Hành
trình được xác định bắt đầu từ Bodh Gaya thuộc bang Bihar phía đông Ấn
Độ. Tuyến hàng không thuận tiện nhất để đến đất Phật là quá cảnh tại
Bangkok trước khi đáp chuyến bay trưa của hãng hàng không Thai Airways
đến Gaya. Và đây lại là một trong những chuyến bay cuối cùng trước khi
mùa nóng cực điểm trên xứ Ấn tràn về. Và đường bay Bangkok – Gaya sẽ chỉ
được mở lại vào tháng 10 để phục vụ du khách mùa hành hương lớn nhất trong năm.
Khách hành hương đến Bồ Đề Đạo Tràng
“Chư hành là khổ”
Từ trên cao dễ dàng nhận ra vùng đất Gaya khô hạn, chiếc cầu
bắc qua sông cạn trơ đáy như một sợi dây đàn mỏng manh giữa sa mạc cằn
cỗi. Sân bay Gaya rất nhỏ và chỉ có duy nhất chiếc máy bay của chúng tôi
hạ cánh. Từ đây, hành khách có thể xuống để vào Gaya hoặc chờ bay tiếp đến Varanasi – một thành phố cổ mà gần đó là thánh
tích Phật giáo mang tên Sarnath. Các thủ tục hải quan đều làm bằng tay
nên tốn chút thời gian, nhưng điều đó không làm mọi người quan tâm bằng
cái nóng như thiêu như đốt của ngày nắng Gaya. “Chư hành là khổ”, mọi sự
vật đều nằm trong cái khổ, như triết lý nhà Phật đã từng dạy đó sao?
Bodh Gaya tiếng Việt gọi là Bồ
Đề Đạo Tràng là một thành thị nhỏ cách sân bay khoảng mười phút xe
buýt, nơi đây mới phát triển khoảng gần mười năm trở lại sau khi những
thánh địa Phật giáo được khôi phục. Quanh vùng chỉ có vài khách sạnlớn,
đa phần là những nhà trọ nhỏ hẹp cho người hành hương ít tiền và dân du
lịch bụi như chúng tôi. Phương tiện công cộng đi lại ở Gaya chủ yếu là
xe tuk tuk ba bánh hoặc thú vị hơn là đi xe ngựa. Người dân ở Gaya chủ
yếu làm nông, lúa chỉ làm một vụ, thời gian rảnh họ thường quanh quẩn ở
nhà hoặc sống dựa vào bán buôn quanh điểm Phật tích. Nhưng ô hay, đi vào
khu vực trung tâm mới thấy đây chính là miền quê “liên hiệp quốc”, bởi
cơ man nào là chùa của đủ các quốc gia như Việt Nam, Thái Lan, Nhật Bản,
Trung Quốc,…
“Chư hành vô thường”
Phải
đến hơn 4 giờ 30 chiều, Veeru Singh – người dẫn đường mới đón chúng tôi
đi viếng điểm Phật tích đầu tiên là Mahabodi bởi theo Veeru Singh: “Chờ
cho trời mát mới đi được, đi giữa trưa nóng không chịu nổi…” Chúng tôi
cứ luôn tâm niệm trấn an trên bước đường hành hương gió bụi “chư hành vô
thường” (mọi sự vật bị giới hạn đều luôn biến đổi), mặt trời đã dịu dần
trên mái chùa Gaya…
Ngôi tháp Đại giác cao khoảng hơn 50m được vinh danh là di sản văn hoá thế giới
Lịch sử kể lại rằng, khoảng 500 năm trước Công nguyên, hoàng tử
Gautama Siddhartha sau một thời gian dài đi tu trên núi khổ hạnh, ngài
đã xuống núi, vượt ngang dòng Falgu đến ngồi thiền dưới cội bồ đề. Sau
ba ngày ba đêm hoàng tử đã đạt được giác ngộ và thấu hiểu mọi sự. 250
năm sau đó nhà vua Asoka đã đến viếng nơi đây và cho xây dựng tu viện
cùng ngôi đền thờ để đánh dấu nơi đức Phật thành đạo. Ngôi đền có tên là Mahabodhi trong tiếng Pali có nghĩa là giác ngộ tự.
Ngôi
tháp chính gọi là tháp Đại giác cao khoảng hơn 50m và xung quanh có bốn
tháp nhỏ cao khoảng 2m, bề mặt ngoài của tháp vẫn lưu giữ rất nhiều
tượng phật tạc thẳng vào đá. Năm 2002, Giác ngộ tự được vinh danh là di
sản thế giới của UNESCO. Bảo vật quan trọng và thiêng liêng nhất trong
tháp chính là bức tượng Phật tạc bằng đá đen cao 2m do vua Pala của xứ
Bengal tặng. Tượng làm vào khoảng năm 380 sau Công nguyên và được phủ
lớp sơn vàng vào thế kỷ 19. Pho tượng mang thần thái của đức Thích Ca
Mâu Ni với khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt sáng nhân từ và tư thế thiền định như chính khi ngài đạt giác ngộ xưa kia dưới cội bồ đề.
Quanh tháp Đại giác là bảy vị trí đánh
dấu nơi đức Phật đã trải qua bảy tuần sau khi đạt giác ngộ. Khách hành
hương đến Bồ Đề Đạo Tràng luôn viếng đủ những nơi này để cầu nguyện.
Trời nắng nóng gay gắt, nhưng vẫn không làm nản lòng phật tử tìm đến từ
khắp nơi trên thế giới. Ngoài những nhà sư châu Á còn có rất nhiều tu sĩ
Âu châu đến Bồ Đề Đạo Tràng để tu tập. Và không khó để nhận ra sư thầy,
sư cô, phật tử người Việt đang thiền tự nơi này.
Bia ghi dấu nơi Đức Phật trải qua tuần thứ hai sau khi đắc đạo
Mùa nắng cùng cực đang tràn về, trời đã ngả về chiều mà nhiệt độ vẫn xấp xỉ 40 C, tán
bồ đề chốn đạo tràng như càng trơ trọi, rơi từng chiếc lá úa, đó lại là
cơ hội cho những người mộ đạo nhặt lá bồ đề rơi kẹp vào kinh sách xem
như một kỷ vật thiêng liêng trên bước đường hành hương đầy gian khó
trong mùa “chư hành là khổ”, bởi phía trước chặng đường “đời là bể khổ”
còn dài đằng đẵng, xa xăm… Điều gì đang chờ đợi phía trước mà thân phận
con người vẫn luôn hướng về phía Phật pháp, ngày đêm không ngừng cất
bước trong suốt 2.500 năm qua?...
Lam Phong