Minh Thần Tông (1572-1620) tên thật là Chu Dực Quân, hoàng đế thứ 13 
của triều Minh (Trung Quốc). Trong sử sách hiện lưu truyền một câu 
chuyện kỳ lạ về tiền kiếp của ông tại một ngôi chùa ở làng Bóng, xứ Đông
 của nước Đại Việt.
 
Thời vua Lê Kính Tông (1599-1619) và chúa Trịnh Tùng (1570-1623), năm
 ấy, triều đình cử một đoàn sứ bộ sang nước Minh; Nguyễn Tự Cường 
(1570-?), Tiến sĩ khoa thi Giáp Thìn (1604) được bổ làm Chánh sứ. Khi ở 
phương Bắc, vị sứ thần nước Việt đã vô cùng kinh ngạc khi được biết một 
câu chuyện ly kỳ do chính vua Minh Thần Tông kể.
 
Bấy giờ, sau khi thực hiện các nghi thức và công việc ngoại giao, lúc
 vào cung bái yết Hoàng đế, Minh Thần Tông bỗng hỏi sứ thần Nguyễn Tự 
Cường rằng: “Người ở nước Nam, vậy có biết chùa Quang Minh của nước Nam ở
 đâu hay không?”. Nguyễn Tự Cường đáp là không biết, ông băn khoăn tự 
hỏi không rõ vua Minh muốn biết đến ngôi chùa đó làm gì.
 
Thấy vẻ mặt đăm chiêu của viên Chánh sứ, Minh Thần Tông nhân đó mới 
nói với Nguyễn Tự Cường rằng: “Lúc mới sinh ra, trên vai ta đã có hàng 
chữ son, nói rõ kiếp trước của ta chính là vị Thiền sư ở chùa Quang 
Minh. Nay, ta muốn xóa dòng chữ ấy đi mà chưa biết phải làm như thế 
nào”. Nguyễn Tự Cường thưa: “Thần nghe nói nhà Phật có nước công đức để 
tẩy trần. Nếu Bệ hạ là kiếp sau của Thiền sư Trụ trì chùa Quang Minh thì
 phải lấy nước giếng của chính chùa Quang Minh mới có thể rửa được”.

Minh Thần Tông (1572-1620).
 
Về nước, Nguyễn Tự Cường đem việc này tâu với triều đình. Triều đình bèn cử người đi tìm ngôi chùa mà Minh Thần Tông đã nói tới.
 
Ngôi chùa đó chính là chùa Bóng tên chữ là Quang Minh Tự, vì xây dựng
 trên đất làng Bóng nên có tên dân gian như vậy; nơi đây thuộc địa phận 
xã Hậu Bổng, phủ Hạ Hồng, xứ Hải Dương (huyện Gia Lộc, tỉnh Hải Dương 
ngày nay). Theo các thư tịch cổ như Lĩnh Nam chích quái, Công dư tiệp 
ký, Đại Nam nhất thống chí…, chùa được khởi công xây dựng vào cuối thời 
Trần. Ban đầu có quy mô nhỏ, nhưng qua nhiều đời được trùng tu, mở rộng 
và được coi là một trong những ngôi chùa đẹp. Sách Đại Nam nhất thống 
chí chép rằng: “Chùa Quang Minh ở xã Hậu Bổng, huyện Gia Lộc có ngàn cây
 xanh biếc, bốn mặt nước trong, xa xa phía trước có đường cái chạy qua 
và có dòng sông bao bọc, thật xứng đáng là một thắng cảnh của thiền 
lâm”.
 
Chùa Bóng không chỉ nổi tiếng về vẻ đẹp mà còn được biết đến bởi có 
nhiều vị cao tăng đạo hạnh, có công lao hoằng dương Phật pháp, trong đó,
 có Thiền sư Huyền Chân (còn gọi là Thiền sư Bật Sô). Theo Quang Minh tự
 sự tích cho hay, Thiền sư Huyền Chân người làng Hàm Nghi, xã Danh 
Hương, trấn Sơn Nam Hạ (nay thuộc huyện Kiến Xương, Thái Bình) thế danh 
là Đức, sinh và mất năm nào chưa rõ.
 
Tương truyền rằng khi đã về già, một hôm, Thiền sư Huyền Chân nằm mơ 
thấy Phật A Di Đà (Amitabhâ) đến nói cho biết rằng: “Ngươi dày công với 
Phật sự đã lâu, lòng từ bi của ngươi đã được Phật Tổ thấu hiểu, vì thế, 
đến kiếp sau, ngươi sẽ được làm Đại đế ở phương Bắc”.
 
Tỉnh dậy, Thiền sư Huyền Chân liền kể lại giấc mơ với đệ tử của mình 
và dặn: “Sau này, lúc ta viên tịch, các con hãy lấy son viết lên vai ta 
mấy chữ sau: An Nam quốc, Quang Minh tự, Sa Việt Tì khưu sau đó mới đem 
nhục thân của ta đi hỏa thiêu”. Các đệ tử đều lắng nghe, ghi nhớ và về 
sau làm theo đúng ý của Thiền sư Huyền Chân.
 
Vậy là qua tìm kiếm, triều đình nhà Lê không chỉ biết được ngôi chùa Quang Minh mà còn khám phá ra một câu chuyện lạ
 về tiền kiếp của ông vua nước láng giềng phương Bắc. Sau đó, nhà Lê cho
 lấy nước giếng của chùa Quang Minh đem sang biếu Minh Thần Tông. Minh 
Thần Tông liền dùng nước ấy để rửa thì quả là rất hiệu nghiệm, lấy làm 
vui mừng vì thế đã sai gửi 300 lạng vàng thưởng cho Nguyễn Tự Cường. Tự 
Cường liền đem toàn bộ số vàng này cúng cho chùa Quang Minh để lo việc 
trùng tu.
 
Sau này Nguyễn Tự Cường làm quan đến chức Hữu Thị lang Bộ Lễ, tước 
Xuân Quận công; khi mất, ông được tặng chức Thượng thư, hàm Thiếu bảo.
Lê Thái Dũng
Nguồn Đất Việt