Có một câu ngạn ngữ phương Tây đại ý: Đối với cha mẹ, con cái là tất cả. Nhưng với con cái, cha mẹ chỉ là chiếc cầu nhảy đưa chúng vào tương lai.
Trước khi đặt bút viết bài này, ngoài một số vốn liếng ít ỏi tri thức Phật học, người viết đã tham cứu nhiều tài liệu, kinh sách có liên quan đến ý nghĩa lễ Vu Lan - Rằm Tháng bảy.
Mùa Vu Lan lại về! Cái lạnh buốt giá của mùa đông như se sắt thêm nỗi lòng của những người con đang tưởng nhớ đến Cha, đến Mẹ đã qua đời; Bếp lửa hồng như ươm nồng thêm hơi ấm hạnh phúc của đàn con đang quây quần chuyện trò cùng Cha Mẹ, với ánh mắt thương yêu của Cha, nụ cười hiền hoà của Mẹ.
Hôm nay đón em con trước lớp học, mẹ chợt thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.
Theo truyền thống Phật giáo,Vu Lan là một lễ hội Báo hiếu trọng đại của người Phật tử vì Đức Thế Tôn luôn dạy người Phật tửđạo hiếu,hạnh hiếu làm đầu. Cho nên mỗi dịp Vu Lan về thì người con Phật lại hướng tâm nhiều hơn đến cha mẹ của mình...
Người
có tâm hiếu thì không thể mê mờ trong hành vi lời nói. Hiếu không nằm
trong một tâm hồn bệnh hoạn, đầy dẫy tham - sân - si. Chính mình đã
không biết xử xự tốt đối với hoàn cảnh thì làm sao có thể giúp cho người
thân được hạnh phúc.
Mùa Vu Lan năm nào, nơi vùng đất đỏ
bát ngát rừng cao su, nơi ngôi nhà thân thương ẩn mình dưới tán cội
sung già, giữa cái xóm nhỏ toàn con chiên của Chúa, có cô bé sung sướng,
hãnh diện trong bộ đồng phục màu khói lam tung tăng lên chùa dự lễ trại
ngày Hiếu. Cô bé luôn tự hào, hạnh phúc khi nghĩ về ba mẹ …
Mùa đông năm đó, bà nội qua đời, Ba
cũng bị mất việc, thật là những ngày khốn khổ, tôi từ Bắc Kinh đến Từ
Châu, định cùng Ba về nhà thọ tang. Đến Từ Châu gặp Ba, nhìn thấy đồ
đạc ngổn ngang đầy sân, lòng lại nhớ đến nội, nước mắt tôi bất giác
tuôn trào. Ba an ủi: “sự tình đã đến nước này, đừng nên đau lòng nữa,
may mà trời không nỡ tuyệt đường cha con mình.”
Từ trước tới nay nhiều người thường nghĩ rằng bản năng
mẫu tử (instinct maternel) là một khả
năng thiên phú và tự nhiên ở tất cả mọi người mẹ, nhưng thực tế đôi khi không
đúng như vậy ở một số người đàn bà.
Với sự trợ giúp tích cực của người Pháp thông qua giám
mục Pigneau de Béhaine tức Bá Đa Lộc, Nguyễn Ánh từ Xiêm La trở về nước chiếm lại
Gia Định rồi tiến chiếm Bình Thuận, Diên Khánh,
Phú Yên, Quy Nhơn và Phú Xuân. Đến mùa Xuân năm
1802 Nguyễn Ánh chiếm được Thăng Long. Và sau đó trở về Phú Xuân, lập kinh đô mới
đặt niên hiệu là Gia Long năm thứ nhất, sai sứ sang nhà Thanh xin phong vương.
Các tin đã đăng: