Đồng nghiệp ăn thử cơm cha nấu, khen rất ngon. Nhưng nó cảm thấy trong lời khen
ấy, có chút gì như khinh thường. Đúng vậy, khinh thường. Một người cha chỉ biết
nấu cơm, chỉ biết chịu khổ chịu cực không biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Phải chăng mẹ đã bỏ nó từ khi còn bé tí để theo một người đàn ông khác vì một
người cha không có tiền đồ như vậy? Mẹ có thể tìm lại được cho mình một người
chồng mới, nhưng nó thì không thể tìm lại cho mình một người cha mới được.
Hai giờ chiều. Cha vẫn chưa đến. Không biết làm gì mà cả ngày rảnh rỗi, chỉ là
nấu ít cơm, gần đây nấu cũng linh tinh nữa. Hôm qua không có thịt, hôm kia 1
giờ chiều mới mang đến. Hôm kìa quên cả cho muối. Đợi suốt cả buổi chiều cha
vẫn chưa đến. Bảy giờ tối, có cuộc điện thoại từ sở cảnh sát gọi tới: "Bố
anh đang ở chỗ chúng tôi. Ông ấy lạc đường, mời anh đến đón về"
Lạc đường? Cha làm sao mà lạc đường được? Vừa đến sở cảnh sát, nhìn thấy cha
vẫn cầm hộp cơm. Thấy nó đến, cha vội đưa tới cho nó: "Ăn cơm đi".
Cha đang làm gì vậy? Một hộp cơm cầm đến tận bây giờ, lại cầm đến đây?
Nó đang muốn phát điên, thì người cảnh sát nói: "Có người phát hiện ông
lão này mồ hôi nhễ nhại cứ đi đi lại lại, hỏi ông ấy đi đâu, ông ấy nói không
nhớ, hỏi nhà ở đâu, tên gì, cũng không nhớ, thế là gọi điện cho chúng tôi, may
mà chúng tôi đã tìm thấy danh thiếp của anh trên người ông cụ. Cha anh mắc
chứng bệnh đãng trí tuổi già, phải trông coi ông cụ, đừng để ông ấy đi
mất".
Cha đã bị mắc bệnh đãng trí tuổi già?
Giờ nó mới biết, để đưa cơm hộp cho nó, cha đã đi suốt cả buổi chiều trên con
đường đó. Cái bệnh đãng trí tuổi già đã làm cha quên mất mình cần đi đâu, nhà
mình ở đâu, mình là ai. Nhưng vẫn đinh ninh nhớ đến con trai, nhớ phải mang cơm
hộp đến cho con trai.
Cha bị đói suốt cả buổi chiều mà vẫn giữ nguyên hộp cơm. Hộp cơm đã nguội ngơ
nguội ngắt, đưa ra trước mặt nó.
Một người đàn ông đã trưởng thành như nó, cuối cùng đã không kiềm chế được òa
lên khóc.
Tường Dinh - St