Con
đi học đại học. Mùa gặt đầu tiên xa quê. Con nhớ mẹ, nhớ xóm làng, nhớ
cả cánh đồng lúa vàng ươm trước cửa nhà mình, nhớ những giọt mồ hôi lam
lũ của mọi người ướt đẫm chiếc áo đã bạc màu vì cái nắng, cái gió quê
hương.
Ảnh minh họa
Trong kí ức của con, những mùa gặt nơi nước mặn đồng chua thân thuộc
ấy sao mà đẹp đến lạ! Từ lúc trời còn vương vất hơi đêm, con đã bao lần
nghe tiếng bước chân mẹ khe khẽ rời khỏi nhà, những bước chân thầm lặng
gánh trên đôi vai gầy cả một gia đình khó khăn. Ngoài đường cũng vọng
đến bao nhiêu tiếng bước chân vội vàng, tiếng xe kéo lộc cộc, tiếng các
cô bác cười nói phá vỡ cái màn tĩnh lặng của đêm khuya. Và sáng ra khi
con đến trường, đã thấy đầy đường những đống lúa chất cao, bên cạnh là
bà con quê mình đang cầm nón quạt cho ráo những giọt mồ hôi đầm đìa chảy
trên gương mặt rạng rỡ nụ cười. Con còn nhớ cả hương thơm của rơm mới
phơi đầy đường mỗi khi con gắng sức đạp xe qua, một mùi thơm man mát,
dìu dịu tựa hồ như dòng sữa mẹ, khiến con thấy lòng mình thanh thản,
bình yên lắm! Cả niềm vui ngập tràn khi nhìn sân lúa vàng ươm ngời lên
trong nắng, những bữa cơm mới mắt mẹ chợt long lanh niềm vui. Và con lại
yêu quê mình thêm mấy lần sau mỗi mùa gặt qua đi.
Nhưng con cũng nhớ lắm những nhọc nhằn mỗi ngày mùa hằn in trên gương
mặt, trong từng bước đi của mẹ. Dưới cái nắng chang chang mọi năm
trước, con chỉ bước ra sân phơi thóc đã thấy bỏng rát rồi, vậy mà mẹ và
mọi người vẫn đang đứng dưới cái nắng chang chang không gì che chắn giữa
đồng để thoăn thoát tay liềm, tay hái gặt hết ruộng nọ đến sào kia. Mẹ
luôn muốn để con ở nhà chuyên tâm học hành, còn mình thì tất tả quang
gánh đi về. Nhưng con vẫn biết lắm mẹ ơi, mỗi khi nhìn dáng nón trắng
của mẹ nhấp nhô vơ lúa rồi gánh về, mẹ cũng có khi cảm thấy kiệt sức
chứ! Nên con lại ra đồng, để san sẻ bớt những khó nhọc mà con biết mẹ
chỉ muốn nhận hết về mình thôi.
Mẹ gọi điện cho con, đùa rằng về mà gặt giúp mẹ đi con gái ơi! Con
rơm rớm nước mắt, nhớ những ngày mùa đã qua đi, nhớ mọi thứ, và lại nhớ
mẹ vô cùng. Mẹ có biết con chỉ muốn bay về ngay bên mẹ, để ít nhất những
nhọc nhằn, mẹ cũng không phải gánh trọn trên vai.