Khi ta nở một nụ cười thì một đóa hoa đã “nở trên môi ta”.Khi ta ban phát tình thương tới mọi người thì ta “nở một đóa hoa lòng”.Khi ta tử tế với mọi người ta chúng ta đã trao tặng họ một “đóa hoa thân ái”.Khi ta cứu giúp mọi người thì trong tim ta đã nở “một đóa từ bi”.
Hồi
còn nhỏ, tôi không thích mùa đông tí nào cả. Trời mưa, lạnh, đi đâu
cũng phải mặc cái áo mưa vào, lùng thùng, cởi ra cởi vào, mệt lắm. Cuối
thu, khi thấy “đã nghe rét mướt luồn trong gió”
Ầm
ầm ầm ầm …
Mây
phủ kín trời Mưa
giăng ngập đất Giông
tố tơi bời Khổ
đau chồng chất
Bạn ơi,Con người sống sao quá tham, quá ác.Nhưng lúc nào cũng mơ ước thiên đường.Thậm chí giết mình, giết người,Để mong chờ cứu vớt.
Ngày đông, gió lạnh thanh khiết và nắng ấm chan
hoà. Tượng Phật Hoàng mới dựng trên đỉnh thiêng Yên Tử, trên nền cảnh
chùa Đồng, dưới là một vùng non nước bao la. Đến chân tượng, mắt nhìn
khung cảnh hùng vĩ, trong ta dâng lên niềm xúc cảm không thể nói nên
lời.
Tôi tìm
thấy Đức Phật của tôi trong mỗi phận người. Từ rờ rỡ diễn ngôn đến sâu
dày ẩn ý, ta thấy ta trong cõi người qua lời Phật dạy, đấy là thái độ
ứng xử với cộng đồng, sự chung lưng đấu cật, sự đồng cảm sẻ chia, sự hy
sinh không hề toan tính thiệt hơn…
Tôi sinh ra dưới một mái chùa. Nghe kể rằng sư phụ tôi khi ấy còn trẻ, một hôm đi ngang bỗng động tâm hỏi: "Mô Phật, sao sau chùa lại phơi tã lót?". Nghe chuyện đời cha tôi, thầy bảo: "Hãy nhớ ngày này. Nếu có cơ duyên, mười năm sau ta sẽ trở lại". Trở về thầy bỏ tăng viện, lên một ngọn núi hẻo lánh trong rú xa, dựng mấy nếp nhà cổ. Từ ấy, thầy ẩn tu, hiếm khi xuống núi.
Các tin đã đăng:
|