thì chưa phải là bố thí đúng nghĩa! Bố
thí mà còn thấy có kẻ cho người nhận, có quay TV để lăng xê tên tuổi,
để hù thiên hạ, để “đầu tư” kiếm danh, kiếm lợi, kiếm phước thì chưa
phải bố thí đúng nghĩa. Đúng nghĩa là bố thí…bất vụ lợi, bố thì không
thấy có ta có người có vật bố thì, bố thí đựơc như vậy mới… thực là hạnh
phúc. Đó là cách bố thí vô ngã, bố thí không dính mắc, không toan tính.
Một đời lận đận đo rồi đếm/ Mỏi gối người đi đứng lại ngồi! (Bùi
Giáng). Cáí bố thí mà Phật dạy để có Tuệ chính là cái bố thí vượt qua,
vượt ra, vượt lên, bố thí ở bờ bên kia, bờ của tuệ giác, bố thí balamật
đó vậy.
Tiếng Hán khá thú vị. Ghép
chữ mộc là cây (trần) với mục là mắt (căn) thành “tướng”. Lục trần khi
tiếp xúc với lục căn (nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý),nhất là khi có tâm
dính vào thì thành “tưởng”, tạo ra đủ thứ chuyện! Như các chàng Đào cốc
lục tiên trong tiểu thuyết Kim Dung, ngớ ngớ ngẩn ngẩn, chịu sự sai
khiến của người khác, lúc vầy lúc khác, lúc thông thái lúc điên rồ,
tranh cãi nhau chí chóe lọan xạ suốt ngày. Người mới tu thuờng tìm đến
núi cao rừng rậm cho khuất mắt, khỏi bận lòng. Họ lánh trần, ly trần
(chớ không phải lìa trần) là để không sanh sự nữa. Người đắc đạo rồi thì
thỏng tay vào chợ! Khi Lệnh hồ huynh đệ học được Dịch cân kinh chính
truyền rồi thì không còn sợ Đào cốc lục tiên nữa, họ trở thành bạn chí
cốt của nhau!
Dò sông dó biển dễ dò.
Đừng coi mặt mà bắt hình dong!Thấy vậy mà không phải vậy! Dựa vào
“tướng” thì dễ vỡ mộng! Lầm chết! Phật cho một thí dụ cụ thể: Thiên hạ
nói Phật có 32 tướng tốt, vậy ai có đủ 32 tướng tốt đều có thể coi là
Phật chăng? Biết bao lần Đường Tăng lầm chết người như thế! Cả Trư Bát
Giới, Sa Tăng cũng hì hục lạy yêu quái. Trừ lão Tôn, nhờ con mắt thứ ba,
lão Tôn trợn lên một cái thì… vượt qua tướng, thấy cái thực chất, cái
tánh bên trong! Hình thức không gạt đựơc lão Tôn! Phật dặn đi dặn lại:
Đừng có lấy hình sắc mà tưởng Ta, đừng có lấy âm thanh mà cầu Ta… ! Thời
buổi bây giờ người ta… gạt nhau hơi nhiều! Người khôn ăn bòn kẻ dại.
Quảng cáo nghe bùi tai, tiếp thị thấy sướng mắt… Thỉnh thoảng cũng nên
trợn con mắt thứ ba lên một cái!
Điều
cần nhớ là Phật dạy “bất trụ tướng bố thí”, “vô sở trụ hành ư bố thí”
chớ không phải không bố thí. Vẫn có bố thí, vẫn còn bố thí, vẫn cần bố
thí. Miếng khi đói bằng gói khi no. “Bố thí” cách thế sống hạnh phúc,
không lo âu, sợ hãi, là cái mà Phật gởi gấm, tin tưởng vào các vị Bồ tát
sẽ “ vị tha nhơn thuyết”, dù một chữ một câu, dù tứ cú kệ đẳng…
Bố
thí đã vậy thì các “độ” khác cũng phải vậy! “Ưng vô sở trụ hành ư bố
thí” thì cũng phải ưng vô sở trụ hành ư trì giới, ưng vô sở trụ hành ư
nhẫn nhục v.v… Không chỉ Bố thí đừng trụ, đừng dính mắc mà trì giới cũng
đừng trụ, đừng dính mắc! Quả là không dễ! Không dễ nên mới phải tu,
phải rèn, phải luyện dài lâu!