Nghĩ vậy, ông liền ra đi. Đến nơi, người bện tóc thờ lửa thấy một
đứa bé bị quăng nằm ngửa ở đó, liền nghĩ: “Nếu ta cứ cố đi tìm vật dụng mà để
đứa trẻ này bị chết thì thật không phải”, bèn đem đứa trẻ về nuôi.
Khi đứa trẻ được chừng mười - mười hai tuổi, người bện tóc thờ lửa
có việc phải xuống đồng bằng, căn dặn cậu bé: “Con ở nhà hãy chăm sóc ngọn lửa,
đừng để nó tắt. Nếu lửa tắt, đây là cái búa nhỏ, đây là củi, đây là đồ quaây để
nhóm lửa, con hãy nhen lại và chăm sóc nó”.
Người thờ lửa đi rồi, cậu bé vì mải chơi, để cho lửa tắt. Nhớ lời
cha nuôi dặn, cậu liền đem những vật dụng kia ra nhen lửa. Cậu lấy búa chẻ
quây, nghĩ rằng: “Ta sẽ tìm thấy lửa”, nhưng lửa vẫn không có. Cậu tiếp tục chẻ
quây làm ba, làm tư,... rồi làm mười, làm trăm... Cậu cứ thế chẻ vụn quây, rồi
lấy chày mà giã, sau khi đã giã nhỏ, lại đem ra sàng trước gió lớn, nghĩ: “Ta
sẽ tìm thấy lửa”. Nhưng lửa vẫn không có.
Người bện tóc, sau khi xong việc ở đồng bằng, trở về thấy lửa tắt,
bèn hỏi con. Cậu bé đem hết sự việc kể lại, rằng cậu đã chẻ quây như thế nào,
nỗ lực như thế nào..., nhưng vẫn không có lửa.
Người ấy nghe vậy, nghĩ: “Ðứa trẻ này thật ngu si
và kém thông minh. Sao lại đi tìm lửa một cách thiếu suy tư như thế?”. Rồi,
trong khi cậu bé đứng nhìn, ông cầm đồ quây lửa, nhen lửa lên và nói: “Này con,
nhen lửa phải làm như vậy đó, chớ không phải như con ngu si và kém thông minh,
tìm lửa một cách thiếu suy tư như thế”.
(Kể theo kinh Trường bộ,
tập 2, kinh Tệ Túc - Pàyàsi-Suttanta. HT.Thích Minh Châu dịch)
Bàn thêm:
Sai lạc dẫn khởi từ vô minh. Do vô minh nên sự thấy biết và hành động
thiếu chân xác; nỗ lực nhiều nhưng kết quả lắm khi trái ngược.
Ẩn dụ trên mang dáng dấp của một câu chuyện khôi hài, nhưng ý nghĩa của
nó thì lại không khôi hài chút nào!
Chúng ta sống trên đời, ai cũng đều mong cầu sự bình an, hạnh phúc. Vậy
mà lắm kẻ kiếm hạnh phúc lại nhận được đau khổ; lắm kẻ kiếm bình an lại nhận
được âu lo, bấn loạn. Đơn cử như trong hạnh phúc lứa đôi, hai người nam - nữ
đến với nhau, ước mong xây dựng hạnh phúc lâu dài. Tình yêu của họ là có thật, nhưng
sự tham ái, chấp thủ và bản ngã cũng hiện diện. Nên, nhân danh tình yêu, họ
trói buộc nhau, phụ thuộc nhau, dằn vặt nhau, gây đau khổ cho nhau. Tổ ấm hóa
thành địa ngục. Trong trường hợp này, họ tìm hạnh phúc không đúng cách. Họ
“chẻ” nhau ra chứ không phải kết hợp lại để tạo nên hơi ấm chan hòa…
Đó là chuyện thế
tục. Còn trong việc tu hành, y cứ kinh điển, mặc dù có đến 84.000 pháp môn để
chọn lựa, nhưng không phải hành giả nào cũng chọn được pháp môn thích hợp, và
quan trọng hơn là thực hành đúng pháp môn đó. Trong kinh Tương ưng bộ,
Đức Phật nêu ra ba điều khó làm trong giáo pháp: thứ nhất - xuất gia là điều
khó làm; thứ hai: đối với người xuất gia, hoan hỷ là điều khó làm; thứ ba: đối
với người đã hoan hỷ, sự thực hành đúng pháp và tùy pháp là điều khó làm. Nếu
đã xuất gia, đạt được sự hoan hỷ, cộng với sự thực hành đúng pháp và tùy pháp,
không bao lâu vị ấy sẽ chứng được Thánh quả A-la-hán. (tập IV, chương Sáu xứ,
Tương ưng Jambukhàdaka - XVI. Khó làm).
Trước khi tìm ra Con đường, Đức Phật cũng đã trải qua quá trình tìm tòi
và thể nghiệm nhiều phương pháp tu tập. Đỉnh cao của sự thể nghiệm ấy là giai
đoạn tu khổ hạnh, được Ngài kể lại trong kinh Trung bộ - Đại kinh Sư tử
hống như sau: “Trong khi Ta chỉ sống ăn một hột gạo, thân thể của Ta trở thành
hết sức ốm yếu. Vì Ta ăn quá ít, tay chân Ta trở thành như những cọng cỏ hay
những đốt cây leo khô héo. Vì Ta ăn quá ít, bàn trôn của Ta trở thành như móng
chân con lạc đà… Nếu Ta nghĩ: ‘Ta hãy sờ da bụng’, thì chính xương sống bị Ta
nắm lấy. Nếu Ta nghĩ: ‘Ta hãy rờ xương sống’, thì chính da bụng bị Ta nắm
lấy…”. Hay: “Ta dùng gai làm giường, thường ngủ nằm trên giường gai, …, sống để
bụi và nhớp che dính thân mình, sống và ngủ ngoài trời, theo hạnh bạ đâu nằm
đấy, sống ăn các uế vật, sống không uống nước lạnh,… Như vậy Ta sống theo hạnh
hành hạ, dày vò thân thể theo nhiều cách”. Dù vậy, Ngài vẫn không đạt được giải
thoát, giác ngộ.
Do đó, Ngài thường dạy rằng: “Có hai cực đoan mà người xuất gia không nên
thực hành: Một là say đắm dục lạc đối với các dục vọng hạ liệt, đê tiện, phàm
phu, không xứng Thánh hạnh, không liên hệ đến mục đích. Hai là hành hạ tự thân,
khổ đau, không xứng bậc Thánh, không liên hệ đến mục đích. Từ bỏ hai cực đoan
này là con đường Trung đạo, đã được Như Lai giác ngộ, tác thành mắt, tác thành
trí, đưa đến an tịnh, thắng trí, giác ngộ, Niết-bàn”. Và con đường Trung đạo
“là con đường Thánh đạo Tám ngành, tức là Chánh tri kiến, Chánh tư duy, Chánh
ngữ, Chánh nghiệp, Chánh mạng, Chánh tinh tấn, chánh niệm, Chánh định” (kinh Tương
ưng bộ, Tương ưng thôn trưởng, XII. Ràsiya).
Khi hai tu sĩ khổ hạnh - một người theo hạnh con chó, tên Punna
Koliyaputta và một người tu theo hạnh con bò, tên Seniya - đến tham vấn, Đức
Phật đã không ngần ngại bảo rằng: Người nào hành trì hạnh, giới, tâm, uy nghi
của con chó / con bò một cách hoàn toàn viên mãn, sau khi thân hoại mạng chung
sẽ sanh thân hữu cùng với các loài chó / loài bò. Nếu có tà kiến rằng: Do giới
này, hạnh này, khổ hạnh này, hay phạm hạnh này, ta sẽ sanh thành chư Thiên này,
hay chư Thiên khác, thời đối với kẻ có tà kiến, Ta nói có một trong hai sanh
thú như sau: địa ngục hay bàng sanh. Như vậy, nếu hạnh con chó / con bò được
thành tựu, thời được sanh trong loài chó, nếu không được thành tựu, thời được
sanh trong địa ngục (kinh Trung bộ, tập II, kinh Hạnh con chó).
Như vậy, một khi đã tu hành không đúng pháp và không tùy pháp, thì hành giả
càng nỗ lực bao nhiêu, kết quả lại càng tai hại bấy nhiêu.
Đó là chuyện thời Đức Phật. Còn hiện nay, khi phương tiện thông tin đại
chúng phát triển mạnh mẽ, người tu học hàng ngày phải tiếp cận với vô số thông
tin qua sách báo, băng đĩa bàn về các pháp môn tu học; cộng thêm đó là những
pháp môn “mới”, được dẫn dụ bởi những kẻ truyền đạo nhiệt tình như pháp môn Quán
Âm nhĩ căn viên thông của Thanh Hải “vô thượng sư”, Thiền minh sát
của “đạo sư” Duy Tuệ cùng hiện tượng “cải đạo” đang diễn ra âm thầm mà mãnh
liệt, người Phật tử phải biết sáng suốt chọn cho mình con đường chân chánh nhằm
tránh cái quả khổ đau nơi địa ngục.
Điều cần thiết của một người tu Phật là phải hiểu rõ và thực hành Bát
chánh đạo, mà trước tiên là Chánh kiến - trí tuệ thực sự để tránh khỏi những mê
lầm. Đức Phật đã nhấn mạnh: “Này các Tỳ-kheo, ví như sợi râu của lúa mì hay sợi
râu của lúa mạch đặt hướng sai lạc, khi bị tay hay chân đè vào, có thể đâm
thủng tay hay chân, hay có thể làm đổ máu; sự tình này không xảy ra. Vì sao?
Này các Tỳ-kheo, vì sợi râu bị đặt hướng sai lạc. Cũng vậy, này các Tỳ-kheo,
Tỳ-kheo kiến bị đặt hướng sai lạc, con đường tu tập bị đặt hướng sai lạc, có
thể đâm thủng vô minh, làm minh sanh khởi, có thể đạt Niết-bàn; sự tình này
không xảy ra. Vì sao? Này các Tỳ-kheo, vì kiến bị đặt hướng sai lạc” (kinh Tương
Ưng Bộ, tập V, Tương ưng đạo, phẩm Vô minh - 9.IX. Sùka).
Tóm
lại, muốn có lửa thì phải biết phương tiện và nhân duyên tạo lửa, tránh “chẻ
quây tìm lửa” như đứa trẻ ngu ngốc nọ; muốn có được hạnh phúc, an lạc cho đời
này và đời sau thì phải thực hành Bát chánh đạo - con đường đưa đến giải thoát,
Niết-bàn. Nếu không theo đúng con đường này thì chắc chắn càng đi càng xa rời
nẻo giác