Người ta thường đề cập đến quan điểm của các tôn giáo về cái chết, nhưng
không mấy khi chúng ta được nghe bàn luận về việc phải làm thế nào để
đối đầu với sự đau đớn và bệnh tật mặc dầu con người lại thường hay đau
ốm mà chưa chết ngay. Là những người Phật giáo, chúng ta hãy thử tìm
hiểu xem mình nên phản ứng ra sao trước sự đau đớn và bệnh tật có thể
xảy đến với mình?
Qua
bài 1, chúng ta có thể hình dung được phần nào quan điểm của của Phật
Giáo Theravada về sự ốm đau trên thân xác. Bài 2 dưới đây đưa chúng ta
vào một thế giới khác, một thế giới thật mầu nhiệm và lạ lùng, một thế
giới mà nơi đó mỗi người tu tập đều mở rộng con tim mình để gánh chịu
tất cả khổ đau của thế gian này.
Ờ, thì bất cứ thứ gì trên cuộc đời này cũng đều có hạn sử dụng.
Một nghi thức tiễn biệt người quá cố theo truyền thống Phật giáo Việt Nam qua các lễ lược như sau:
1- Trị quan nhập liệm: Một người mất (chết), trút hơi
thở cuối cùng. Sau đó ít nhất là 4 giờ, tốt hơn hết là sau 24 giờ, được
tắm rửa sạch sẽ,
Thể
loại hạnh phúc này thật ra chỉ là nguốn gốc của khổ đau. Chẳng phải bản
năng là nguyên nhân sâu xa nhất buộc chặt con người vào chu kỳ hiện hữu
hay sao?
Người
ta thường đề cập đến quan điểm của các tôn giáo về cái chết, nhưng
không mấy khi được nghe bàn luận về việc phải làm thế nào để đối đầu với
sự đau đớn và bệnh tật. Thế nhưng con người lại thường hay đau ốm mà
chưa chết ngay. Là những người Phật giáo, chúng ta hãy thử tìm hiểu xem
mình nên phản ứng ra sao trước sự đau đớn và bệnh tật có thể xảy đến
với mình?
Lời giới thiệu của người dịch :Trong lá thư tháng 9/2013 của Viện Nghiên Cứu Phật Học Pháp gửi cho các thành viên có một bài giảng rất khúc triết và sâu sắc của nhà sư Thanissaro Bhikkhu, nêu lên các nét chính sau đây
Nếu phải đưa ra
một định nghĩa thô, thì nghiệp là sự tích hợp những hành vi (thân nghiệp), lời
nói (khẩu nghiệp), ý nghĩ (ý nghiệp) của chúng ta mà nó làm ảnh hưởng đến người
khác và vạn vật quanh ta kể cả ở thế giới vô hình. Nói gọn theo cách khác,
Nghiệp là “lộ trình” đi từ nhân tới quả và ngược lại.
Tôi vốn không tin ở những điều mê tín dị đoan, huyễn hoặc. Nhưng tôi tin ở sự linh ứng siêu nhiên có thật giữa cuộc đời.
Chỉ dạy chúng sanh tu hành thành Phật là bản hoài của chư Phật. Song vì
trình độ khả năng sai biệt của chúng sanh, không thể đồng tu theo một
môn và đồng kết quả như nhau được, bất đắc dĩ Phật phải dạy
nhiều phương pháp tu khác nhau. Trong đó đại khái chia làm hai loại: tu
còn luân hồi, tu ra khỏi luân hồi (giải thoát).
Các tin đã đăng: