SỰ THẬT QUẢ BÁO
Nhân dịp phái đoàn
chiêm bái đất Phật từ Úc sang từ ngày 18/10-31/10/2010, tôi đón đoàn tại phi
trường Kathmandu và đưa đoàn lên vùng Himalaya thăm viếng và tu tập. Himalaya
là vùng núi non hiểm trở, nhiều linh thiêng huyền bí mà bao nhiêu người từng mơ
ước được viếng thăm và ở lại đây một thời gian.
Nhiều sách vở đã
viết về sự huyền bí của vùng Himalaya đã thu hút biết bao tâm hồn yêu quý thiên thiên. Mỗi đoàn
chiêm bái đất Phật do tôi hướng dẫn đều đặt cho một cái tên. Đoàn này tôi cho
một cái tên hơi ngộ nghĩnh là đoàn Diễm phúc An vui. Mọi người phấn khởi vui
mừng nhưng nhiều vị vẫn thắc mắc hỏi tôi về ý nghĩa cái tên đoàn. Cứ như vậy mà
nhiều người trong đoàn cứ hỏi đi hỏi lại nhiều lần.
Tôi đợi vào một
buổi sáng thật đẹp khi mặt trời lên thật cao để mọi người ngắm nhìn dãy núi
tuyết hùng vĩ, thế là tôi kể chung cho mọi người cùng nghe: trong lục đạo được
làm thân người là diễm phúc lắm, dù có nhiều khổ đau, khó nhọc nhưng cũng có nhiều
điều hay, nhiều điều thú vị. Trên thế giới hiện nay có hàng trăm triệu người
không có đủ cơm ăn áo mặc, hơn một tỷ người không có nước sạch mà dùng và hàng
trăm triệu người không có đủ thuốc để uống khi bệnh hoạn, nhưng quý vị trong
phái đoàn là những người có diễm phúc lớn nhất trong trần gian này có phải vậy
không? Vì quý vì đã có cơm ăn áo mặc đầy đủ, có nhà cao cửa rộng, có đầy đủ
tiện nghi vật chất, có tiền bố thí và có tiền đi du lịch đi chiêm bái nhiều
nơi… Mọi người lặng thinh nghe tôi nói, có vị rất xúc động và không ai trả lời
gì hết rồi mặt trời càng lúc càng lên cao mây mù càng lúc càng tan dần và dãy
núi tuyết Himalaya càng hiện rõ hơn, mọi người cùng tập trung chăm chú ngắm
nhìn sự hùng vĩ cũa Himalaya. Có người bật khóc như trẻ thơ và có người hốt
hoảng chạy tới hỏi tôi tại sao có những hiện tượng như vậy? Đứng trước cảnh
thiên nhiên hùng vĩ của nơi linh địa, họ bừng tỉnh cảm được một số việc làm họ
không cầm được nước mắt, từ đó nhiều người rất siêng năng tu tập dưới sự hướng
dẫn của tôi và một vài vị trong đoàn bổng nhiên lại đề nghị mỗi người nên kể ra
một câu chuyện nhân quả thật xảy ra trong cuộc đời mà mỗi người đã chứng kiến.
Thế là những câu chuyện thật về quả báo được mọi người trong đoàn lần lượt kể
trong nhiều ngày, tôi ghi âm và biên chép lại làm thành cuốn sách về những câu
chuyện nhỏ này.
Những câu chuyện
thật về quả báo được kể ra thật chi tiết và rất cảm động.
Sau quyển sách Tình Thương Và Lòng Độ Lượng tập 1 được
nhiều đọc giả yêu thích, nhiều người yêu cầu viết tiếp quyển thứ 2, thế là tôi
bắt đầu viết tiếp quyển thứ 2 được hai tuần. Nhưng khi thầy Nhuận Đạt cùng các
Phật tử tu tập ở Việt Nam Phật Quốc Tự yêu cầu tôi nên viết cuốn sách về sự thật quả báo trước. Các vị này nói
rằng cuốn sách này ra đời có thể đóng góp nhiều điều tốt cho xã hội đầy biến
động hiện nay. Các vị cũng nói rất tin tưởng về những chuyện sự thật quả báo
này bằng mắt thấy tai nghe đã xảy ra trong đời này, có thể kéo con người trở về
với con đường tốt đẹp của chân thiện mỹ, con đường của tình thương, của từ bi
và trí tuệ để giảm bớt sự đau khổ của nhiều người.
Suốt mấy bữa liền
sau những buổi uống nước trà ngắm nhìn bình minh và hoàng hôn ở Việt Nam Phật
Quốc Tự, các vị cứ đem đề tài này ra nói, nên tôi tạm không viết tiếp quyển 2 Tình Thương Và Lòng Độ Lượng mà chuyển
sang viết đề tài Nhân Quả này.
Cuộc đời tôi đã tận
mắt chứng kiến quả báo nhãn tiền trên đất Phật đã đến với tôi ngay trong cuộc
đời này, phải thanh thoát bình tĩnh lắm mới thấy được sự thật, sự công bằng của
luật quả báo.
Luật pháp của từng
quốc gia khác nhau, người phạm luật có thể trốn tránh hay có thể mướn luật sự
giỏi để chạy tội hay có thể dùng nhiều phương cách để thoát tội nhưng luật nhân
quả thì không sao tránh được, có bao nhiêu tiền của, bao nhiêu thế lực… cũng
không sao thay thế được và người gây tội lỗi phải trả quả báo dưới nhiều hình
thức khác nhau ngay trong đời này.
Chúng ta phải bình
tĩnh và tinh tế lắm mới thấy rõ điều này. Tôi là người được đào tạo trong môi
trường khoa học Âu Mỹ, tôi đã kiểm chứng luật nhân quả này rất nhiều lần, nhiều
nơi trên thế giới trong nhiều trường hợp khác nhau thấy rất công bằng và chính
xác. Như trong quyển sách Hòa Bình Nepal
Trong Tầm Tay tôi viết ở Lâm Tì Ni nơi đức phật Thích Ca giáng trần, tôi có
đề cập đến một nhân vật Việt Nam nổi tiếng khắp nơi trên thế giới. Tôi đã từng
ở gần một thời gian với vị lãnh tụ này, và tôi kiên nhẫn quan sát thật kỹ hành
động và những việc làm của vị này gần 40 chục năm từ khi gặp ở Việt Nam và khi
sang Ấn Độ, sau đó vị này nổi tiếng khắp nơi trên thế giới. Lãnh tụ này bằng
mọi cách gây ảnh hưởng dưới nhiều dạng khác nhau, tìm cách thu tiền có tổ chức
có phương pháp rất tinh vi và không từ bỏ phương tiện nào miễn sao để đạt được
mục đích. Một tổ chức khá vĩ mô được xây dựng lên đầy công phu, tinh vi miễn
sao kiếm được nhiều tiền và xây dựng thân thế bất chấp những thiệt hại, khổ đau
cho người khác!
Theo những nguồn
tin đáng tin cậy vị này sau nhiều năm tổ chức tinh vi, tích lũy tiền bạc của
cải trên 20 triệu đô la Mỹ. Với một người không cần làm gì nặng nhọc mà có được
số tiền lớn như vậy quả là đặc biệt. Chúng ta mỗi người đi làm mướn từ lục địa
này sang lục địa khác, từ nước này qua nước nọ, lao động liên tục nhiều năm
chưa kiếm được một triệu bạc thế mà vị này không cần di chuyển làm việc nặng
nhọc chi hết mà vẫn thu được từ mọi người gần 20 triệu đô la Mĩ. Thật là lạ lung!
kỳ hoặc không thể tưởng tượng được!? Nếu số tiền này được nằm trong tay người
có tâm lành thì làm được biết bao nhiêu việc thiện để cứu vớt chúng sanh. Nhân
vật lãnh đạo tối cao của tổ chức này chắc chắn tin tưởng một cách chắc nịch
rằng, với một tài sản vô cùng to lớn như vậy sẽ mặc sức mà sống hưởng thụ hàng
ngàn năm để thưởng thức, có thể cùng với những vị thân thích, đoàn tùy tùng, thân
bằng quyến thuộc và các học trò của ông ta hưởng thụ dù đến trăm năm cũng khó
hết được. Nhưng hỡi ôi, định luật nhân quả do chư Phật, chư tổ, chư thánh hiền
đã thuyết giảng từ bao nghìn năm nay đã cho chúng ta thấy rõ như mặt trời tỏa
chiếu. Tiền của thì đầy ắp, chức vụ danh vọng của vị này thì chất cả xe…nhưng
trước khi chết, vị lãnh tụ này không ăn uống chi được hết trong nhiều năm mà
phải nhờ cái máy ăn dùm, nghĩa là mỗi lần ăn bác sĩ phải dùng bằng ống nhựa đưa
vào miệng tới bao tử rồi bơm vitamin vào để có đủ chất để sống. Cứ như vậy mà
kéo dài nhiều năm, nhưng việc đơn giản như đi vệ sinh toilet cũng phải nằm ngay
tại chỗ… còn nhiều cảnh đau khổ và hãi hùng khác cứ vùi dập lên vị lãnh tụ đó, nghe
nhiều người kể lại mà lạnh người. Chúng ta kể lại những sự thật về nhân quả
không phải để bêu xấu bất cứ ai, mà muốn làm phương tiện sáng tỏ thí dụ cụ thể
về sự thật mà chư Phật và chư vị thánh nhân đã dạy, đã kể để chỉ dạy chúng sanh,
nhưng chúng sanh vì vô minh mà khinh thường những định luật vũ trụ nên họ phải
gánh chịu những kết quả hãi hùng như vậy. Vị lãnh tụ này sau nhiều năm nằm một
chỗ, những cảnh tượng đau khổ ập về, vị lãnh tụ không thể nói nên lời, chỉ co
ra co vào hai ngón tay nghe vu vu, và chỉ biết khóc trong lặng lẽ mà không ai
có thể thấu hiểu được vị lãnh tụ muốn nói gì, nhắn nhủ gì với những người đi
thăm. Nhiều ngưới cứ thắc mắc biểu hiện như vậy là thế nào? Có lúc tôi gặp được
bậc chân sư, tôi có đem việc lạ này để hỏi, ngài kể lại và tâm sự rằng vị lãnh
tụ đó muốn nói mọi người đừng bao giờ gây tội lỗi cho người khác, đừng lạm dụng
của tam bảo, của đàn na tín thí như vị lãnh tụ đã làm. Còn hai bàn tay co ra co
vào là muốn nói số tiền 20 triệu đó bây giờ để ở đâu và ai quản lý.
Sau khi vị lãnh tụ
ấy qua đời, nhiều tranh cãi giữa thân bằng quyến thuộc với học trò đệ tử tông
môn khá sôi động, mà người biết chuyện đó khá rõ là bà Bùi Thị Sâm pháp danh
Diệu Nhung ở Pháp. Bà Sâm nay đã trên 80 tuổi mà sức khỏe vẫn còn tốt, và Bà biết
rất nhiều chuyện quả báo nhãn tiền. Bà kể lại câu chuyện và nói không chỉ thầy
làm không phải thì thầy chịu mà trong thân bằng quyến thuộc con cháu cũng bị
quả báo lây, nhiều điều tai nạn khủng khiếp xảy ra cho các người thân cận. Nếu
có dịp nào thuận tiện hơn chúng ta sẽ trở lại câu chuyện này chi tiết hơn. Nếu
sức khỏe cho phép và có đủ nhân duyên tôi sẽ kể về sự thật quả báo này, một quả
báo hiện tiền ngay trong đời này chứ không phải đợi đến đời sau. Đúng là những
gì chư Phật, chư ThầyTổ , chư vị Tôn Sư chỉ dạy đều đúng 100 phần trăm.