Nhưng rồi sau một thời gian rộ lên, câu chuyện lại chìm vào cuộc sống, ít ai quan tâm...
Bé Bình - Tiến bên bố Tân, mẹ Thuận
Cậu bé “đầu thai”
Theo
website của Bộ Thông tin và Truyền thông: ictnews.vn, anh Tân và chị
Thuận cưới nhau được 6 năm mới sinh được cháu Nguyễn Phú Quyết Tiến vào
ngày 28-2-1992 ở thị trấn Vụ Bản, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định. Cháu Tiến
lớn lên bụ bẫm, xinh xắn, trong sự yêu chiều hết mực của cả gia đình.
Thế nhưng, đến năm cháu 5 tuổi, tai họa bất ngờ ập xuống. Hôm đó, vào
buổi chiều tháng Giêng, anh Tân đang nằm đọc báo bỗng giật nảy mình chồm
dậy, ruột gan như lửa đốt. Anh gọi chị Thuận bảo: “Thằng Tiến đâu, tìm
nó về đi”. Chị Thuận tìm gọi mãi nhưng không thấy Tiến đáp lại, ra phía
bờ sông gần nhà chị chỉ thấy đôi dép cháu để trên bờ. Dưới dòng nước
xanh ngắt nhìn thấu tận đáy, không thấy điều gì bất thường. Chị chạy về
báo anh Tân. Bỏ tờ báo, anh hớt hải ra phía bờ sông thì nhìn thấy xác
cháu Tiến nổi cách bờ 3m. “Tôi lao xuống dòng nước, ôm chặt lấy con nhấc
lên bờ. Nhưng tất cả đã quá muộn!”, giọng anh lạc đi, không giấu vẻ
kinh hoàng khi nhớ về cái ngày đau thương ấy.
Đến năm 2006, cả
hai vợ chồng vẫn chưa nguôi nỗi đau mất con thì nghe có người rỉ tai ở
xóm Cọi, xã Yên Phú, huyện Lạc Sơn, cách nhà anh chị chừng 3km có cháu
bé nghi là “con lộn” của Tiến. Cháu tên Bùi Lạc Bình, sinh ngày
6-10-2002, là con một gia đình người Mường nhưng ngay từ khi biết nói đã
khăng khăng bảo mình là con người Kinh, nhà trên thị trấn Vụ Bản. Vốn
chưa bao giờ tin có chuyện “đầu thai”, nhưng hai anh chị vẫn đánh bạo
tìm đến nhà cháu bé nọ. Thật bất ngờ khi anh chị đến nơi cháu không hề
thấy lạ mà gọi bố mẹ xưng con và quấn quít không rời. Anh chị ngỏ lời
mời chị Dự, người sinh cháu Bình, tên bố mẹ “mới” đặt, đến nhà chơi.
Nghe thấy thế, Bình vui lắm, trèo phắt lên xe hào hứng như đứa trẻ lâu
ngày được về nhà. Vừa vào nhà, Bình đã chạy quanh nhà tìm đồ chơi mà
Tiến trước kia thích. Cháu còn tự nhiên vào giường anh Tân, chị Thuận
nằm lên đó rồi bi bô: “Ngày xưa con thường ngủ chỗ này nhỉ bố nhỉ?”.
Và
cũng kể từ ngày gặp cháu Bình thì vợ chồng anh Tân, chị Thuận ăn ngủ
chẳng yên bởi giữa hai người với đứa trẻ xa lạ dường như có mối thâm
tình gì đó day dứt lắm. Còn vợ chồng chị Dự - anh Hoan cũng chỉ có duy
nhất cháu Bình là con. Sau lần đến chơi nhà ấy, cháu Bình cứ nằng nặc
đòi về “nhà bố mẹ”. Thấy con nhèo nhẹo khóc, chị Dự cũng không biết phải
làm sao. Nhưng sau một lần Bình bị ốm nặng, sốt cao, cháu cứ luôn miệng
“dọa”: “Mẹ không cho con về, con lại chết lần nữa!”. Hoảng quá, lần này
chị đánh liều gọi cho anh Tân đưa cháu về nhà chơi. Cháu Bình về nhà
anh thì khỏe khoắn, vui vẻ, không còn đau ốm nữa. “Thấy cháu tha thiết
quá, sau bao đắn đo chúng tôi dè dặt đề nghị gia đình anh Hoan, chị Dự
cho cháu về ở với chúng tôi. Thật bất ngờ là cả vợ chồng anh chị và bà
nội cháu đều gật đầu đồng ý. Chính bà nội cháu cũng bảo rằng: Ngay từ
lúc thằng bé biết nói tôi đã biết nó không phải người Mường rồi”, anh
Tân nói.
Theo lời anh Tân, kể từ ngày cháu về với anh chị, hết
lần này đến lần khác hai người “thử” cháu. Thậm chí, nhiều người hàng
xóm cũng sang nhà để “hỏi chuyện ngày xưa”. Tất cả, cháu đều trả lời
vanh vách. Từ tên bác hàng xóm, đến cô giáo mẫu giáo rồi bạn bè thân của
cháu, cháu đều nhớ tên. Đường về nhà, hay những câu chuyện nhỏ nhặt như
ngày xưa bà nội cho cháu uống bia ở đầu làng cháu cũng nhắc lại, ngay
cả việc, “cháu đã từng chết như thế nào, bị ngã xuống nước ra sao”…
Đi tìm câu trả lời cho hàng loạt câu hỏi tại sao?
Theo
lý giải của TS Đỗ Kiên Cường và TS Vũ Thế Khánh, Tổng Giám đốc Liên
hiệp Khoa học Công nghệ - Tin học Ứng dụng (UIA) thì chính việc bé Bình
(và các bé “đầu thai” khác) “biết” một số thông tin về bé Tiến (và các
bé đã mất được “mượn xác” khác) là kí ức ẩn giấu, sự phân li nhân cách,
các hiện tượng vốn rất kì lạ ngay cả với giới chuyên môn hiện nay. Để
khảo sát độ tin cậy của các bằng chứng luân hồi, hãy tìm hiểu nguyên
nhân tại sao bé Bùi Lạc Bình cứ nhận mình là Nguyễn Phú Quyết Tiến và
tại sao Bình lại biết một số thông tin về Tiến và gia đình, chẳng hạn:
Mẹ cháu ở nhà tầng cơ. Mẹ cháu làm việc còn đánh đánh như thế này này
(tức đánh máy)? TS Cường cho rằng đó là kết quả của hiện tượng “kí ức ẩn
giấu”, có thể Bình từng tình cờ nghe một số thông tin về Tiến. Và bộ
não con người, dù chỉ của em bé dăm ba tuổi, cũng đủ khả năng ghép nối
chúng thành một câu chuyện có lớp lang.
Tại sao trên đường về nhà
Tiến, Bình biết đường đi lối rẽ, về đến nhà biết chỗ nằm…? Đó là do đọc
ngôn ngữ cơ thể người đi cùng qua hiệu ứng “ngựa Hans thông minh” (một
con ngựa nổi tiếng của Đức có khả năng đặc biệt là biết làm nhiều phép
toán hay biết tổng thống Mỹ là ai… các nhà khoa học đã nghiên cứu, phân
tích tâm lý và coi những trường hợp tương tự xảy ra về tâm lý là hiệu
ứng ngựa Hans), nếu theo hiệu ứng này thì một chú bé “khôn khéo” như
Bình làm sao lại không biết cách hành xử thích hợp để mọi người và bản
thân đều hài lòng.
Tại sao chỉ em bé dăm bảy tuổi mới thể hiện
ước muốn đầu thai? Câu trả lời khá đơn giản theo quan điểm phân li nhân
cách. Trước tuổi này, nhân cách chưa phát triển đến một mức nào đó, nên
em bé không thể “phân li”. Còn khi đã lớn, khoảng 10-12 tuổi, nhân cách
gốc đủ vững, nên bé không muốn hay không thể phân li được nữa. Thậm chí
nếu cố thì cũng chỉ phân li được trong một thời gian ngắn, như trong
hiện tượng “ma nhập” mà thôi…
Thái Yên