GIẢI TRỪ VONG NHẬP
      
      Bà Trần Thị Tuyết Hạnh, năm mươi bảy tuổi, bị lâm 
      bệnh ngay khi vừa nhập trại tỵ nạn ở đảo Phi Luật Tân. Bác sĩ chiếu khám 
      cho bà nhiều lần và đưa bà ra khỏi trại để chụp hình nữa mà vẫn không tìm 
      ra căn nguyên bịnh lý. Bà Hạnh đau rất kỳ cục, bà không chịu ăn uống và 
      không ngủ trên cả tháng mà sức vóc không hề hấn gì. Mặt bà đỏ gay, con mắt 
      láo liên và về chiều thì mí mắt sụp xuống, buồn rầu khóc thảm, làm nhảm kể 
      lể những chuyện đau buồn. Vì lý do mắc bệnh kỳ dị nên ban điều hành trại 
      thương lượng co quan lo hồ sơ định cư cấp tốc cho gia đình bà Hạnh nhập 
      cảnh Hoa Kỳ sớm để có thể đủ điều kiện thuốc thang trị liệu bệnh tình cho 
      bà.
      
      Khi đến vùng San Francisco, người nhà cấp đưa bà 
      Hạnh đến nhà thương trị liệu, song các bác sĩ giỏi đều bó tay chứng bệnh 
      “không chịu ăn, không chịu uống”, mà vẫn sống như thường của bà Hạnh. Hai 
      tháng trôi qua, bệnh tình không thuyên giảm, người nhà vẫn tiếp tục đưa bà 
      Hạnh đi khám bác sỉ cho có lệ và để ai nấy yên lòng.
      
      Một hôm có cụ Lành đưa đường, chồng bà Hạnh đem 
      vợ đến chùa Từ Quang gặp tôi để nhờ giúp đỡ. Mới nhìn qua nét mặt, khí sắc 
      của bà Hạnh là tôi biết ngay bà bị âm khí ám nhập. Tôi đưa ngay bà lên 
      chánh điện để “tra vấn” cái vong linh đang nhập trong người bà. Bà Hạnh 
      nhìn tôi với vẻ sợ hãi và run cầm cập như đang ở giữa băng tuyết. Bà cúi 
      đầu khóc thút thít, nghẹn ngào và biểu lộ sự tức tối, uất ức. Tôi gạn hỏi 
      hoài mà vong nhập kia không chịu “khai báo” một chút tung tích gì. Tôi bèn 
      gọi các chú trong chùa trợ niệm và lấy chiếc mõ nhỏ đặt ngay trên đầu bà 
      Hạnh tụng chú Ðại Bi thì bà Hạnh nhắm nghiền hai mắt, tóc trên đầu bà bay 
      ngược như một cơn bão thổi mạnh, hai tay bà chấp lại như một búp sen và 
      miệng the thé nói một giọng con gái độ mười chin, hai mươi tuổi.
      
      Tiếng người con gái này nói mình đã chết trên 
      biển cùng mẹ ruột và nhiều người vì gặp bão, nên tàu chìm. Tôi hỏi các chi 
      tiết khác thì vong linh nói mà phát âm không rõ, chỉ thốt lên the thé kêu 
      đói, than lạnh rồi vật lăn giữa điện Phật bất tỉnh. Tôi và những người có 
      mặt thấy thế xúc động quá, liền khai kinh Phổ Môn tụng cầu an cho bà Hạnh 
      và liên tục niệm danh hiệu Ðức Quan Thế Âm Bồ Tát; đồng lúc tụng niệm tôi 
      lấy nước thờ trên bàn Phật và đọc thần chú Quán Âm, Tâm Kinh Bát Nhã rồi 
      đem cho bà Hạnh uống. Khi bà Hạnh vừa uống xong ly nước thì liền tỉnh dậy 
      và bà vội vàng nhảy tới bàn thờ vong, đưa tay bốc thức ăn bỏ vào miệng 
      ngồm ngoàm như kẻ bị đói lâu ngày. Ăn đã đời, bà quơ tất cả đồ cúng nào là 
      chuối, bánh, trái cây, khoai, bắp… trên bàn thờ cô hồn bỏ vào trong túi 
      áo, lận trong lưng quần và trải tà áo tràng mà bà đang mặc gói tất cả thức 
      ăn, chui vào trong góc bàn thờ linh và tiếp tục ăn như ma quỷ. Bà còn khóc 
      và la lên là có nhiều người đang dành ăn và đánh tháo bà.
      
      Thấy hình ảnh kỳ quái của bà Hạnh, ai cũng sợ và 
      nhiều người bỏ chạy xuống lầu. Tôi bình tĩnh niệm chú Chuẩn Ðề và dùng lời 
      nhỏ nhẹ, ngọt ngào kêu bà Hạnh ra ngoài và quỳ giữa chánh điện. Tôi lại 
      tiếp tục “vấn cung” vong linh đang nhập vào trong bà Hạnh một lần nữa. Lúc 
      này, vong linh mới nói rõ tên tuổi, ngày chết là nhu cầu muốn được nghe 
      kinh siêu độ. Tôi liền viết bài vị thờ ngay lúc ấy, kêu các vị dưới bếp 
      nấu cơm chay cúng vong và tôi khai kinh Di Ðà cầu siêu hôm đó, có gần một 
      trăm Tăng Ni và Phật tử, vì hôm đó là nhằm lễ sám hối Bố tát gần đến mùa 
      Vu Ln Rằm tháng bảy.
      
      Sau khi tụng kinh Di Ðà, niệm danh hiệu Phật, đến 
      chổ quy y linh ký tự, thì bà Hạnh ngã xuống đất bất tỉnh. Ðộ chừng mười 
      phút sau, bà Hạnh tỉnh dậy và trở lại người bình thường như mình đã ngủ 
      một giấc thật dài. Gia đình bà Hạnh và mọi người hôm đó đều cảm kích và vô 
      cùng mừng rỡ khi thấy bà Hạnh bình phục. Tôi bảo cụ Ðức Hạnh, cô Thanh 
      Tịnh nấu cháo trắng để bà Hạnh ăn kẻo nhịn đói lâu ngày ăn cơm vào nặng 
      bao tử, và đưa bà vào phòng nghỉ. Ngay tối hôm đó, bà Hạnh đòi về nhà vì 
      thấy đã khỏe hoàn toàn. Sáng hôm sau, tự bà Hạnh và cả nhà đến chùa lễ tạ 
      và xin quy y.
      
      Hôm chứng kiến lễ đưa vong linh cô gái Việt Nam 
      chết trên biển ra khỏi người bà Hạnh và ký tự vong linh bất hạnh ấy tại 
      chùa Từ Quang, cụ Tâm Huy chép miệng thành thơ rằng:
      
      Pháp Phật nhiệm mầu
      
      Cứu người khổ đau
      
      Quan Âm linh hiển
      
      Hạnh nguyện thâm sâu.