Chiếc đồng hồ già gói ghém tình người
Ông Nguyễn Văn Ngộ (83 tuổi), xuất thân từ một gia đình
gốc Sài Gòn, Gia Định. Thủa nhỏ học trường Tiểu học Phú Lâm. Xong bậc
tiểu học, ông vào học trường Pettru Ký thêm 2 năm nữa. Nhờ học cùng vời
những người Pháp và thầy dạy tiếng Pháp nên giờ vốn tiếng Pháp của ông
cũng khá. 16 tuổi, ông xin được một chân cặp rằn nhỏ tức là lao công nhỏ
chịu trách nhiệm trông coi, quản lý bộ phận lao công ở bưu điện. Năm 17
tuổi, ông được vào làm trợ lý thư ký bưu điện sau đó một năm ông được
nhận làm thư ký chính thức cho tới khi nghỉ hưu.
|
Góc bàn thân thuộc gắn với ông Dương Văn Ngộ những năm tháng ngồi viết thư thuê
|
Năm 1990, tức sau hơn 30 năm phục vụ trong ngành Bưu
điện, ông xin nghỉ hưu, lúc này ông đã 60 tuổi. Nguyện vọng của ông là
xin một góc nhỏ trong dãy ghế dành cho khách hàng để làm cái việc mà ông
cho là làm vui cho thiên hạ. Lúc bấy giờ có cả thảy 7 người cùng làm
nghề như ông, họ thay phiên nhau trực để phục vụ khách hàng có nhu cầu.
Bây giờ thì tất cả đã viên tịch chỉ còn mình ông ngồi còm cõi giữa biển
người mênh mông trong một tòa nhà rộng lớn này.
Hành trang của ông trong những năm ngồi viết thư thuê
chỉ vỏn vẹn có 2 cuốn từ điển Việt - Anh và Việt - Pháp đã bạc màu. Một
chiếc kính lúp, một cây bút nguyên tử và một xấp giấy tập học sinh. Bộ
đồ nghề ông đựng trong chiếc cặp sách màu đen cũ kĩ, hỏng khóa, ông lấy
dây kẽm buộc vào để kéo, chiếc hộp bút thì đã chuyển màu mực lấm lem.
Tất cả được ông trân trọng gói ghém cẩn thận trong những chiếc bọc ni
lông. Ngày ngày, ông đạp xe từ Thị Nghè tới nơi làm việc mất khoảng 15
phút.
Ông kể: "Cách đây 4 năm Đài truyền hình Việt Nam tặng
tôi chiếc xe đạp điện nhưng chỉ đi được đúng 5 ngày là tôi lại chuyển
sang chạy xe đạp cũ". Theo ông giải thích thì chạy xe đạp điện thì khỏe
nhưng đường Sài Gòn kẹt xe "những lúc dắt lên vỉa hè thì tôi không đủ
sức. Tôi thấy day dứt lắm vì người ta có lòng tốt tặng mình mà mình lại
không dùng thì áy náy. Hiện giờ tôi đang cất giữ chiếc xe ấy cẩn thận
chờ cho đứa cháu ngoại tròn 16 tuổi tôi cho nó đi".
Giữ nhịp những cánh thư không mỏi
Mới sáng sớm, tôi được chứng kiến vị khách đặc biệt của
ông. Cụ bà 83 tuổi lặn lội từ Đồng Nai lên đây nhờ ông viết thư cho đứa
con trai đang làm việc ở nước ngoài. Bà cụ lụ khụ bước vào đặt lên bàn
ông một cây chả lụa còn nóng rồi nói: "Ông còn ra đây sớm hơn tôi nhỉ?
Tôi cứ lo tới đây không gặp được ông thì mất công cho tôi lắm".
|
Ông luôn tập trung cao độ cho công việc
|
Ông giới thiệu luôn với tôi về bà cụ vừa đến nhờ viết
thư: "Đây là vị khách đặc biệt của tôi, bà ấy ở cách đây 70 cây số kia.
Lặn lội lên được tới đây tìm tôi là mừng lắm rồi nên bằng mọi giá tôi
phải giúp bà. Tôi chưa tự ý viết thư cho ai khi không biết được mục đích
hay nội dung bức thư gửi đi là gì. Tôi chỉ là người ghi lại thôi. Nhưng
bà này thì tôi giúp. Bà chỉ việc kể là bà muốn viết thư cho con hay
cháu là tôi biết phải ghi như thế nào rồi. Hơn nữa bà không biết chữ,
thư chỉ mang nội dung thăm hỏi nên tôi giúp bà".
Cứ ghi xong một đoạn, ông ngừng lại đọc cho bà nghe xem
đã đúng và đủ ý chưa. Ông căn dặn bà cụ rất kỹ: "Tôi viết vào thư hỏi
xem các con có số điện thoại thì cho má, rủi má có chết thì hàng xóm còn
biết mà báo tin. Khi người ta có tuổi rồi thì phải lường trước tất cả.
Bà nhớ nhé". Hai người già trong một tòa nhà cũng "già" lắm rồi, họ ngồi
cặm cụi người trình bày, người ghi. Viết xong, ông đưa cho bà ký tên,
bà luống cuống, tay run run cầm bút không biết ký như thế nào, ông cầm
tay bà đưa từng nét ký.
Bà cụ rút trong bọc nilon ra tờ 50 ngàn đưa cho ông,
ông vội vàng xua tay: "Bà giữ lấy đi, phần tôi khi khác đưa cũng được,
hơn nữa bà đưa tờ đó tôi không có tiền thối lại. Sau cùng bà cụ lục tìm
trong túi ra đâu 4 -5 tờ tiền lẻ mệnh giá 1000, 2000 ngàn dúi vào túi áo
ông rồi nói: "Ông cầm lấy đi, tôi ở xa lắm đâu phải khi nào cũng lên
chỗ ông được". Bước ra về rồi bà cụ còn quay lại nói: "Tôi thấy ông yếu
lắm rồi, khổ quá!..".
Ông rút ra một tập báo photo đưa tôi xem. “Đây là những
bài báo viết về tôi, có cả báo Mỹ, báo Đức, báo Nhật. Viết xong họ gửi
báo tặng tôi, tôi phô tô ra thành nhiều bản rủi có thất lạc thì vẫn còn
mà dùng”. Quả thật trên bàn làm việc của ông luôn sẵn có những giấy tờ,
bằng chứng mà hễ nói tới đâu là ông đều có bằng chứng để chứng minh điều
mình vừa nói. Nào là Giấy chứng nhận kỉ lục Guinness về người viết thư
thuê lâu năm nhất ở Việt Nam, những bức thư cảm ơn từ nước ngoài gửi cho
ông, những tấm hình người ta chụp ông... Có những thứ đã rách mép, cũ
nát rồi mà ông vẫn trân trọng giữ gìn như một báu vật. Ông cẩn thận,
phân loại và gói từng món vào những bọc ni lông.
|
Bút tích ông Ngộ còn lưu giữ trên những trang viết làm kỷ niệm
|
Những bức thư của ông góp phần kết nối cho những tâm
hồn đồng điệu, nhưng xa nhau về ngôn ngữ, địa lý. Nguyên tắc làm việc
của ông là không viết giúp những bức thư có nội dung bất nghĩa, bất
nhân. Không rêu rao bí mật người khác, không bịa đặt vẽ rắn thêm chân.
Ông có thể dịch bất cứ thư tin nào từ tiếng Việt sang tiếng Pháp hoặc
tiếng Anh và ngược lại.
Trong suốt 82 năm cuộc đời và 22 năm viết thư thuê, ông
Ngộ đã cho đi rất nhiều và ông cũng nhận lại rất nhiều. Đó là tình yêu
thương, quý trọng của bạn bè trong nước và quốc tế dành cho ông. Là sự
biết ơn bằng ánh mắt bằng lời cảm ơn của những người già, người nghèo
được ông giúp đỡ. Trong một bức thư gửi cho người bạn ngoài Hà Nội là
tác giả bài báo viết về ông, có đoạn ông viết: “Ông đã tặng tôi 3 cuốn
sách Người Hà Nội và một bao trà đặc biệt. Vật chất đó quý nhưng cách xử
sự của ông còn quý hơn nhiều. Nhưng tôi không biết gì hơn là thành thật
cảm ơn ông nhiều lắm. Xin kính chúc ông luôn khỏe để phục sự báo chí,
một nghề mà không phải ai muốn cũng làm được”.
Tôi đi sau ông, nhìn theo dáng ông đi còm cõi, nhỏ bé
mà không khỏi chạnh lòng. Đôi bàn tay bàn chân ông nhỏ nhắn, nhăn nheo,
xám xịt. Gò vai nhô cao vời vợi không che khuất được mái đầu bạc trắng.
Tôi xót xa nhìn ông cặm cụi làm việc. Mỗi lần có đoàn khách nước ngoài
tới chụp hình, ông liền đứng dậy, bỏ kính ra cười thật tươi trước ống
kính khách du lịch. Mệt lắm nhưng phải cố gắng.
Theo Người đưa tin