1. Theo sự tích xưa, Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã
cứu mẹ của mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ. Vu Lan là ngày lễ hằng năm để
tưởng nhớ công ơn cha mẹ (và tổ tiên nói chung) - cha mẹ của kiếp này
và của các kiếp trước.
Sau khi đã chứng quả A La Hán, ông tưởng nhớ và muốn biết bây giờ mẹ
như thế nào nên dùng huệ nhãn tìm. Thấy mẹ vì gây nhiều nghiệp ác nên
rơi vào ngục A Tỳ làm quỷ, bị đói khát hành hạ khổ sở, ông đã đem cơm
xuống tận cõi quỷ để dâng mẹ.
Tuy nhiên do đói ăn lâu ngày nên mẹ của ông khi ăn đã dùng một tay
che bát cơm của mình đi tranh không cho các cô hồn khác đến tranh cướp,
vì vậy khi thức ăn đưa lên miệng thức ăn đã hóa thành lửa đỏ.
Quá thương cảm, xót xa Mục Liên quay về tìm Phật để hỏi cách cứu mẹ.
Phật dạy rằng: "dù ông thần thông quảng đại đến đâu cũng không đủ sức
cứu mẹ ông đâu. Chỉ có một cách nhờ hợp lực của chư tăng khắp mười
phương mới mong giải cứu được. Ngày rằm tháng bảy là ngày thích hợp
Ðúng vào ngày rằm tháng 7 thì lập trai đàn để cầu nguyện, thiết trai
diên để mời chư tăng thọ thực. Trước khi thọ thực, các vị này sẽ tuân
theo lời dạy của Ðức Phật mà chú tâm cầu nguyện cho cha mẹ và ông bà
bảy đời của thí chủ được siêu thoát".
Mục Liên làm đúng như
lời Phật dạy. Quả nhiên vong mẫu của ông được thoát khỏi kiếp ngạ quỷ
mà sanh về cảnh giới lành. Cách thức cúng dường để cầu siêu đó gọi là
Vu Lan bồn pháp, lễ cúng đó gọi là Vu Lan bồn hội, còn bộ kinh ghi chép
sự tích trên đây thì gọi là Vu Lan bồn kinh.
Và thế là mỗi năm
khi ngày này đến gần, những người phụ nữ trong gia đình lại bận rộn
hơn với công việc chuẩn bị cúng rằm nhớ ơn tổ tiên, lên chùa khấn cầu
Phật phù hộ cho gia đình, cha mẹ được bình an phúc đức, tất bật chuẩn bị
những mâm lễ cúng chúng sinh. (VNN).
2. Theo
Phật Quang Đại từ điển, mục từ: Vu Lan Bồn. Phạm: Ullalambana. Cũng
gọi: Ô lam bà noa. Chữ Hán dịch là Đảo huyền. Cũng gọi là Vu lan bồn
hội, Bồn hội. Chỉ cho nghi thức cầu siêu độ cho tổ tiên, ông bà, cha
mẹ, thân thuộc nhiều đời, được cử hành vào ngày Rằm tháng 7 âm lịch
hàng năm căn cứ theo lời Phật dạy trong kinh Vu lan bồn tạo các khu vực
theo Phật giáo thuộc hệ thống Hán ngữ.
Vu lan bồn là dịch âm
từ chữ Phạm Avalambana (Đảo huyền = treo ngược), ví như nỗi khổ của
người chết giống như cái khổ của người bị treo ngược, cực kỳ đau đớn.
(...)
Theo Kinh Vu Lan bồn, đệ tử Phật là ngài Mục Liên dùng
thiên nhãn trông thấy thân mẫu bị đọa vào đường quỷ đói, gầy ốm chỉ còn
da bọc xương, ngày đêm khổ não liên tục, thấy rồi, ngài Mục Liên dùng
bát đựng cơm đưa đến dâng cho mẹ, nhưng do chịu quả báo của nghiệp ác
nên cơm biến thành lửa. Để cứu mẹ thoát khỏi nghiệp khổ này, ngài Mục
Liên bèn xin đức Phật chỉ dạy cách giải cứu, Phật liền dạy ngài Mục
Liên vào ngày rằm tháng 7 là ngày chư tăng tự tứ (kết thúc hạ an cư) ,
dùng thức ăn uống đựng trong bồn Vu Lan cúng dường Tam bảo sẽ được vô
lượng công đức, cứu được cha mẹ 7 đời. ..
Còn theo Kinh Đại
bồn tịnh độ thì vua Bình Sa, cư sĩ Tu Đạt, phu nhân Mạt Lợi ...y theo
phương pháp của ngài Mục Liên là 500 bồn vàng đựng thức ăn dâng cứng
đức Phật và chúng tăng để cầu diệt trừ tội nghiệp của cha mẹ 7 đời.
Tại Trung Quốc, theo truyền thuyết, vua Vũ Đế nhà Lương là người đầu tiên cử hành hội Vu Lan bồn.
(Trích: Phật Quang Đại từ điển, tập 6 do Hòa thượng Thích Quảng Độ
dịch. Hội Văn hóa Giáo dục Linh Sơn Đài Bắc xuất bản, trang 7241-
7242).
3. Theo Từ điển Văn hóa cổ truyền Việt Nam, mục từ Vu Lan (lễ)(Phật giáo).
Vu Lan (bồn) là cái chậu đựng hoa quả, phẩm vật dâng cúng. Lễ Vu Lan cử
hành vào rằm tháng Bảy âm lịch hàng năm, là lễ dâng các phẩm vật cúng
chư tăng đựng trong chiếc Vu Lan cầu xin cho vong hồn người thân thoát
khỏi nơi địa ngục. Rằm tháng 7 âm lịch gọi là ngày vong nhân xá tội,
nghĩa là dưới âm phủ, ngày hôm ấy các vong hồn được tha tội. Bởi vậy
đốt vàng mã cúng gia tiên.
(Trích Từ điển Văn hóa cổ truyền Việt Nam. Hữu Ngọc chủ biên. Nxb Thế giới, Hà Nội, 2002, trang 750).
Vu lan là dịp quý để tưởng nhớ và báo hiếu đến cha mẹ
Đọc thêm:
Gương hiếu hạnh Đức Mục Kiền Liên - Hòa thượng Thích Thanh Từ
Ngày lễ này có ý nghĩa rất lớn vì đây là ngày Tôn giả Mục Kiền Liên cứu
mẹ thoát khỏi khổ hình trong địa ngục. Tại sao Ngài Mục Kiền Liên là
vị đệ tử của Phật, cũng như bao nhiêu vị A la hán khác nhưng chúng ta
lại đặt quan trọng? Bởi vì người Việt Nam lâu nay nặng về chữ Hiếu, tổ
tiên ông bà cha mẹ đều lấy chữ Hiếu làm đầu. Gương của ngài Mục Kiền
Liên là một gương sáng nói lên lòng hiếu thảo của người con đối với cha
mẹ, nên rất thích hợp với Phật giáo Việt Nam.
Cho nên Phật
giáo nước ta xem ngày Lễ Vu lan rất quan trọng, để nhắc nhở tất cả Phật
tử đều ý thức ngày lễ này là một hình ảnh đẹp, là một tấm gương sáng
ngời, chúng ta phải hằng nhớ hằng biết, chớ không thể lơ là được. Người
Việt Nam mình tôn trọng chữ Hiếu làm đầu, điều này có sai lệch không?
Chắc là không. Bởi vì ai cũng thấy rõ, chúng ta nhờ thừa hưởng sự trao
truyền từ cha mẹ mà mình có hình hài, có thân thể này. Sự trao truyền
đó là huyết thống, chớ không phải chuyện ở bên ngoài. Cho nên mọi hay
dở tốt xấu của chúng ta là niềm vui buồn hay đau khổ của cha mẹ. Bổn
phận làm con không bao giờ quên ơn cha mẹ, bởi vì thâm ân đó không thể
nào chối cãi, không thể nào từ bỏ được.
Người nào thấy cha mẹ
già có vẻ lẩm cẩm một chút mà xem thường cha mẹ là có lỗi lớn. Dù cha
mẹ lẩm cẩm bao nhiêu đi nữa, nhưng chúng ta cũng nhớ rằng bản thân mình
là một phần của thân thể cha mẹ, không thể tách rời, không thể đứng
riêng, dù muốn chối bỏ cũng không chối bỏ được. Thân này đã là của cha
mẹ mà mình phụ rẫy, vong ân thì điều đó thật vô nghĩa, không xứng đáng
là một con người. Do đó lòng hiếu thảo đối với chúng ta là một chân lý.
Trên thế gian này không có ân nào quý trọng và cao cả bằng ân cha mẹ.
Nếu ân cao cả như vậy mà chúng ta quên đi thì những ân thường trong xã
hội, ân của bạn bè giúp đỡ, chúng ta làm gì biết ơn và đền ơn.
Như vậy muốn thành người tốt, có đạo đức, trước tiên phải là người con
hiếu thảo. Người Phật tử không phải tu theo Phật để chỉ cầu giải thoát
sanh tử thôi, mà còn tu trong bổn phận làm người, trong đó cha mẹ là
trên hết. Đối với cha mẹ mà quên thì cầu thành Phật, cầu giải thoát, e
rằng chưa được. Vì sao? Vì ngài Mục Kiền Liên đã chứng A la hán rồi mà
còn chưa quên công ơn của mẹ, huống nữa chúng ta là phàm Tăng phàm Ni,
lại không nhớ không kể gì đến ân cha mẹ, đó là một điều thiếu sót không
thể chấp nhận được.
Vì vậy ngày Lễ Vu lan vừa là lễ Phật, lễ
Bồ tát, lễ A la hán tức ngài Mục Kiền Liên, mà cũng là một ngày gợi
nhắc lại cho chúng ta tinh thần cao đẹp của tổ tiên mình. Chúng ta phải
nhớ ngày Lễ Vu lan có ý nghĩa trọng đại như thế, chớ không phải tới
ngày này chỉ cầu nguyện cho ông bà siêu sanh Tịnh độ thôi, mà chúng ta
luôn nghĩ tới bổn phận làm con đối với cha mẹ. Nghĩ đến tình thương cha
mẹ đối với chúng ta như thế nào để cố gắng tu hành, cố gắng đền trả
công ơn lớn lao của cha mẹ. Như vậy mới xứng đáng là người con Phật,
cũng xứng đáng là người Phật tử Việt Nam.
Nhiều người đặt câu
hỏi, tại sao ngài Mục Kiền Liên đã tu chứng lục thông, có thể đến được
chỗ của mẹ ở trong cõi ngạ quỷ đói khát, mà không dùng thần thông cõng
mẹ chạy lên cõi Trời cho sung sướng? Tại sao thấy cảnh mẹ khổ rồi khóc
trở về, không làm gì được? Đó là một vấn đề cần phải hiểu rõ. Trong nhà
Phật có câu “Thần thông bất năng địch nghiệp”, nghĩa là thần thông
không thể diệt được định nghiệp. Nghiệp đã nhất định rồi, dù có thần
thông cũng không đổi dời được.
Như trường hợp Đức Phật khi đã
đắc quả rồi, dòng họ Thích bị vua Lưu Ly cử binh sang đánh. Đức Phật
nhiều lần khuyên ngăn nhưng không được, cuối cùng Phật cũng đành chịu
để vua Lưu Ly chém giết dòng họ Thích Ca. Như vậy để thấy khi định
nghiệp có rồi thì khó cải đổi được. Đức Phật không cứu được dòng họ cũng
như ngài Mục Kiền Liên không cứu được mẹ, dù là có thần thông. Qua câu
chuyện trên, chúng ta thấy rõ thần thông không chuyển được định nghiệp
của người khác.
Trong nhà thiền thì xem thường thần thông lắm.
Như tổ Hoàng Bá ở Trung Hoa, ngài lên núi Thiên Thai vào mùa mưa, khi
xuống núi gặp một vị Tăng, cả hai kết bạn cùng đi. Đi một đỗi gặp dòng
suối lớn, nước chảy mạnh, đằng xa có một con thuyền. Vị Tăng cùng đi
bảo “huynh đi qua đi”, ngài Hoàng Bá nói “huynh qua được thì cứ qua
trước”. Vị Tăng nọ liền vén áo, đi thật nhanh trên mặt nước qua bờ bên
kia. Ngài Hoàng Bá dùng thuyền qua sau. Đến bờ bên kia, người bạn đồng
hành cười ra vẻ xem thường ngài không có thần thông.
Ngài hỏi: - Huynh tập bao lâu mới được thần thông?
Đáp: - Ba mươi năm.
Ngài Hoàng Bá nói: - Công của huynh tập ba mươi năm, giá đáng hai xu thôi.
Vì bỏ ra ba mươi năm để có thần thông đi qua dòng suối, trong khi thiền
sư chỉ cần tốn hai xu qua đò là xong. Nên ngài nói công tập ba mươi
năm chỉ đáng giá hai xu! Như vậy để chúng ta hiểu đạo Phật trọng tu
hành chuyển nghiệp hơn là thần thông. Bởi vì nghiệp mình tạo sẽ chuốc
quả khổ, người khác có thần thông không cứu được. Muốn hết nghiệp phải
chuyển từ lúc ban đầu, chớ không phải luyện tập thần thông mà được.
Nghiệp của bà Thanh Đề, mẹ ngài Mục Kiền Liên là nghiệp gì? Bỏn xẻn là
một phần nhỏ, lớn hơn là lòng hiểm ác. Từ nghiệp hiểm ác bỏn sẻn mà đọa
vào kiếp ngạ quỷ, làm quỷ đói. Đã đọa rồi thì phải chịu quả, dù con
mình có thần thông cũng không cứu được. Cho nên biết thần thông không
chuyển được nghiệp, chỉ tu mới chuyển được thôi. Đó là giải đáp thắc
mắc về vấn đề thần thông.
Còn một vấn đề nữa, sau khi ngài Mục
Kiền Liên về, trình lên Phật nỗi đau khổ vì thấy mẹ đói, Ngài đem cơm
cho mẹ ăn mà bà ăn không được. Ngài muốn cứu mẹ, không làm sao cứu
được. Phật mới dạy Tôn giả thỉnh chư Tăng cầu nguyện cho mẹ Ngài chuyển
kiếp ngạ quỷ. Sau khi tổ chức Lễ Vu lan rồi, chư Tăng thọ trai xong,
đồng thời nguyện cầu cho bà chuyển được tâm niệm ác độc trở thành tâm
niệm lương thiện. Nương nơi sức cầu nguyện của chư Thánh tăng, bà
chuyển được tâm xấu ác thành tâm thiện lành, liền sanh lên cõi Trời.
Nhân đó, người ta đặt câu hỏi đạo Phật nói nhân quả, tạo nhân nào thì
chịu quả nấy, tại sao cầu nguyện liền mất hết quả cũ. Như vậy lý nhân
quả nằm ở chỗ nào? Đó là một vấn đề.
Quý Phật tử nên biết không
phải chư Tăng tụng kinh cầu nguyện, liền đó bà Thanh Đề được sanh về
cõi Trời. Hương linh của người chết đọa vào kiếp ngạ quỷ, họ sống, họ
ăn bằng cái tưởng. Chúng ta cúng cô hồn gồm muối, gạo, cơm cháo…, cúng
rồi còn hay hết, cúng rồi còn nguyên. Như vậy rõ ràng do tâm tưởng, họ
ăn được no. Họ ăn bằng cái tưởng nên họ sống bằng tâm tưởng nhiều hơn
sống bằng cái thực. Vì thể xác của họ không nặng nề như mình, mà nhẹ
nhàng như bóng như gió vậy. Do sống bằng tâm tưởng nên khi chuyển tâm
tưởng lại thì liền đó thoát khổ. Khi chư Tăng nguyện lành cho bà, bà
thức tỉnh chuyển tâm hiểm ác keo kiệt trở thành tâm lương thiện, liền
sanh cõi Trời. Như vậy không phải chư Tăng có khả năng đưa bà lên cõi
Trời, mà do bà chuyển được tâm niệm nên sanh về cõi Trời.
Lúc
trước bà chết, tâm hiểm ác keo kiệt dẫn bà đi vào cõi Ngạ quỷ. Thế thì
quý Phật tử nhất là những vị lớn tuổi cần phải đề phòng. Chúng ta khi
ra đi sẽ theo tâm tưởng mà thác sanh. Tưởng lành tưởng ác sẽ dẫn mình
đi vào đường lành đường ác. Do đó nhà chùa hay tổ chức lễ cầu nguyện
cho người sắp lâm chung, chư Tăng chư Ni hoặc huynh đệ Phật tử tới hộ
niệm để làm gì? Bởi vì khi chúng ta sắp xả thân, thể xác này đau đớn
khổ sở vô kể, vì lo đau đớn nên quên niệm lành. Bây giờ muốn được niệm
lành phải có sự trợ lực của chư Tăng chư Ni hoặc huynh đệ, cùng đọc lên
những lời dạy của Phật tức là đọc kinh, để mình nhớ lại Phật mà quên
những niệm xấu. Nhờ nhớ Phật, quên niệm xấu nên nhắm mắt mình đi đường
lành. Đó là ý nghĩa quan trọng của người trợ niệm.
Chúng ta khi
còn khỏe mạnh tỉnh táo nghĩ tới điều lành, nghĩ tới lời Phật dạy không
khó. Nhưng lúc đau đớn khổ sở, thân thể bức ngặt quá, thật là khó nhớ.
Cho nên bây giờ chúng ta ráng tu, ráng gìn giữ tâm tư trong sáng. Những
tâm tư trong sáng đó giúp mình khi bức bách không bị quên, không bị
xao lãng, nếu không tu như vậy tới chừng đó chúng ta không thể chuyển
kịp. Nhiều người khi sống cũng làm đôi ba việc thiện, nhưng khi chết
đau khổ quá, ai làm trái ý liền nổi giận lên. Chính cái giận đó sẽ dẫn
họ đi vào đường ác, gọi là cận tử nghiệp, cái đó hết sức hệ trọng. Quý
Phật tử nghĩ đến sự tu thì ráng tập tâm tư của mình luôn luôn trong
sáng. Khi gần nhắm mắt được chư Tăng chư Ni hoặc các Phật tử giúp cho,
mình cố gắng thêm quên cái đau đớn, chỉ nhớ Phật, đó là duyên tốt để đi
đường lành. Người thân cũng nên nhớ đừng gây phiền hà buồn bực làm cho
thần thức kẻ sắp lâm chung đi vào đường khổ.
Bởi vậy tinh thần
hiếu thảo của Phật tử là phải quý trọng giờ lâm chung của cha mẹ, đem
hết lòng thành kính thỉnh mời chư Tăng chư Ni tới để trợ lực giúp cho
cha mẹ tỉnh táo, nhớ được điều lành. Đây là việc hết sức thiết yếu. Phật
tử nhớ chúng ta tu là làm sao cho hiện đời được an lạc, khi nhắm mắt
đi trên đường lành. Đó là người biết lo xa, chuẩn bị trước, không phải
tu chỉ để được phước. Được phước mà tâm còn tối tăm, xấu xa thì phước
chưa đủ để đưa mình tới chỗ lành.
Như chúng ta thấy có nhiều
con chó sướng hơn con người, phải không? Nó được cưng được quý, trong
khi nhiều con người sống lang thang rất khổ sở. Bây giờ đặt câu hỏi
ngược lại, có phước mới được làm người, vô phước mới làm súc sanh, tại
sao đã làm súc sanh mà sướng hơn người? Đó là một vấn đề chúng ta cần
phải hiểu rõ. Bởi vì người vừa làm phước vừa tạo tội nên sanh có quả
không cố định được. Ví như người đi ăn trộm được tiền nhiều, họ đem
cúng chùa một phần, hưởng một phần. Như vậy một bên làm tội một bên làm
phước. Có tội thì phải đọa, nhưng làm phước thì hưởng phước. Cho nên
tuy tội đọa làm súc sanh mà vẫn hưởng được phước sung sướng. Phật tử tu
làm sao để vừa được làm người, vừa có phước nữa, chớ đừng có phước mà
không được làm người, uổng lắm. Hiểu rõ như vậy chúng ta sẽ không thắc
mắc về thân phận và quả phước khác nhau của chúng sanh.
Bùi Quang Xuân (tổng hợp)