Nhiều năm nay, du khách đi qua khu vực trung tâm thành
phố Móng Cái (Quảng Ninh) đều không khỏi tò mò đặt câu hỏi vì sao
trước Trung tâm Văn hóa – Thông tin – Thể thao (TTVHTTTT) thành phố lại
có một cây thị lù lù “án ngữ”. Lạ một điều là khu vực trước đây đầy
bóng cây xanh, nhưng kể từ khi quy hoạch thì chỉ duy nhất cây thị này
là không ai dám đụng đến, nay nằm chơ vơ giữa bãi đất trống thênh
thang.
Mọi loại máy móc đều “quy hàng”
Câu chuyện bắt đầu từ hơn 10 năm trước đây, ngày ấy khu vực còn xum xuê
những cây cổ thụ tựa như một cánh rừng. Ông Lê Việt Cường, Phó Giám đốc
trung tâm cho biết, tại khu đất định xây dựng nhiều công trình lớn
này, máy móc ầm ào san bằng mọi chướng ngại vật, mọi cây cổ thụ đều đã
được di dời nhưng riêng cây thị thì “có vấn đề”. Máy ủi, máy xúc cứ đến
gần định “triệt hạ” cây thì lần nào cũng vậy, khi thì xích bỗng nhiên
đứt, khi thì máy móc đang gầm rú bỗng nhiên chết lặng.
|
Ảnh minh họa.
|
Chuyện lạ này lặp đi lặp lại nhiều lần, đến khi cả khu
vực đã hóa thành bãi đất trống thì riêng cây thị vẫn “kiên cường bám
trụ”. Bỏ phương án dùng máy móc di dời cây, người ta thuê nhân công
chặt gốc nhưng “có cho vàng cũng không ai dám làm”. “Cuộc chiến” giữa
cây và máy tiếp tục giằng co, cơ quan chức năng tiếp tục nhiều lần điều
máy móc đến thì những chuyện lạ nêu trên cứ lặp lại. “Chỉ riêng trong
năm 2011, chúng tôi đã 3 lần định di dời cây, một lần đầu năm, hai lần
giữa năm nhưng lần nào cũng thế, cứ tiến đến gần cây là tự dưng máy…
sinh bệnh”, ông Cường nói.
Ông Bùi Bá Quảng, Giám đốc Trung tâm xác nhận sự việc: “Một số cây cổ
thụ lớn hơn cây thị rất nhiều đã được di dời đi nơi khác nhưng riêng cây
thị thì bất di bất dịch”. Người ta tuân thủ nguyên tắc “có thờ có
thiêng, có kiêng có lành” nên đã thắp hương “xin cây” nhiều lần nhưng
“thần cây” có lẽ không chấp nhận. “Lúc đầu chúng tôi cho rằng xe hỏng là
do máy móc hoặc có vấn đề từ người lái xe.
Chúng thôi đã khắc phục bằng cách thay xe nhiều lần, đổi lái xe liên
tục, vậy mà xe vẫn không sao đến gần được. Nếu có đến gần thì bỗng nhiên
chết máy, nhưng khi đưa xe đến khu vực khác làm việc thì lại nổ ầm ầm
bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra”, vẫn lời ông Quảng.
Theo lời vị giám đốc này, thậm chí còn có lần xe đứt hẳn xích khiến
người ta phải thay toàn bộ xích mới cho xe. Có lần người lái xe hoa mắt,
khi đến gần cây bỗng nhiên rời vô lăng nhảy xuống đất ra về. Có người
lái xe sau khi không “tấn công” được cây thì hoảng sợ nhất quyết xin
chuyển công trình. “Vậy “tương lai” của cây thị sẽ ra sao?”. “Chúng tôi
đành thống nhất giữ nguyên cây thị ở vị trí đó”, ông Giám đốc trả lời.
Cây gieo rắc tai họa?
Để phần nào “giải mã” những bí ẩn của cây thị, chúng tôi hỏi địa chỉ của
gia đình đã từng sở hữu mảnh vườn có cây thị trên thì được biết, khi
thành phố bồi thường để giải phóng mặt bằng, gia đình đó đã chuyển sang
một vùng khác định cư. Cụ Hoàng Xuân Thâm (80 tuổi, một người dân ngụ
phường Hòa Lạc) là một trong số it người biết chuyện kể lại, cây thị
vốn của một gia đình hàng xóm nhà bố mẹ vợ ông. Khi khu đất trên là khu
dân cư, cụ thấy chủ nhân hay thắp hương bên gốc cây nhưng chưa khi nào
thấy người chủ hái quả hay chặt cành.
Cụ Nguyễn Thị Bẩu (81 tuổi), người ngày trước từng ở gần khu vực cho
biết trước đây khi vùng này chưa được quy hoạch, cây thị mọc trong vườn
của một gia đình người Hoa Kiều. Lúc đó, cây sai trĩu trịt quả và to
một cách lạ thường, có thể lớn như quả bưởi, tròn xoe thơm lừng cả xóm.
Sau khi những người Hoa Kiều này rời đi thì một gia đình người Việt
Nam đến ở. Bất thường xảy ra kể từ khi đến ở, người trong nhà ấy chẳng
ai khỏe khoắn bình thường.
“Họ cứ suốt ngày ốm đau, có người bị dị tật. Bà mẹ già có một cái bướu
rất to ở cổ, miệng thì méo xệch; cô cháu gái thì đôi chân dị dạng. Nhất
là ông bố suốt ngày ho như muốn nổ phổi. Họ đã thuốc thang chạy chữa
rất lâu, còn lập cả bát hương trên cây thị nhưng những căn bệnh ấy đã
không thuyên giảm mà còn gây hoang mang, sợ hãi cho cả làng”, bà lão
thuật lại. Không hiểu những căn bệnh kỳ quái đó có phải do họ “sống
chung” với cây thị lạ nên bị, hay đó chỉ là số đen đủi nên mắc bệnh?
“Chẳng ai dám động đến cây thị dù hàng năm nó vẫn đơm hoa kết trái và
cho rất nhiều quả”, cụ trầm tư nhớ lại.
Bí ẩn chưa lời giải
Không một người dân địa phương nào biết cây thị có từ lúc nào. Riêng cụ
Khâm thì nhớ lại một vài chuyện lạ liên quan đến cái cây khẳng khiu
“chẳng hiểu chứa điều thần bí gì mà quanh nó có những chuyện khó có thể
giải thích”.
Ông cụ cho biết, những năm kháng chiến chống Pháp, ngày ấy Móng Cái còn
có tên huyện Hải Ninh và bọn giặc “trời đánh” không có chuyện gì xấu xa
là không làm, từ cướp của, giết người dân vô tội cho đến hãm hiếp con
gái nhà lành. Rồi nghe người dân kháo nhau về cây thị linh thiêng mọc ở
bên kia sông, chúng cười khẩy khinh bỉ, cho rằng đó chỉ là lời đồn đại
của những kẻ nhát gan, yếu bóng vía. Để ra oai, một tên quan Tây đã
trèo lên bẻ cành thị rồi “phóng uế” ngay dưới gốc cây. Sáng ngày hôm
sau, bọn lính giặc nháo nhác vì không thấy tên quan Tây đó đâu nữa.
Chúng hò nhau đi tìm, lục tung từng con phố, từng nhà dân nhưng dấu vết
đồng bọn vẫn biệt tăm. Vài ngày sau đó, xác tên giặc được tìm thấy ở
bờ sông cách cây thị một quãng đường. “Không ai rõ tên giặc chết vì du
kích ta trừ khử hay hắn mất mạng vì nguyên nhân nào. Chỉ biết là đêm
hôm đó, gió cứ rít lên từng cơn dài trên ngọn cây thị. Từ đó, quân Pháp
cấm bọn lính bén mảng đến gần cây thị”, ông cụ thuật lại.
Chuyện xưa thì ít người chứng kiến nên dù sao cũng có hơi hướng truyền
thuyết. Nhưng câu chuyện cách đây khoảng hai năm thì người dân sống xung
quanh cây thị thì ai ai cũng quả quyết “Đừng có dại mà trêu vào cây
thị”. Cuối năm 2009. Một tốp thanh niên địa phương kế bên đi qua, nghe
người dân kể và để “chứng tỏ bản lĩnh” liền dừng xe trèo lên cây thị hái
quả, rồi ra chơi ở bãi biển Trà Cổ cách đó không xa. Ngay đêm đó,
những tai ương liên tiếp xảy ra với họ, người thì bị đánh, bị cướp;
người thì bỗng dưng lăn đùng ra ốm sốt vật vã. Tra hỏi rõ ngọn ngành
câu chuyện, vài ngày sau người thân của các thanh niên vội vã đội “mâm
lớn mâm bé” ra thắp hương nghi ngút bên gốc cây, còn mời cả “thầy cúng
cao tay” về cúng giải hạn. “Nào là ngựa giấy, thuyền giấy, tiền vàng âm
phủ và đồ vàng mã khác cứ cháy ngùn ngụt.
Những tưởng cúng khấn xong thì sẽ được bình an. Ai ngờ chính người thanh
niên bị đánh và cướp xe ấy chưa đầy hai tháng sau mất mạng vì gặp tai
nạn giao thông”, một người dân thuật lại. Cũng không ai kiểm chứng được
việc nhóm thanh niên bị cây “trả thù” hay đó chỉ là những tai nạn rủi
ro có thể gặp trong cuộc sống, nhưng từ đó cây cổ thụ ngày càng “nổi
tiếng” hơn, ai ai cũng tránh xa.
Người ta cũng lấy làm lạ về sức sống diệu kỳ của cây: Toàn bộ gốc cây
mục ruỗng, chỉ còn trơ phần vỏ dày khoảng nửa gang tay, bốn cành lớn thì
đã gãy do nắng mưa dầu dãi, do gió bão quật đổ. Vào mùa rụng lá, cây
như một cây chết với bốn “cánh tay” khẳng khiu vươn lên nền trời ở độ
cao khoảng 8m. Vậy mà đến mùa ra lá, “cây chết” này lại bật ra những mầm
xanh li ti, những cành non lại đâm trồi nảy lộc như chứng tỏ sức sống
bất diệt. Không ai rõ cây “có hồn” hay không, nhưng câu chuyện máy móc
cứ đến gần cây là chết lặng thì có lẽ rất cần các nhà khoa học kiểm
chứng, để du khách ngang qua khỏi phải đặt câu hỏi ngạc nhiên: “Vì sao
hàng chục năm qua, cây vẫn “ngang nhiên án ngữ” như “trêu ngươi” con
người giữa trung tâm thành phố?”.
Theo Pháp luật và thời đại