There
is no reason for a feeling of separation from anything or anyone
because we have been it all and done it all. How then can we
feel self-righteous or removed from anyone or any action? There
is no spot on this earth where we have not laughed, cried, been
born and died. So in some sense, every single place we go is
home.
Every one we meet we know.
Every thing that is done we are capable of. That is why we do
not hold an understanding of karma in a narrow way. It is an
extremely vast vision of life. If at a given moment we
experience the fruits of a past action, whether wholesome or
unwholesome, our experience is the experience of all beings. If
we see an experience happening outside ourselves, we understand
that this also is our experience, as in a dream when every
character is some reflection of our own mind.
If you do not feel any
resonance with this teaching about many lifetimes, you can still
understand this radical non-separation from all who are and all
that happens by looking within. Whether or not you believe in
rebirth, you can see that all states exist within you. You do
not need to feel separate when they arise within you; you do not
need to be afraid. And you do not need to feel separate when you
see them outside of yourself, either; all of it is just
reflecting the mind with all of its possibilities. No matter
what happens, inside or outside, no matter whom you meet, all of
it is just another way of seeing yourself.
Many years ago I was nursing
student, and in one of the hospital training periods an abused
child was brought in, with her abusive mother. There were about
thirty nursing students present, plus hospital staff. The
students and staff predominantly related to the mother with
coldness and aloofness, as though to say "Oh you beast way,
how could you have done a thing like that?" Later that day,
as the nursing students were gathered, someone made a comment to
that effect. I responded by saying, "Well, I could
understand doing something like that. I've seen impulses of rage
and fear and frustration arise in my mind that could motivate
such an awful act. I'm confident I would not do it, because of
gifts, such as awareness, that I can bring to bear on that
moment, but I don't feel so absolutely, unutterably separate
from that mother". Once I had said that, thirty pairs of
eyes turned to me and there was complete silence. I sat there
wondering, "Did I just say the wrong thing?". But it
was clear that although it may have upset the group, it was
nonetheless the truth.
Having some intuitive sense
of karma - an understanding that our happiness and unhappiness
depend on our actions, and that therefore we are ultimately
responsible for our fate - shifts our life into a place of
empowerment. If we understand that all things, all things
whatsoever, arise due to a cause, then we understand safety.
Thus, when we see suffering, conflict, danger, pain or a problem
arise in our life, we do not merely try to eliminate it. Rather,
we courageously change the conditions that provide the ground
for its arising and that support or maintain its existence. |
Chúng
ta không có lý do gì để phải có cảm giác xa cách
với bất cứ một việc gì hay một ai bởi vì chúng
ta đã từng là tất cả và đã từng làm tất cả
những điều đó. Làm sao chúng ta có thể tự cho là
mình lúc nào cũng đúng hay được loại trừ không
giống một ai đó hay không hề làm một hành động nào
đó? Không có một chỗ nào trên trái đất này mà chúng
ta đã không cười, khóc, sinh ra và chết đi. Vì vậy
ở một khía cạnh nào đó, mỗi nơi mà chúng ta đi
qua đều là nhà.
Mọi người chúng ta gặp
chúng ta đều có quen. Mỗi việc đã được làm ta đều
có khả năng làm điều đó. Đó là lý do tại sao chúng
ta không được hiểu nghiệp quả một cách hạn
hẹp. Nó là một tầm nhìn vô cùng rộng rãi về
cuộc đời. Nếu trong một giây phút nào đó mà chúng
ta phải hái cái quả của một hành động trong quá
khứ, cho dù là quả lành hay dữ, kinh nghiệm đó
của chúng ta chính là kinh nghiệm của tất cả chúng
sinh. Nếu chúng ta thấy một kinh nghiệm xảy ra bên
ngoài chúng ta, chúng ta hiểu rằng đây cũng chính là
kinh nghiệm của chúng ta, tựa như trong một giấc mơ
mà trong đó mỗi một nhân vật đều là phản ảnh
của tâm chúng ta.
Nếu bạn không cảm nhận
được giáo lý về nhiều kiếp sống này, bạn vẫn
có thể hiểu được tính chất rất căn bản này
về việc con người không thể tách biệt ra khỏi
mọi con người đang tổn tại và mọi việc đang
diễn biến bằng cách nhìn vào bên trong con người
bạn. Cho dù bạn có tin vào luân hồi hay không, bạn
có thể thấy tất cả những trạng thái đang xảy ra
bên trong con người bạn. Bạn không cần phải cảm
thấy tách biệt khi chúng xảy ra bên trong bạn; bạn
không cần phải sợ hãi. Và bạn cũng không cần
phải cảm thấy tách biệt khi chúng xảy ra bên ngoài
bạn; tất cả chỉ phản ánh cái tâm với tất cả
mọi thứ mà tâm có khả năng tạo ra. Cho dù bất
cứ điều gì xảy ra, bên ngoài hay bên trong, cho dù
bạn gặp bất cứ ai, tất cả cái đó chỉ là thêm
một cách khác mà bạn tự nhìn chính mình.
Cách đây nhiều năm tôi đang
là một sinh viên y tá, và trong một buỗi thực tập
tại bệnh viện, có một đứa trẻ bị bố mẹ ngược
đãi được mang vào săn sóc cùng đi với bà mẹ đã
ngược đãi nó. Lúc nó có mặt khoảng 30 sinh viên y
tá và các nhân viên bệnh viện. Các sinh viên và nhân
viên đa số đã đối xử với bà mẹ một cách
lạnh nhạt và cao ngạo, như thể muốn nói "Ồ,
cách cư xử của bà thật là thú vật, làm sao bà có
thể làm một điều như vậy được?". Cùng ngày
sau đó, khi các sinh viên y tá tụ họp lại, có người
phê bình với một cách tương tự. Tôi đã trả
lời, "Ồ,
tôi có thể hiểu được tại sao bà ta làm như vậy.
Tôi cũng đã từng thấy những cơn giận dữ, sợ hãi
và tức bực nỗi lên trong trí óc tôi mà có thể
đưa đến một hành động khủng khiếp như vậy. Tôi
chắc chắn là tôi sẽ không làm điều đó, bởi vì
tôi có những khả năng, như sự tỉnh thức, mà tôi
có thể sử dụng để chịu đựng những giây phút
như vậy, nhưng tôi cảm thấy không hoàn toàn tuyệt
đối khác xa với bà mẹ đó". Sau khi tôi nói điều
này, ba mươi cặp mắt đã quay về phía tôi và mọi
người hoàn toàn im lặng. Tôi ngồi đó và tự hỏi,
"Có phải tôi đã nói sai điều gì chăng?".
Nhưng hiển nhiên rằng cho dù cả nhóm có phật lòng,
thì đó vẫn là sự thật.
Có một ý thức trực giác
về nghiệp quả - một sự hiểu biết rằng hạnh phúc,
và bất hạnh của chúng ta tùy thuộc vào hành động
của chúng ta và vì vậy chúng ta hoàn toàn chịu trách
nhiệm về định mệnh của chúng ta - điều này đã
đặt cuộc đời chúng ta trong một vị trí có sức
mạnh. Nếu chúng ta hiểu rằng tất cả mọi thứ,
tất cả không chừa một việc gì, đều xảy ra do
từ một nguyên nhân thì chúng ta sẽ hiểu thế nào là
an toàn. Như vậy, khi có một sự đau khỗ, mâu
thuẫn, hiểm nguy, đau đớn, hay một vấn đề xảy
ra trong cuộc đời chúng ta, chúng ta không chỉ đơn
thuần tìm cách tiêu diệt nó. Tốt hơn là chúng ta nên
can đảm thay đỗi những điều kiện tạo môi trường
cho việc đó xảy ra và nuôi dưỡng hay duy trì sự
tồn tại của nó. |