-
Tôi thấy cuộc đời này sao mà khổ quá, như tôi đây cũng có trình độ học
thức, có công ăn việc làm tốt, gia cảnh đầm ấm, nhưng vẫn thấy khổ tâm
nhiều chuyện, nhiều lúc cảm thấy bất an đến độ ăn không ngon ngủ không
yên, nhiều điều lo lắng, bực mình lắm!
Tôi
muốn được an tâm nên đì tìm phương pháp tu tập để thoát khổ.
Tôi
chọn qúi Thầy để đặt câu hỏi, bởi tôi thường nhận các emails của
PHTQ.CANADA do các bạn bè chuyển tới, với các bài viết tuy mang hình
thức Phật giáo, nhưng nội dung hay quá, các bạn của tôi thấy có ích lợi
nên chuyển cho tôi, mặc dù tôi không phải theo đạo Phật.
-
Trên đời này, người nào không có tâm cố chấp, không có tâm phân biệt,
không mang nặng hình thức thế gian thì người đó sống đời an lạc với hạnh
phúc xuất thế gian.
-
Kính xin Thầy giảng rõ hơn.
-
Người đời thường mang hai cái đãy (cái bị).
*Một
cái trước ngực chứa đầy lỗi lầm của người khác.
*Một
cái sau lưng chứa đầy lỗi lầm của chính bản thân.
Do
đó, người đời thường bực bội, bất an trước các lỗi lầm quá dễ thấy của
người khác. Trái lại, với các lỗi lầm của chính bản thân, người đời
thường che giấu, không muốn ai thấy, chính mình cũng không thừa nhận,
không nhận ra, cho nên khó khá được, cho nên khổ dài dài. Muốn hết khổ,
muốn bớt khổ, người đời - dù theo tôn giáo nào - nên đổi vị trí của hai
cái bị nói trên.
Khi
nhận thấy chính bản thân cũng có quá nhiều khuyết điểm, nhược điểm,
người đời chắc chắn không còn dám cất cao giọng chỉ trích nhục mạ người
khác, cũng như không còn chỉ trích tôn giáo, tín ngưỡng của người khác
đang theo.
-
Kính cảm tạ lời chỉ giáo của Thầy. Thực hay quá. Nhưng riêng tôi, tôi
không muốn đổi vị trí của hai cái bị đó thì sao, thưa Thầy ?
- À,
quí vị không muốn đổi
vị trí
của hai cái bị,
thì quí vị đổi nội
dung
của chúng cũng được mà.
-
Tôi chưa hiểu rõ ý của Thầy ?
- Nếu
quí vị vẫn giữ vị trí của hai cái bị :
Cái
bị trước ngực qúi vị chứa đựng toàn là ưu điểm của người khác.
Cái
bị sau lưng quí vị chứa đựng toàn là ưu điểm của bản thân.
- Tôi
vẫn chưa tỏ tường ?
- À,
khi đó quí vị sẽ thấy ưu điểm của người khác quá nhiều, lắm khi vượt
trội hơn mình, mình thực ra chẳng bằng nhiều người lắm. Từ đó, mình bớt
đi tánh phê phán, phỉ báng người khác - hãy thu mình lại, quan
sát chính bản thân, quan sát chính bản tâm, mình sẽ được bình an ngay.
-
Thực là quí hoá, tôi hiểu rồi. Kính chúc Thầy tâm luôn bình an.
SUY NGẪM
Tu
theo đạo Phật cốt tủy là tu tâm dưỡng tánh, dừng nghiệp và
chuyển nghiệp. Ngược lại, nhiều người tại gia cũng như xuất
gia ưa chuộng hình tướng bên ngoài, bày vẽ các nghi lễ, cách trang phục
rườm rà, phức tạp, thích nghe và truyền bá các chuyện linh thiêng, huyền
bí, mê tín, huyễn hoặc, như hoa mạn đà la, hào quang chiếu sáng trên
nóc chùa, trên tượng lộ thiên, thường ngày không lo tu tập.
Người
tại gia giả dạng nhà sư, nhà sư đội lốt người thường để đâm bị thóc
thọc bị gạo, ăn nói, hành động và suy nghĩ theo nghiệp bất thiện, tâm
địa tàn độc, nham hiểm, dối trá, không thích hợp đối với người đời
thường, huống là các nhà sư thuộc hạng lão làng, hàng giáo phẩm cao cấp,
nắm giữ các chức vụ lãnh đạo các tổ chức giáo hội.
Tu
theo đạo Phật cốt tủy là nổ lực chuyển hóa tâm niệm bất thiện, thành tâm
niệm thiện lành, chuyển hóa tam nghiệp thân, miệng, ý hằng thanh tịnh.
Tam
nghiệp hằng thanh tịnh, đồng Phật vãng tây phương.
Không
cần phải mong cầu. Không cần phải van xin.
Đạo Phật rất thực tế. Ai ăn nấy no, ai tu nấy chứng. Con người phải nổ lực tự tu, tu tâm
dưỡng tánh, dừng nghiệp và chuyển nghiệp, trong suốt đời sống hàng ngày,
để trưởng dưỡng từ bi & trí tuệ và đạt được thành tựu tốt đẹp, hoàn
mãn.