Mùa đông cho ta và muôn loài nhiều mưa
và lạnh; mùa hạ cho ta và muôn loài nhiều nắng và nóng. Mưa và nắng,
nóng và lạnh đều là những cực đoan đối lập mà hai mùa đông và hạ, thường
đem lại cho đời sống của chúng ta và muôn loài. Mưa nhiều hay lạnh
nhiều; nắng nhiều hay nóng nhiều đều là những thời tiết cực đoan, chúng
có tác dụng cản trở, tàn hoại và hủy diệt sự sống an lành, hơn là làm
sinh khởi và bảo hòa sự sống cho tất cả chúng ta và muôn vật.
Mùa
xuân đã tiếp nhận cái mưa và cái lạnh buốt cực đoan của mùa đông để
chuyển hóa thành cái mưa nhẹ và cái lạnh thoáng. Xuân đã tiếp nhận cái
nắng cục bộ và cái nóng phiến diện của mùa hạ, để chuyển hóa và biến nó
trở thành chất liệu mới mẻ, nồng ấm và mát tươi để hiến tặng cho đời, mà
không hề kể lể và đòi hỏi bất cứ một điều kiện nào đối với muôn vật.
Đối
với mùa hạ, xuân sinh ra trước không phải để làm anh, mà để tạo ra
nguồn sinh lực cho hạ và cùng đồng hành với hạ, vừa cung cấp sức sống
cho hạ, nhưng đồng thời cũng giúp cho hạ hóa giải những oi bức tự nội,
để hạn chế năng lực đốt cháy và tiêu hủy sự sống của chính nó và muôn
vật. Đối với mùa đông, xuân cũng đồng hành và tiếp diễn theo sau, không
phải để làm em, mà để hứng chịu, ôm lấy và chia sẻ những cơn mưa gió,
ngang ngược, phũ phàng, lạnh buốt của đông, khiến cho đông hoàn toàn
không phải là những khối băng giá, lầm lì, vô tình ướp lạnh sự sống.
Xuân tiếp diễn sau đông là để giúp cho muôn vật tái tạo sức sống, sau
những tháng ngày bị đông đối xử tàn nhẫn và lạnh lùng.
Đối với
hạ, xuân đồng hành, cộng sinh và đồng thời chấp nhận cho hạ phân hai, để
thiêu đốt lên đời mình, trong những cuộc đuổi bắt săn tìm, được mất,
hơn thua, thương yêu, giận dữ,… khiến cho những làn da non nẻo của xuân
trở thành những làn da xạm nắng, rắn chắc, cứng cỏi, sần sùi, chạm trán
và u đầu.
Đối với đông, có khi xuân bị bạc đãi và tấn công tàn
nhẫn bởi những cơn mưa gió bão bùng, bởi những cái rét cay độc, bởi
những cơn lạnh phũ phàng, nghiệt ngã, nhưng xuân vẫn chịu đựng, ôm lấy
sức sống và tinh hoa của mình trong tận cùng gốc rễ, với những thân thể
trơ trụi, trần truồng, đứng sừng sững giữa giá lạnh của trời đông.
Đối
với thu, có gió mát, trăng thanh, có lá ngô đồng rơi đẹp, có măng trúc
biếc, có hoa cúc vàng và bướm bay bên dậu, nhưng phía trước, xuân bị
ngăn cách với thu bởi hạ và phía sau xuân lại bị ngăn cách với thu bởi
đông.
Mặc dù là vậy, nhưng xuân luôn luôn đồng hành và cộng thông
với hạ, thu và đông, không kể lể, không đài các, không vồn vã, không
hèn mọn, không kiêu sa, mà chỉ một lòng, một dạ với tất cả những gì mà
mình có thể chịu đựng, để tái tạo cái đẹp mà hiến dâng cho toàn thể.
Xuân
là vậy, nên muôn vật đều thích và quí xuân, và hiến tặng cho xuân những
gì tinh hoa của nó, mà không có bất cứ một sự hối tiếc nào, nhưng xuân
chỉ hồn nhiên, bình lặng mỉm cười.
Ta tiếp xúc với mùa xuân là ta
có cơ hội học hỏi khả năng chịu đựng, tiếp nhận và chuyển hóa một cách
linh hoạt, sống động và thẳm sâu của nó, trong mọi hành hoạt thuận
nghịch, để cùng với tất cả lớn lên trong lý tưởng trân quí và phụng sự
muôn loài.
Ta tiếp xúc với mùa xuân không phải chỉ tiếp xúc với
những thành quả của nó, mà phải biết tiếp xúc với những nhân duyên thuận
nghịch tạo nên nó. Ta biết rằng, xuân đã từng tiếp nhận cuộc sống, từ
những hoàn cảnh điêu tàn và từ những tấm lòng và hành xử cực đoan của
đông và hạ.
Và ta tiếp xúc với một tâm hồn xuân là ta phải biết
tiếp xúc từ những tâm thức điên đảo; từ những cách nhìn hay những ứng xử
cục bộ và phiến diện của ta và của mọi người hay của muôn vật, rồi ta
phải có khả năng biết chấp nhận sự thật của những cái ấy, để chuyển hóa
chúng trở thành những chất liệu an hòa, nhằm tiến tới hiến dâng sự sống
bình yên và tươi vui cho tất cả.
Biển cả hạnh phúc có khả năng
hàm dung tất cả những ước muốn của con người và muôn vật. Nhưng, làm sao
ta và muôn vật có thể về được và hội nhập với biển cả ấy, khi mà trong
đời sống của ta và muôn vật có quá nhiều chất liệu cục bộ, phiến diện và
cực đoan, và mọi hành xử hàng ngày của ta và muôn vật, đều đang bị trói
buộc ngay nơi những chất liệu và những điều kiện nhất định và hạn chế
ấy?
Ta có thể ngồi một cách yên lắng để nhìn mọi vật đang trôi
chảy trên một dòng sông. Trên dòng sông ấy, một số vật đang bị mắc kẹt ở
bên bờ nầy, có một số vật đang bị mắc kẹt ở bờ bên kia, có một số vật
đang bị mắc kẹt ở gầm cầu và một số vật đang bị người ta vớt lên. Mọi
vật không thể đi về được với biển cả rộng lớn là do chúng bị mắc kẹt bởi
nhiều hình thức và nhiều điều kiện khác nhau, khi chúng đang trôi trên
một dòng chảy.
Cũng vậy, ta ngồi thật yên lắng để nhìn một cách
sâu sắc, những chủng tử, những ý niệm, những tác nghiệp biểu hiện và ẩn
tàng ngày đêm đang vận hành nơi dòng sông tâm thức của ta. Những gì đang
trôi chảy trên dòng sông tâm ấy, không đi về được với biển cả hạnh phúc
và giác ngộ rộng lớn, là do chúng không bị mắc kẹt bởi những đối tượng
bên nầy, thì chúng lại bị mắc kẹt bởi những đối tượng bên kia. Nếu chúng
không bị mắc kẹt bởi những đối tượng bên nầy hay những đối tượng bên
kia, thì chúng lại bị mắc kẹt bởi những nhận thức của chính nó. Và nếu
chúng không bị mắc kẹt bởi những nhận thức của chính nó, thì chúng lại
bị mắc kẹt bởi nhận thức do người khác vớt lên, giáo dục và trao truyền.
Do
tâm thức ta bị những mắc kẹt như vậy, nên chính những mắc kẹt ấy tạo ra
sóng mòi, làm chao đảo, ngữa nghiêng đời sống của ta, và đã ảnh hưởng
đến những người khác, khiến cho ta và những người liên hệ, không đi về
và thể nhập nhất như được với đại dương giác ngộ, an bình.
Mùa
xuân của biển tâm rộng lớn là mùa xuân, mà tâm ta có khả năng biết ơn và
chấp nhận sự thuận nghịch của cả bốn mùa, và chuyển hóa những nhận thức
nhỏ nhoi, thấp kém, cạn cợt và phiến diện trong những thuận nghịch ấy,
ngay nơi đời sống của ta, khiến chúng đều trở thành xuân bao la, xuyên
suốt mọi thời gian và mọi không gian. Xuân ấy không còn là một mùa mà
xuyên suốt mọi mùa; không còn là mùa xuân của năm tháng, mà là xuân
xuyên suốt mọi thời gian và xuân ấy, không còn là xuân hiện hữu ở trong
một chất điểm mà là toàn thể.
Tâm ta rộng lớn bao nhiêu, ta lại
có khả năng chế tác mùa xuân cho ta và muôn vật bấy nhiêu; tâm ta có bao
nhiêu phương tiện thiện xảo của trí, thì ta có bấy nhiêu khả năng tháo
gỡ và chuyển hóa những vướng mắc thấp kém trong cuộc đời của ta và tạo
nên xuân trong đời sống của ta bấy nhiêu.
Dẫu biết rằng, tùy theo
tâm thức cao quí hay thấp kém, rộng hay hẹp, phước báo cạn hay dày mà
mỗi người, mỗi loài sẽ cảm thọ mùa xuân khác nhau. Nhưng với đại nguyện
của mùa xuân chuyển hóa, ta hãy nguyện cùng nhau buông bỏ những niềm vui
ích kỷ, những bắt đuổi tầm thường, những hơn thua hư huyễn, những khen
chê đưa đãi, phiếm phù để cùng nhau tạo thành nguyện lớn và dìu dắt nhau
đi vào biển cả giác ngộ, để cho muôn loài đều hội nhập tâm xuân an
bình.■
Nguồn: Tập San Pháp Luân 78