tôi người thủy thủ ra đi
chân trời thấy nước đợi kỳ lên mây
sao đêm đố xuống triều đầy
ai đưa kiếm vút ngang mày hư không
gió theo cánh ngỗng ngang trời
chớ sương tuyết cũ lại đời phiêu linh
từ đây ta hẹn với mình
hồn trong cõi mộng biên đình chưa tan
đầu hiên cung bậc điêu tàn
lần kia đổ giậu giọng vàng xô mau
lạnh lụng dấu bước bờ sau
mấy đời ly biệt về đau trong mình
năm sầu sa mạc nín thinh
đi vào giá buốt mông mênh cuối trờ
Hư vô và vĩnh viễn 
Cũng vô lý như lằn kia dưới lá
 
Con chim bay bỏ lại nhánh khô cành 
Đời đã mất tự bao giờ giữa dạ 
Khi lỡ nhìn viễn tượng lúc đầu xanh
 
Buổi trưa đi vào lòng lá nhỏ
 
Tiếng kêu kia còn chút mong manh 
Dòng nức nở như tia hồng đốm đỏ
 
Lạc trời cao kết tụ bóng không thành
 
Lá cũng mất như một lần đã lỡ
 
Trời đã xanh như tuổi ngọc đã xanh 
Trời còn đó như tháng ngày lỡ dở
 
Hồn nguyên tiêu ai kiếm lại cho mình 
Đường vất vả vó ngựa chồn lảo đảo 
Cồn sương đi vào sương lạnh miên man 
Bờ bến cũ ngậm ngùi sông nước dạo 
Đêm tàn canh khắc ngợi nguyệt gương ngàn 
Một lần đứng lên mấy lần ngồi xuống 
Ngón trên tay và tóc xõa trên đầu 
Tình đếm lại muôn vàn thôi đã uổng 
Để bây giờ em có biết nơi đâu 
Bờ trùng ngộ một phen này phen nữa
 
Tờ cảo thơm như lệ ứa pha hồng 
Hồn hoa cỏ phượng thành Hy Lạp úa 
Nghe một lần vĩnh viễn gặp hư không 
Phụng hiến
Tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thức 
Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm 
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt 
Tôi đui mù cho thỏa dạ yêu em 
Tôi tự nguyện sẽ một lòng chung thủy 
Qua những lần buồn tủi giữa đảo điên
 
Thân xương máu đã đành là ủy mị
 
Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh 
Em đứng mũi chịu sào có vững
 
Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng
 
Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn 
Hết tâm hồn và hết cả da xương 
Xin yêu mãi mãi và yêu nhau mãi 
Trần gian ôi! cánh bướm cánh chuồn chuồn 
Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại 
Con vi trùng sâu bọ cũng yêu luôn. 
Còn ở lại một ngày còn yêu mãi 
Còn một đêm còn thở dưới trăng sao 
Thì cánh mộng còn tung lên không ngại 
Níu trời xanh tay với kiễng chân cao.