Thuở Phật tại thế, có một
vị tỳ kheo số phần xui xẻo. Mặc dù thầy tu hành rất tinh tấn, giới hạnh
trang nghiêm mà không bao giờ được no đủ. Số "con rệp" ấy theo đuổi
thầy mãi cho tới khi mãn phần, sau khi đã đắc quả A La Hán.
Ðến ngày lâm
chung, nhờ thần lực của Tôn giả Xá Lợi Phất, vị Tôn sư của thầy, thầy
mới ăn một bữa no lòng trước khi lìa đời.
Thầy xui xẻo từ khi còn trong bụng mẹ.
Chẳng những riêng thầy xui xẻo, mà thầy còn mang sự bất hạnh đến cho
tập thể trong đó có hiện diện của mình. Thầy là con của một gia đình
đánh cá ở một làng ven biển có 1000 hộ khẩu. Từ khi thầy nhập thai, cả
làng đi biển không đánh được con cá nào suốt cả tháng, mọi người phải ăn
rong biển cho đỡ đói lòng. Họ bắt đầu nghi ngờ có một gia đình hắc ám
trong làng đã đem tai vạ cho tất cả. Do đó họ cố tìm cho kỳ được cái gia
đình xui xẻo ấy để loại ra khỏi tập thể. Phương pháp họ làm là chia số
hộ khẩu trong làng thành hai nhóm, mỗi nhóm 500 gia đình để làm ăn
riêng, sinh hoạt riêng. Kết quả là một nhóm bắt đầu khá giả trở lại, một
nhóm tiếp tục số phận xui xẻo. Nhóm này lại chia hai để biết cái gia
đình xui xẻo ấy nằm ở đâu. Khi chia thành hai nhóm nhỏ cũng như trước,
250 gia đình bắt đầu khá còn 250 gia đình vẫn còn xui. Lại chia hai lần
lượt như vậy để biết gia đình xui xẻo nằm nhóm nào, cuối cùng họ khám
phá ra gia đình của thầy tỳ kheo nọ. Cả gia đình thầy bị loại ra khỏi
làng, đi lang thang như những người Do thái.
Bà mẹ khám phá rằng chính từ ngày mang thai thầy, tai họa mới đến cho cả
làng và cho gia đình, nên muốn cho thầy chết đi. Tuy nhiên, một người
chỉ còn một đời cuối cùng này là giải thoát (chứng quả A La Hán, không
còn trở lui cõi đời) thì không ai có thể giết chết được trừ phi chính
nghiệp lực của vị ấy. Do vậy cuối cùng mẹ thầy vẫn phải sinh ra thầy, và
nuôi cho đến khi thầy biết đi xin ăn. Trong thời gian có đứa con mang
sự xui xẻo ấy, bà rất vật vả khốn đốn trong việc kiếm ăn. Cho đến một
ngày không chịu đựng được nữa, sau khi đẩy thầy vào xin ăn tại một nhà
nọ, bà mẹ tẩu thoát.
Ðứa trẻ - vị A La Hán tương lai - ngơ ngác khi bước ra không thấy mẹ,
cũng không có cái gì ăn, bèn đi lang thang đầu đường xó chợ lượm những
mẩu bánh người ta vứt bên đường để ăn cho đỡ đói. Trong "cuộc lữ" đó,
đứa trẻ tình cờ gặp Tôn giả Xá Lợi Phất. Ðộng lòng thương, Ngài hỏi:
- Con cái nhà ai? Sao gầy sọp thế?
- Bạch Tôn giả, con là một đứa mang lại sự xui xẻo cho mọi người, nên không ai chịu nuôi con, con phải ốm đói.
- Con có muốn xuất gia trở thành một tu sĩ không?
- Bạch Tôn giả con muốn lắm chớ, nhưng ai mà chịu chứa chấp con?
- Lại đây, ta sẽ độ cho con.
Ðứa trẻ vui mừng đi theo Tôn giả. Tôn giả Xá Lợi Phất dắt về vườn Cấp Cô
Ðộc, tắm rửa sạch sẽ, cho ăn cơm và Thế phát quy y cho cậu bé làm một
sa di đuổi quắ [Chú thích: "Khu ô sa di" là chú tiểu còn quá nhỏ chưa
đến tuổi thụ giới - 16 tuổi - chưa làm được việc gì ngoài việc đuổi quắ
cho chúng khỏi làm ồn náo trong giờ chư Tăng tọa thiền.] Lớn lên, đến
tuổi thành niên, Tôn giả cho thầy thọ giới cụ túc thành một vị tỳ kheo.
Số phần xui xẻo vẫn theo mãi chân vị tỳ kheo suốt cả đời. Mỗi khi đi
khất thực, người ta vừa để vào bát của thầy một muỗng cơm thì thấy bát
đã đầy tràn, làm cho không ai có thể bỏ gì thêm được nữa. Khi thầy về
tới chùa, thì trong bát chỉ có độc một muỗng cơm để cầm hơi cho thầy
khỏi chết đói. Cứ như vậy cho đến ngày mệnh chung đã chứng quả A La Hán,
thầy cũng chưa bao giờ được một bữa ăn no lòng.
Biết thầy sắp mãn phần ở dương gian, Tôn giả Xá Lợi Phất động lòng
thương xót nghĩ: "Losaka (tên của thầy tỳ kheo xui xẻo) hôm nay sẽ mệnh
chung. Ta sẽ làm đủ mọi cách giúp vị ấy ăn m?t bữa cho no trước khi
chết."
Với ý định ấy, Tôn giả dẫn vị tỳ kheo đi vào thành Xá vệ khất thực.
Nhưng vì có Losaka, Tôn giả không xin được món gì, Ngài đành phải bảo vị
ấy trở về, và đi một mình để xin ăn. Sau khi khất thực đầy bát, Tôn giả
đem về cho v? tỳ kheo. Ngài đứng ôm bát trước mặt đệ tử bảo:
- Con hãy ăn đi.
Vị tỳ kheo ngần ngại không dám ăn trước mặt tôn sư, và nhất là để Ngài cầm bát, mặc dù thầy rất đói. Tôn giả giục:
- Con đừng ngại, ta phải cầm bát để chờ cho con dùng bữa cho xong mới
được. Vì nếu không có ta ôm bát, tất cả thức ăn này sẽ biến mất, và con
sẽ tiếp tục đói.
Vị tỳ kheo vâng lời thọ thực. Nhờ thần lực của Tôn giả Xá Lợi Phất, vị
ấy ăn được một bữa no lòng trước khi xả báo thân chót của một vị A La
Hán.
Sau khi thầy tỳ kheo xui xẻo quá vãng, các tỳ kheo khác nhóm họp tại
Diệu pháp đường trong vườn Cấp Cô Ðộc hỏi đức Thế tôn nguyên nhân vì
sao, với một đời giới hạnh thanh tịnh, tu hành tinh tấn, vị tỳ kheo bạc
phước vẫn phải gánh chịu sự rủi ro suốt đời như vậy. Phật dạy:
"Này các tỳ kheo, những hành động của chính vị ấy trong tiền kiếp là
nguyên nhân sự xui xẻo hiện tại của y. Trong tiền kiếp y cũng là một tỳ
kheo, do lòng ganh tị, y đã cản trở cư sĩ cúng dường một vị tỳ kheo
khác, trong khi vị này đã chứng quả A La Hán. Vì ác nghiệp ấy cho nên dù
có tu hành thanh tịnh, y vẫn thọ quả báo thiếu thốn, xui xẻo trong
nhiều đời kiếp, cho đến khi chứng quả."
LỜI BÀN: Mặc dù huyễn hóa, mà nhân quả vẫn không mất, hành động và hậu
quả theo nhau như bóng với hình. Cho nên người trí chỉ sợ nhân, không sợ
quả, trong khi người ngu rất sợ quả xấu mà lại không gieo nhân tốt. Vị
tỳ kheo đệ tử Tôn giả Xá Lợi Phất, mặc dù bị một số phận hẩm hiu đeo
đẳng cho tới chết, vẫn luôn luôn nhất tâm thanh tịnh tu hành, không sanh
tâm ghen ghét phiền muộn, nhờ vậy cuối cùng chứng quả Vô sanh (A La
Hán). Ấy là vui lòng trả nợ cũ mà không gây thêm nợ mới, là cái nghiệp
đưa đến sự đoạn tấn các nghiệp vậy.
Tác giả bài viết: Thích Nữ Trí Hải
http://phatgiaoaluoi.com/news/Tu-hoc/Dinh-Nghiep-Kho-Tranh-4152/#.UrsocvuhRAg