VIỆC LÀNH DẪN ĐẾN DUYÊN LÀNH
Thời kỳ sau khi tôi
tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định, một sự việc đặc biệt xảy ra đã tác
động đáng kể đến cuộc đời của tôi sau này.
Lúc bấy giờ do nhớ
đến công ơn vị ân sư, tôi mong ước mời thầy Hoằng Nhơn đi một chuyến du lịch
vòng quanh thế giới. Hai hãng máy bay Panam của Mỹ và Qantas của Úc có chương
trình hợp tác tổ chức tour cho khách đi du lịch vòng quanh thế giới với ghế
ngồi hạng nhất, mỗi chặng dừng chân đều có xe Mercedes hoặc Rolls Royce đón tận
phi trường đưa về ở tại khách sạn 5 sao. Tất cả chi phí chuyến đi bao gồm cả ăn
uống và di chuyển vào khoảng hơn 21 ngàn đô la Mỹ, cách đây gần 30 năm đó là
một khoản tiền khá lớn.
Thế nhưng không ngờ
Thầy tôi biên thư từ chối mà nói rằng:
-
“Thầy rất cảm động trước lòng tốt của con, nhưng thật ra Thầy đã có dịp đi
nhiều nơi trong nhiều đời rồi. Nếu quả con thương Thầy thì hãy dùng số tiền đó
giúp đỡ chúng sanh, như vậy là đã trả ơn cho Thầy”.
Đọc thư Thầy tôi
xúc động chảy nước mắt. Những năm ấy đất nước mới hòa bình nên còn rất nhiều
khó khăn. Tôi hỏi thăm Thầy cách thức gửi quà cáp, thuốc men về nước nhưng Thầy
từ chối tất cả và còn yêu cầu tuyệt đối không được gửi. Thầy nhắc lại lời dạy
trước đây: “Nếu thương quý Thầy nên làm những việc tốt giúp đời và tuyệt đối
tránh không làm điều sai quấy”.
Xúc cảm trước tấm
gương của Thầy, tôi phát tâm nguyện rằng từ đây cho đến cuối đời, hễ mỗi khi
hướng dẫn bất kỳ ai tu tập, học hỏi về giáo lý, thiền định, nói chung tất cả
những vấn đề về tâm linh tôi tuyệt đối không nhận tiền.
Người Âu Mỹ vốn rất
sòng phẳng, mỗi khi theo học về giáo pháp họ đều đề nghị trả công đầy đủ, thậm
chí hậu hĩ. Nhưng sau khi phát tâm nguyện làm theo lời dạy của ân sư, tôi từ chối
không nhận thù lao như trước nữa. Điều này khiến những người theo học tôi rất
ngạc nhiên, khi nghe tôi giải thích ngọn nguồn thì họ đều xúc động.
Tại Âu Mỹ rất nhiều
người giàu có đồng thời cũng không ít những người mang trong lòng niềm đau khổ
vô biên. Đây là một tâm trạng khá phổ biến trong xã hội văn minh tiến bộ ngày
nay. Căn bệnh tinh thần này không thuốc gì chữa khỏi nên mọi người thường hướng
đến niềm tin tâm linh để tìm sự giải thoát.
Tôi may mắn được ân
sư truyền dạy bí quyết giữ cho mình luôn sống một cách an lạc, vì vậy rất nhiều
người đến xin thọ giáo phương pháp tu tập tìm sự bình yên trong tâm hồn. Thật
ra chẳng qua họ là những người đang vác tảng đá nặng trên vai đi trong cuộc
đời, nếu biết cách vứt bỏ sẽ thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Thế nhưng muốn vậy cũng
phải làm cách nào cho đúng, chứ nếu loay hoay để cho tảng đá rơi ngay chân mình
chỉ càng thêm thương tật mà thôi.
Tâm những người ấy
tựa như một tấm kính bao nhiêu năm trời bị lớp bụi vô minh che lấp, nay tôi chỉ
cần hướng dẫn họ cách thức dùng khăn lau sạch để lộ ra bản lai diện mục sáng
ngời bên trong thì mọi đau khổ sẽ chấm dứt.
Trước đây nhiều
người đặt mục đích sống ở đời là tìm cách kiếm cho được nhiều tiền, hoặc lao
vào con đường danh vọng với những bậc thang phải trèo lên mãi mà không có điểm
dừng. Nay một khi tâm đã thức tỉnh, họ quán chiếu mọi sự và nhận ra những thứ
ấy chẳng qua chỉ là phương tiện chứ không phải là mục đích trong cuộc sống. Từ
đó mà tìm lại được sự bình an trong tâm hồn.
Một số anh em kiên
trì thực tập và đạt được thành công. Vui mừng về kết quả đạt được, nhiều người
ngỏ ý muốn đền ơn bằng tiền bạc nhưng tôi một mực từ chối. Là một người tầm
thường như bao nhiêu người khác, nên tôi không phải không có những lúc yếu
lòng. Có những thời kỳ lâm vào cảnh túng bấn, gặp đúng dịp các môn sinh gửi
biếu năm mười ngàn đô la, một khoản tiền hoàn toàn không nhỏ khiến đôi khi tôi
cũng băn khoăn. Nhưng đó chỉ là một cảm giác thoáng qua và tôi mong mỏi giữ
được lời hứa của mình cho đến khi nhắm mắt lìa đời.
(Ngay cả mỗi khi về
nước hễ nơi nào mời đến nói chuyện về tâm linh tôi luôn sẵn sàng và không bao
giờ nhận tiền. Nhưng nơi nào đề nghị trao đổi về kinh nghiệm trong việc kinh
doanh hay giao tiếp quốc tế đều phải trả công cho tôi sòng phẳng tương xứng với
công sức lao động bỏ ra).
Năm này qua năm
khác, hễ bất kỳ nơi nào cần hướng dẫn tu tập tôi đều không nề hà vì nghĩ rằng
mình chỉ bỏ ít thì giờ mà có thể giúp được nhiều người thoát khỏi đau khổ. Cứ
thế mà tôi đi khắp nơi từ Mỹ, Úc, Anh, Ý, Hòa Lan, Thụy Sĩ, kể cả Mêhicô, Argentina,
qua cả châu Phi như Côte d’Ivoire, Zair, Nam Phi… Gặp những tháng hè rảnh rỗi
tôi chịu khó bỏ hết công việc giúp cho anh em. Họ lo vé máy bay và việc ăn ở
cho tôi, nhưng thật ra nơi nào không có điều kiện tôi vẫn có thể tự túc được.
Trở lại với các anh
em mà tôi từng hướng dẫn sang đất Phật trước đây, liên tiếp mấy năm sau nhóm
chúng tôi đều tổ chức đi sang Ấn Độ và Nepal để hành hương chiêm bái. Tuy
nhiên, nếu trước đây tôi đưa mọi người đi với tư cách gần như là một hướng dẫn
viên du lịch thì bây giờ họ lại tỏ thái độ một mực kính trọng. Vì thế đâm ra có
khoảng cách, điều này quả thật khiến cho tôi không cảm thấy thoải mái nhưng
chẳng biết làm sao hơn. Họ coi tôi như một bậc thầy và luôn chăm chú lắng nghe
những điều tôi trao đổi về các cách tu tập. Những gì tôi học được ở vị thầy của
mình trước đây thì nay tôi đem ra chia sẻ với họ.
Đến năm thứ ba, một
lần khi mọi người đang ngồi dưới cội bồ đề bỗng nhiên anh em đưa ra đề nghị:
- Thưa thầy, hầu
hết các nước đều đã xây dựng chùa ở Bồ Đề Đạo Tràng mà tại sao Việt Nam lại
không có? Lần nào sang đây thầy trò cũng phải ăn nhờ ở đậu tại chùa Miến Điện.
Tại sao chúng ta không nghĩ đến việc xây dựng một ngôi chùa Việt Nam tại đất
Phật?
Tôi trả lời:
- Đây chính là điều
tôi tha thiết muốn làm nhưng hoàn toàn không đủ khả năng. Sở dĩ các nước khác
làm được là vì chính phủ họ bỏ tiền ra, còn tôi cũng như các anh em, tiền lương
dạy học rất khiêm tốn làm sao đủ sức xây dựng nổi một ngôi chùa.
Họ đồng thanh trả
lời:
- Thầy đừng lo. Mấy
năm nay chúng con đã theo học với thầy, nay anh em xin được góp sức giúp thầy
đạt ý nguyện.
Tôi thận trọng nhắc
nhở:
- Các anh đừng quên
đang đưa ra lời hứa dưới cội bồ đề linh thiêng. Nếu vị nào không giữ lời e rằng
phải đầu thai kiếp khác để trả cho xong.
Sau lần đó, chúng
tôi chia tay nhau mỗi người một ngả, người về nước Ý, kẻ về Úc, Pháp, Áo, Tân
Tây Lan và tôi cũng quên đi câu chuyện trao đổi ấy.
Không ngờ anh em
nhất quyết thực hiện lời hứa, người có đất bán đất, có xe bán xe, mỗi người gom
góp một ít tùy theo khả năng rồi trao hết cho tôi. Lúc bấy giờ tôi đang ở tại
Paris. Người mang tiền đến chính là giáo sư Durant, vừa là thầy lại vừa là cấp
trên của tôi. Thông thường bên châu Âu hễ sếp muốn gặp nhân viên thì cho gọi
tới chứ hiếm khi nào họ đến chỗ cấp dưới. Nhưng lần đầu tiên sau bao nhiêu năm
làm việc chung với nhau, giáo sư thân chinh đến gõ cửa phòng làm việc của tôi
và trao tận tay số tiền gói trong tờ báo Le Monde. Ông trịnh trọng nói:
- Thưa thầy, đây là
số tiền anh em gửi biếu thầy để bắt tay vào việc xây chùa.
Sau
đó chúng tôi phải đi dự một hội nghị tại Nhật Bản, giáo sư Durant đặc phái tôi
sang Tokyo chuẩn bị trước một số công việc, rồi ông ký giấy cho nghỉ phép để
tôi có thể bay thẳng từ Nhật sang bang Bihar của Ấn Độ xúc tiến việc tìm mua
đất.
Khi cầm trong tay
khoản tiền đầu tiên tôi vô cùng xúc động, đồng thời lại hết sức lo lắng vì cảm
thấy trách nhiệm quá nặng nề. Nghĩ lại mới thấy chính nhờ tôi giữ đúng lời phát
nguyện – xuất phát từ tình cảm đối với vị ân sư – mà từ đó bao nhiêu duyên lành
đã đến với mình. Đây chính là một điều mầu nhiệm mà bản thân tôi đã chiêm
nghiệm được trong chính cuộc đời này.