NHÂN NÀO QUẢ ĐÓ
Vài lần nói chuyện
cũng như viết bài, tôi đã kể một phần nào cuộc đời không may mắn của tôi thời
thơ ấu, mà tôi thường nói vui là tôi sanh nhằm ngôi sao lạch ạch (hay còn gọi
là sao xấu). Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã bị mang nhiều chứng bệnh nan y mà
nhiều vị bác sĩ và lương y vào thời đó tiên đoán rằng tôi sẽ không sống lâu.
Bệnh hoạn dồn dập làm cho thân thể tôi ốm yếu gầy còm, và có lẽ vì vậy mà ảnh
hưởng đến tinh thần của tôi chăng? Tôi thấy ai tôi cũng sợ, cái gì tôi cũng lo.
Gặp cái gì khó là bị hốt hoảng. Cứ thế mà tôi thường ôm mặt lẫn vào bóng tối
khóc một mình để không ai biết. Rồi mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, cơn sợ
hãi trong tôi càng tăng thêm. Tôi sợ bóng tối, sợ ma quỷ … có thể đến bắt tôi
vào những lúc trời tối. Tôi nhớ lúc nhỏ, nhiều lúc tôi mong mỏi mặt trời đừng
bao giờ lặng và bóng đêm đừng bao giờ có, mà sau này khi lớn lên mới nhận ra
rằng đó chỉ là sự mơ ước không tưởng, mơ ước của những trẻ thơ đầy sợ hãi, sợ
bóng tối.
Cảnh sợ hãi bệnh
hoạn liên miên theo tôi rất nhiều năm! Ngoài ra những trận đòn khốc liệt còn
dồn dập lên thân tôi. Có nhiều lúc, sau những trận đòn, thân thể tôi bị thương
tích bầm tím nhiều nơi, có chỗ chảy máu. Nhiều khi bị đòn quá nặng tôi đi không
được! Quá đau đớn và mất niềm tin vào cuộc sống, nên mặc dù còn nhỏ tôi đã có ý
định tự tử nhiều lần, nhưng dừng lại vì sợ khi tự tử chết rồi ba má tôi sẽ bị
công an cảnh sát bắt, thế là tôi bỏ ý định tự tử. Tôi bị đánh đập hành hạ có lẽ
vì tôi là con trai duy nhất trong gia đình được Ba tôi thương nhất. Khi Ba và Má
tôi chia tay thế là tôi trở thành nạn nhân. Mỗi lần tôi nhớ và nhắc đến Ba là
bị đòn chí tử. Dường như bao nhiêu tức
giận hận thù khó khăn trong gia đình đều đổ dồn lên thời thơ ấu của tôi. Quả
thật là một tai họa lớn đổ lên tuổi thơ tôi. Mặc dù bệnh hoạn và bị hành hạ,
nhưng tôi vẫn thương yêu Má. Những hình ảnh Má tôi thức khuya dậy sớm buôn bán
tảo tần để cho tôi được đến trường học, rồi có những bữa cơm tôi ăn và quần áo
cho tôi mặc. Những kỷ niệm đẹp và cao quý đó tôi không bao giờ quên trong cuộc
đời. Đặc biệt nhờ sự khuyến khích của Ba Má, nên tôi đã cố gắng học và rồi
thành công mới có được cuộc sống đầy an lạc hạnh phúc như ngày hôm nay. Nhờ ân
đức Ba Má nên tôi mới có được thân này, nhờ có được thân này tôi mới thưởng
thức được nhiều cái hay cái đẹp trong cuộc đời và làm được một số điều phước
đức.
Bỏ ý định tự tử vì
sợ người thân bị công an cảnh sát bắt, thế là tôi quyết định trốn nhà ra đi, mà
đi đâu bây giờ? Ra đi bị đói khổ không nhà ở… thế là còn khổ hơn khi bị Má đánh
đập, thà bị thương tích, bị đánh đập còn có cơm ăn có chỗ ở, khi nhỏ nhưng tôi
đã suy nghĩ những điều này. Nhưng nếu trốn về ở với ba một thời gian, Ba lại
dắt về Má thì lại bị đòn nặng hơn. Việc trốn nhà ra đi hay ở lại đã làm tôi
phân vân rất nhiều tháng! Nhưng vì bị đánh đập dồn dập chịu không nổi, thế là cuối
cùng tôi đành trốn nhà ra đi vào một đêm khuya sau một trận đòn nặng mà tôi
phải lết đi từng bước, mặc dù lê bước khó khăn nhưng vẫn cố lết đi khi trong
nhà Má tôi và các chị và em còn đang ngủ ngon. Tôi rời khỏi nhà mà nước mắt cứ
chảy giàn giụa, vì cũng còn rất thương Má, các chị và em út, nhưng vì bị đánh
đau quá chịu không nổi, hốt hoảng nên bắt buộc phải ra đi!
Khi ra đi khỏi nhà
rồi mới biết gia đình dù sao vẫn là tuyệt vời, còn có nhiều hạnh phúc mà nơi
khác không có… nhiều ngày tôi đi lang thang ngoài đường, bị đói và khát, lúc đó
mới thấm thía khi ở nhà có cơm có nước mà ăn uống, có chỗ ngủ nghỉ… có dịp tới
trường học gặp thầy cô và bạn bè… nhiều ngày lang thang đói khát nơi thành phố
Sài Gòn, một vài người cho tôi ăn bánh mì xong no nê thế là anh Năm kêu tôi làm
bậy… tôi đã từ chối quyết liệt. Biết không sai khiến tôi làm chuyện sai quấy
được, thế là anh Năm bỏ tôi vào một đêm khuya. Khi thức dậy tôi đi tìm anh mãi
để xin lổi, nhưng tìm không ra, thế là trận đói khát kế tiếp lại đến! Quá bế
tắc và đau khổ không còn cách nào khác thế là tôi tìm cách về lại Bến Tre với Ba,
hy vọng để hết khổ. Khi đến Bắc Rạch Miễu Thầy Hoằng Nhơn đã đợi tôi từ lâu, rồi
Thầy cứu đời tôi. Cuộc gặp gỡ này là cả một sự mầu nhiệm, phải người có sự tu
tập thì mới hiểu được phần nào sự huyền bí của vũ trụ. Có dịp tôi sẽ kể thêm về
sự gặp gỡ kỳ diệu này.
Tôi gặp Thầy Hoằng
Nhơn, thầy cho tôi uống thuốc, những cây thuốc quý trồng nơi vườn chùa, chữa
hết tất cả mọi bệnh tật và truyền dạy cho tôi nhiều mật pháp, thế là tôi lấy
lại niềm tin vào cuộc đời. Có thể nói gặp được bậc chân sư này là cả một phúc
đức và may mắn lớn cho cuộc đời tôi. Thầy đã huấn luyện, dạy tôi nhiều mật pháp
để được thành công và hạnh phúc mà tôi nghĩ không tìm được ở nơi nào khác. Sau
khi học hành tốt nghiệp tạm xong, tìm được việc làm tốt và có cuộc sống an vui
hạnh phúc và trong vòng đời danh vọng nhiều cạm bẫy, nhiều quyến rũ trần gian,
tôi vẫn là một con người bình thường và rất trần tục như bao chúng sanh khác.
Nhiều lúc vì bã danh lợi nên tham sân si cứ tăng dần. Nhiều lúc vì vô minh che
lấp tưởng chừng đã dính vào những điều tội lỗi và thất đức, nhưng nhờ sự kính
trọng và lời dạy mật pháp của bậc chân sư, thế là tôi đã làm được một vài điều
phúc đức trong đời này.
Tôi rất quý mến và
chân thành giúp đỡ những học trò nào thành tâm và thành thật, sống có lý tưởng,
như Sư Phụ Hoằng Nhơn đã quý mến và giúp đỡ tôi một cách chân thành, không vụ
lợi. Tôi đã làm như vậy như Thầy đã dạy. Tôi kính quý sư phụ tôi thôi, thế mà
ngày nay có cả ngàn học trò đệ tử khắp nơi trên thế giới kính quý tôi. Nhiều
anh chị em đã hùn tiền nhau lại làm một tòa nhà với 108 phòng để tặng riêng
tôi, trong ấy có ba phòng đặc biệt để tôi ở và làm việc, nhưng tới giờ phút này
tôi chưa bao giờ dám vào ở trong những phòng ấy, vì tôi sợ tổn đức. Vì tôi nghĩ
việc thiện tôi làm chưa được là bao nhiêu, nếu không khéo để người ta cung kính
bái lạy và thọ dụng tặng phẩm cúng dường của họ thì sẽ bị tổn đức như Thầy tôi
đã dạy.
Anh chị em học trò
đệ tử quý mến tôi họ đã không hài lòng thái độ không dám nhận lãnh và thụ hưởng
tặng phẩm của họ. Tôi biết vậy, nhưng đành chịu chứ không sao thay đổi quan điểm
của tôi được. Vì tôi vẫn còn có thể đi làm mướn, đi dạy học có tiền để sống từ sức
lao động của mình thì làm sao tôi lại thọ dụng sự hiến cúng của họ? Có nhiều vị
học trò khuyên tôi không nên đi dạy học hoặc làm việc nữa, để thời giờ tu tập
và hướng dẫn họ tu tập, mỗi người một tháng tặng tôi một đồng dư để tôi sống và
làm việc, tôi cũng từ khước, vì tôi luôn theo lời dạy của sư Phụ tôi: nếu mình
tu hành không đủ phước đức mà thọ dụng từ sự cúng dường của người khác thì có
thể mất phước và phải trả quả báo lớn lao, như trường hợp tôi đã trả quả báo
với ông Bảy tại Đất Phật. Chuyện quả báo này tôi phải trả ngay sau đó chỉ vài
tháng tại Việt Nam Phật Quốc Tự, Buddha Gaya, Bihar, India.
Tôi khuyên anh chị
em học trò đệ tử, nếu họ kính quý tôi thì ráng tu hành và làm nhiều điều phước
đức, ngay trong cuộc đời này. Tôi rất xúc động và tri ân các anh chị em học trò
đệ tử đã giúp đỡ tôi rất nhiều việc cho hòa bình Nepal, xây dựng hai ngôi chùa
Việt nam tại Ấn Độ và Nepal, xây cầu tình thương, đắp đường tặng quà người
nghèo, đặt biệt họ làm cho tôi tòa nhà 108 phòng, cũng như hỗ trợ rất tích cực
cho tôi làm nhiều việc phước đức khác. Như tôi đã nói, tôi quý một vị chân sư,
một vị thầy, mà ngày nay có bao nhiêu là học trò đệ tử trên thế giới giúp đỡ và
hỗ trợ tôi trong nhiều việc làm phúc đức. Chuyện này quả thật có nhiều điều
nhiệm mầu, đúng như lời Phật và các bậc chân sư dạy: Nhân nào thì quả đó, và ông bà
cha mẹ chúng ta thường hay nói đi nói lại nhiều lần: “ở hiền gặp lành; ở ác gặp ác”, hay như ngạn ngữ bình dân: “ác lai thì ác báo”