Vì sao lúc bình thường chúng ta cần phải niệm Phật? Lúc bình thường chúng ta thường niệm Phật là để chuẩn bị cho lúc lâm chung.
Thế thì tại sao không đợi đến lúc lâm chung rồi hãy niệm Phật? Tập
quán là thói quen được huân tập qua nhiều ngày, nhiều tháng. Cho nên,
nếu bình thường các bạn không có tập quán niệm Phật thì đến lúc lâm
chung các bạn sẽ không nhớ ra là mình cần phải niệm Phật. Do đó, lúc
bình thường mình cần phải học niệm Phật, tu pháp môn Tịnh Ðộ, đến lúc
lâm chung mới không hoảng hốt, luống cuống, mà trái lại, sẽ an nhiên
vãng sanh thế giới cực lạc!
|
Ảnh minh họa. |
Vì sao chúng ta cần phải vãng sanh về thế giới cực lạc? Là vì
khi đức Phật A Di Ðà ở nhân địa tu hành làm thầy tỳ kheo, Ngài đã từng
phát bốn mươi tám đại nguyện mà trong đó có nói rằng:
"Sau khi tôi thành Phật, nếu trong mười phương có chúng sanh nào niệm
"A-Di-Ðà Phật", danh hiệu của tôi, thì tôi nhất định sẽ tiếp dẫn người
đó tới thế giới của tôi, và trong tương lai, vị ấy sẽ được thành Phật. Ở
thế giới của tôi, ai ai cũng đều hóa sanh từ hoa sen, nên thân thể của
họ hoàn toàn thanh tịnh vô nhiễm."
Bởi đức Phật A Di Ðà đã phát nguyện lớn như vậy nên tất cả chúng sanh
đều nên tu pháp môn niệm Phật, một pháp môn rất hợp với căn cơ của mọi
người và cũng rất dễ tu. Trong Kinh còn dạy:
Ðời mạt pháp, một ức người tu hành hiếm khi có được một người đắc đạo; duy có tu pháp môn niệm Phật là ai cũng được độ thoát.
Ý nói rằng trong số một ức người tu hành, hiếm hoi lắm mới có một người
đắc đạo; chỉ có pháp môn niệm Phật là có thể giúp mọi người vãng sanh về
thế giới cực lạc và do đó được độ thoát. Ðặc biệt là trong thời mạt
pháp hiện tại, niệm Phật chính là pháp môn hợp với căn cơ của mọi người
nhất.
Song, Âu Mỹ hiện nay không phải đang ở vào thời đại mạt pháp mà có thể
nói là đang ở vào thời đại chánh pháp. Vì sao nói Âu Mỹ đang ở vào thời
đại chánh pháp? Vì Phật pháp vừa mới được truyền tới các nước ở phương
Tây và hiện đang vào lúc hưng thịnh. Do đó, hiện tại ở Mỹ quốc có rất
nhiều người rất thích tham Thiền, tịnh tọa; đó cũng là biểu hiện của
chánh pháp.
Thời chánh pháp, ai cũng có thể tu pháp môn niệm Phật. Thời mạt pháp mọi
người cũng có thể tu pháp môn niệm Phật, ở bất cứ thời đại nào mình
cũng có thể tu pháp môn này. Nếu như có người đối với các pháp môn khác
không thể dụng công được, thì nên tu pháp môn niệm Phật Vĩnh Minh Diên
Thọ có nói rằng:
Hữu Thiền, hữu Tịnh Ðộ,
Do như đái giác hổ.
(Có Thiền, có Tịnh-Ðộ,
Như hổ mọc thêm sừng.)
Những người vừa tham Thiền và vừa niệm Phật thì giống như cọp mà mọc thêm sừng, oai thế vô cùng. Họ có thể:
Hiện thế vi nhân sư,
Tương lai tác Phật Tổ.
(Ðời này làm Thầy mọi người,
Tương lai thành Phật, làm Tổ.)
Do đó, người chân chánh tham Thiền tức là người chân chánh niệm Phật,
người chân chánh niệm Phật cũng chính là người chân chánh tham Thiền.
Nói sâu một chút nữa, người chân chánh trì Giới chính là người chân
chánh tham Thiền, và người chân chánh tham Thiền cũng là người chân
chánh trì Giới. Thế thì, người chân chánh giảng Kinh thuyết Pháp, tức là
người thật sự vì giảng Kinh mà giảng Kinh, thì cũng là người chân chánh
tham Thiền!
Trong Chứng Ðạo Ca, Ðại sư Vĩnh Gia có nói rằng:
Tông diệc thông, Thuyết diệc thông,
Ðịnh, Huệ viên minh bất trệ không.
(Tông cũng thông, Thuyết cũng thông,
Ðịnh, Huệ sáng tròn chẳng trệ không.)
Vậy, người vừa biết tham Thiền lại vừa biết giảng Kinh là người thông
suốt cả tông lẫn thuyết. Nói sâu một chút nữa, thì người chân chánh trì
Chú, chân chánh tu Mật Tông, cũng là người chân chánh tham Thiền. Vì lẽ
đó, tuy nói Thiền, Giáo, Luật, Mật, Tịnh là năm pháp môn, nhưng nếu xét
đến ngọn nguồn thì tất cả chỉ là một chứ không phải là sai khác. Nếu
giảng sâu thêm chút nữa thì ngay cả "một" cũng chẳng còn, thì làm gì mà
có "năm" được chứ? Người chân chánh học Phật pháp cần phải hiểu điểm này
cho rõ ràng.
Những kẻ có khuynh hướng phân chia tông phái thì cho rằng pháp môn niệm
Phật cao nhất, còn tham Thiền là không đúng; cũng có người nói tham
Thiền là pháp cao nhất, còn niệm Phật là sai lầm, những ai có quan niệm
như thế đều là những người chưa hiểu rõ Phật pháp. Phải biết rằng:
Nhất thiết giai thị Phật pháp, giai bất khả đắc.
(Tất cả đều là Phật pháp, đều không thể chứng đắc.)
Ðã "không có pháp gì có thể chứng đắc được," hà tất phải chấp trước thêm
những thứ không nên chấp trước, đương không có chuyện lại tìm thêm
chuyện, hoặc gây ra chuyện.
Nếu các bạn thật sự hiểu rõ pháp, thì "không có pháp gì có thể chứng đắc
được." Song le, đối với những ai không hiểu Phật pháp mà mình nói rằng
cái gì cũng hoàn toàn không có cả thì họ sẽ thất vọng. Do đó, Ðức Phật
dạy Quyền Pháp (Giáo pháp quyền biến, tạm thời) để đưa về thực pháp
(pháp chân thật) và thuyết giảng quyền trí để dẫn về thực trí.
Vậy, thực trí là gì? Thực trí là một "quy vô sở đắc," trở về lại chỗ
không chứng đắc. Thứ tướng chân thật, không có hình tướng, nhưng cũng
chẳng có "không có hình tướng," mới chính là trí huệ chân thật vậy!
Theo Phật giáo Việt Nam