Dòng điện cao thế oan nghiệt
Ở tuổi 32, có vợ và một đứa con,
tương lai đang ở phía trước, những tưởng cuộc sống của Trần Văn Sơn sẽ
xuôi chèo mát mái, nào ngờ dòng điện cao thế oan nghiệt đã cướp hết hi
vọng. Hai tay bị cưa cụt, một chân cụt đến đầu gối, một chân mất hết
ngón. Những tưởng đó là nỗi đau lớn nhất rồi, nhưng còn một nỗi đau lớn
hơn, đó là những người thân không muốn anh tồn tại trên cõi đời này nữa…
Tôi gặp vợ chồng Trần Văn Sơn vào một
buổi chiều muộn, ở Bệnh viện Chỉnh hình Tam Điệp (Ninh Bình), nơi vợ
chồng Sơn xác định phải gắn bó lâu dài. Trong câu chuyện, có nhiều nước
mắt, trăn trở, song vẫn le lói hi vọng.
Học xong lớp 12, chàng trai Trần Văn Sơn
rời mảnh đất đồi đá sỏi gan trâu Khê Hạ (Yên Đồng, Yên Mô, Ninh Bình)
vào TP. Hồ Chí Minh học nghề, rồi lập nghiệp. Giỏi giang, có tay nghề
cao, nên anh được nhận vào làm ở một công ty chuyên lắp máy.
Công ty phát triển ra ngoài Bắc, Sơn
được cử ra ngoài Bắc công tác. Hồi lắp dây chuyền cho một nhà máy chế
biến thức ăn chăn nuôi ở khu công nghiệp Đồng Văn (Hà Nam), anh đã quen
Nguyễn Thị Hoa, sinh năm 1979, kém Sơn 1 tuổi. Khi đó, Hoa mới tốt
nghiệp cao đẳng chuyên ngành kế toán, làm việc ở nhà máy da giầy Thượng
Đình, chi nhánh ở Đồng Văn.
Quen nhau, yêu nhau, hai người đã đi đến
kết hôn. Quê Hoa ở xã Thanh Hà, huyện Thanh Liêm, gần khu công nghiệp
Đồng Văn, nên hai người đã ở nhà bố mẹ vợ, sáng đi làm, tối về. Hoa mang
bầu, sinh em bé, sức khỏe yếu, nên đã nghỉ làm, ở nhà trông con, để
chồng chuyên tâm vào công việc.
Có tay nghề gò hàn rất vững, Sơn
nghỉ việc ở công ty, cùng với một bà chị quen biết, ở Hà Đông, lập
xưởng chuyên làm cửa cuốn ở Ba La. Sơn được giao quản lý phụ trách toàn
bộ xưởng.
Công đoạn cuối cùng để chuẩn bị cho ngày khai trương là
treo 3 chiếc biển lớn. Không yên tâm với đám thợ, Sơn trực tiếp trèo
lên mái nhà treo biển. Thợ phụ đứng dưới đẩy biển lên, anh đứng trên mái
nhà ròng dây kéo. Khi tấm biển được kéo lên, anh đứng giữ biển theo thế
thẳng đứng chờ thợ lên phối hợp cùng lắp.
Không ngờ, dòng điện từ hệ thống cao thế
chạy trên mái nhà bỗng phóng điện vào chiếc biển quảng cáo. Sơn nhớ
lại: “Tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, giật bắn người, rồi không biết gì
nữa. Lúc tỉnh dậy, đầu óc vẫn tỉnh táo, nói năng bình thường, nhưng tay
chân thì không cử động được. Lúc đó, cơ thể nóng ran, cứ như đang nằm
trong lò nướng bánh mì. Cảm giác ấy sợ thật!”.
“Lúc đó, em đang
lúi húi lau dọn ở phòng trong. Bỗng nghe thấy tiếng nổ lớn, liền chạy
ra, thì mọi người bảo anh Sơn bị điện giật chết rồi. Lúc đó, em cứ đờ
đẫn, không biết nói gì, không biết làm gì. Mọi người giữ chặt em vì sợ
em xông vào sẽ bị điện giật tiếp. Hàng ngàn người kéo đến xem, chật kín
đường. Cứ như vô thức, chẳng có cảm xúc gì, em bấm điện thoại gọi điện
cho anh trai bảo chồng em chết rồi. Em gọi điện thông báo cho hai bên
gia đình, lại còn dặn gia đình chuẩn bị làm tang ma. Khoảng 20 phút sau
thì nghe thấy tiếng anh Sơn gọi: Có ai không, cứu tôi với! Nghe thấy
tiếng anh ấy, tự dưng em òa khóc nức nở” – chị Hoa nhớ lại cảm giác khi
đó.
Gia đình “nhất trí” để con… chết
Sau
khi cắt điện, nghe tiếng kêu cứu, mọi người mới dám trèo lên mái đưa
Sơn xuống. Khi vào Viện Bỏng Trung ương, bác sĩ ái ngại nhìn Sơn lắc đầu
bảo khó có thể sống được. Toàn bộ hai tay, hai chân đã bị cháy, một
mảng ở bụng cũng cháy xém. Dòng điện ảnh hưởng đến cả lục phủ ngũ tạng.
Theo các bác sĩ, sở dĩ anh không chết ngay là vì dòng điện… quá mạnh.
Dòng điện phóng xuống, trong chớp mắt đã đốt cháy tay chân thành than,
nên dòng điện không tiếp tục truyền qua “than” vào cơ thể.
Những ngày nằm trong bệnh viện, Sơn hoàn
toàn vô cảm với cái đau. Bác sĩ thay băng cũng không thấy đau đớn gì.
Thịt da cháy rồi thì con đau gì nữa. Sau 3 ngày theo dõi, thịt ở tay,
chân chuyển màu xanh lè, bốc mùi thối, trong khi đó thận lại suy nặng.
Truyền nước vào cơ thể, thận không lọc được, nên người phù lên, da nứt
nẻ toang hoác. Cũng may, sức mạnh tinh thần đã giúp anh chiến thắng bệnh
tật, đôi thận đã phục hồi khá nhanh.
Khi thận phục hồi, tính
mạng đã thoát khỏi tử thần, bác sĩ mới tiến hành phẫu thuật. Để phẫu
thuật, cần có sự đồng ý của bố mẹ vào lá đơn. Tuy nhiên, bố mẹ đẻ của
anh Sơn không đồng ý cho bác sĩ tiến hành phẫu thuật. Gia đình “nhất
trí” để con trai mình được… chết. Đó là những ngày vô cùng căng thẳng,
đau đớn. Ngày thứ 5 trong quá trình chờ lên bàn mổ, nếu không mổ nhanh
thì anh Sơn sẽ chết vì nhiễm trùng, chị Hoa một lần nữa van lạy bố mẹ
chồng cho chồng được sống. Thế nhưng, bố mẹ anh Sơn vẫn nhất quyết chối
từ sự sống của anh: “Thằng Sơn chết đi thì tôi đau một lần, chứ nó sống
què quặt thế này thì tôi đau cả đời”.
Nhưng rồi, với sự quyết tâm giành giật sự sống cho chồng của chị Hoa,
anh Sơn đã được lên bàn mổ. “Hôm mổ anh Sơn, em cũng được chứng kiến.
Anh ấy bình thản nhìn bác sĩ cắt thịt, cạo xương. Thịt cháy, xương cũng
cháy trắng xóa như vôi bột, chẳng có máu me gì cả. Nhìn cảnh đó, em cứ
xỉu dần rồi ngất lịm” – chị Hoa nhớ lại.
Từ ngày cưa tay chân, cứu mạng sống
chồng, một số người trong gia đình chồng ghét chị Hoa ra mặt. Họ coi
việc làm của chị mang lại gánh nặng cho gia đình và anh Sơn. Chị Hoa
bảo: “Dù anh ấy mất tay, mất chân, nhưng anh ấy còn trái tim, em còn
chồng, con gái em còn có cha. Mất tay, mất chân thì có chân tay giả, chứ
mất mạng sống thì mẹ con em chẳng còn gì. Còn anh ấy, em sẽ có niềm tin
để thấy cuộc sống này còn ý nghĩa hơn”.
Dù từng bị gia đình từ chối
sự sống, song vợ chồng anh Sơn cũng không oán hận ai cả. Anh Sơn hiểu
rằng, cha mẹ nào cũng thương con và nỗi đau của người thân khi anh gặp
hoàn cảnh này là quá lớn. Có tình thương vô bờ bến của người vợ, anh cảm
thấy vui sống hơn và thấy cuộc đời còn có nhiều ý nghĩa để tiếp tục
sống.
Từ ngày bị điện giật, rồi cưa cả hai
tay, chân, đã một năm trôi qua, sức khỏe anh Sơn đã hồi phục, song vẫn
phải nằm hết bệnh viện này đến bệnh viện khác. Bệnh viện Chỉnh hình Tam
Điệp đã dành cho vợ chồng anh một căn phòng để ở. Chị Hoa mang xoong
nồi, bát đĩa lên bệnh viện, rồi đưa cả con gái lên. Đoạn đời trước mắt
của anh Sơn có thể ở viện nhiều hơn ở nhà.
Tôi hỏi: “Từ ngày anh nằm
viện đến nay, đã tiêu hết bao nhiêu tiền rồi?”. Chị Hoa lẩm nhẩm một
lúc rồi bảo nhiều quá không nhớ nổi. Gia đình có bao nhiêu tiền thì dồn
hết cho anh, rồi vay mượn khắp làng xóm, họ hàng. Toàn bộ số tiền chuẩn
bị xây nhà của anh trai chị Hoa cũng đã biến thành viện phí cả. Nhà anh
Sơn thì nghèo, nhà chị Hoa thì cũng không khá giả gì. Tiền nong tiêu
tốn, chị Hoa lại không đi làm được vì phải chăm sóc chồng 24/24. Mọi
việc ăn uống, vệ sinh, di chuyển của anh Sơn đều phụ thuộc vào vợ.
Rời
Bệnh viện Chỉnh hình Tam Điệp, quả thực tôi chẳng biết nói lời nào cả.
Với nghị lực và tình yêu của họ có lẽ mọi lời động viên đã trở thành vô
nghĩa.
Viết bởi Một người thăm viếng