05. Người
Việt Nam
phải nhớ 1105
06. Đẹp
mãi tình quê 1106
07. Câu
thơ bỏ ngõ 1107
08. Ta
là tất cả 1108
09. Lại
nhớ quê mình 1109
10. Bức
ảnh vẹn toàn 1110
Còn gì sau trái tim đau
Còn gì sau trái tim đau
Kìa trông bãi biển nương dâu
xanh màu
Còn gì sau trái tim đau
Kìa trông bãi cát bờ lau xạt
xào
Còn gì sau trái tim đau
Nước đi đi mãi qua cầu chìm sâu
Còn gì sau trái tim đau
Miếng cau đăng đắng miếng trầu
cay cay
Trời không, đẩy gió lay lay
Đất không, trơ bụi bay bay mây
ngàn
Trông qua chiếc bóng thời
gian
Rong rêu sót lại trên đàng ta
đi
Bên cầu giã biệt từ ly
Dòng sông mấy khúc thầm thì
gió reo
Vàng thu, chiếc lá đưa vèo
Đông tàn lành lạnh, giữa đèo
sơn khê
Xuân sang, khép nụ mơ về
Hạ nồng oi ả, ước thề ngậm sương
Nhện giăng rủ bóng nghê thường
Trăm năm rồi cũng vô thường chìm sâu
Còn gì sau trái tim đau
Hỏi ai góp nhặt sắc màu thời gian
Phiêu du một kiếp trần gian
Hồn ru viễn mộng trên đàng tầm không
Còn gì sau trái tim đau
Hỏi chi nước chảy qua cầu về đâu
Còn gì sau trái tim đau
Hỏi chi bãi biển bờ lau xạt xào
Còn gì sau trái tim đau
Hỏi chi đỉnh bạc gối đầu sơn khê
Mai sau dù có đi về
Hư vô một cõi mịt mờ thiên thu.
Tháng 9 –
2008
Trái tim đau
Trái tim nào là trái tim đau
Hỏi làm chi sắc úa pha màu
Theo thời gian bào mòn mưa
nắng
Gió dập vùi xơ xác bờ lau
Trái tim nào là trái tim đau
Hỏi làm chi nước chảy qua cầu
Nước trên cầu xoáy xoay xuôi
ngược
Nước dưới cầu cuồn cuộn ngược
xuôi
Trái tim nào là trái tim đau
Hỏi làm chi một mái trắng đầu
Nước đầu nguồn cạn khô sinh
lực
Nước cuối dòng hun hút chìm
sâu
Trái tim nào là trái tim đau
Hỏi làm chi cạn kiệt con tàu
Trải bao phen tang điền hải
biến
Vẫn gập ghình bãi biển nương
dâu
Trái tim nào là trái tim đau
Hỏi làm chi nát bã cau trầu
Những mặn nồng trộn cay pha
đắng
Hương vị nào bạc trắng hoa
cau
Trái tim nào là trái tim đau
Hỏi làm chi mưa dãi nắng dầu
Ngày chưa lên hoàng hôn đã
xuống
Bóng đêm về đằng đẵng canh
thâu
Thế còn gì hỏi trái tim đau
Máu khô khan co bóp nát nhàu
Cố đẩy xô khắp cùng thân thể
Còn giọt nào để chảy về tim
Thế còn gì là trái tim đau
Tay run run, đứt quãng kinh cầu
Giọng khô hơi, lời không ra
tiếng
Đất trời buồn, lành lạnh mưa
ngâu
Thế còn gì là trái tim đau
Một trăm năm rồi cũng qua mau
Một đời người bóng câu cửa sổ
Con đường về cuối nẻo là đâu.
Tháng 9 –
2008
Ta mang một trái tim
đau
Sao ta mang một trái tim đau
Tự nhiên thôi, từ thuở ban đầu
Mới sinh ra, thời đà khóc chóe
Khi lớn lên, tiếng khóc câu cười
Sao ta mang một trái tim đau
Bởi trần gian thống khổ ngập
đầu
Bởi nhân sinh bùn đen quện
cáu
Cõi ta bà vùi dập chìm sâu
Sao ta mang một trái tim đau
Bởi Trường Sơn sương khói phủ màu
Bởi Biển Đông bạc đầu sóng vỗ
Chim Lạc Hồng tan tác thuẫn mâu
Sao ta mang một trái tim đau
Bởi tình quê khô khốc hương cau
Bởi đồng quê ngô khoai háp nắng
Mạ chết non, lúa cháy sạm màu
Thế tại sao mang trái tim đau
Hỏi làm chi núi Thái kê đầu
Sóng biển Đông rạt rào cứ vỗ
Trắng mái đầu, trắng cả bờ lau
Thế tại sao mang trái tim đau
Hỏi làm chi nước chảy qua cầu
Nước trên nguồn mênh mang cứ chảy
Nước cuối nguồn dù có chìm sâu
Nên ta mang một trái tim đau
Dẫu bức tranh phù thế phai màu
Dẫu nhân ảnh phù sinh biến sắc
Để lắng nghe cát đá nhuộm sầu
Nên ta mang một trái tim đau
Hư vô kia biết mấy tinh cầu
Vũ trụ kia xoay vần cuốn xoáy
Ta mỉm cười mang trái tim đau.
Tháng 9 –
2008
Thắp đèn trượng phu
Hãy bỏ đường đi nho nhỏ
Bước vào đại lộ thênh thang
Kia là dõng dạc đường ngang
Đây là ngẩng đầu lối dọc
Hãy cởi bỏ đi túi bọc
Mới biết trời đất mênh mông
Đừng làm con ếch oang oang
Quẩn quanh lòng vòng đáy giếng
Xa lìa cống cao ngã mạn
Đẹp gì tánh khí cù nhây
Đeo chi mặt đá mày dày
Vải thưa sao che mắt Thánh
Bỏ đi hẹp hòi ương ngạnh
Mang chi ích kỷ nặng mo
Trơ trơ “Mẹ Hến, Trùm Sò”
Hết đời, túi tham thủng đáy
Đẹp không, nhân từ bác ái
Quý không, từ tốn vị tha
Khắp trong bốn biển là nhà
Tứ hải đâu không huynh đệ
Ca vang trên đỉnh núi cả
Reo hò cuối mỏm non cao
Đưa tay nắm bắt ngàn sao
Rải đi trăng vàng khắp nẻo
Thắp ánh thiều quang chói lọi
Rạng ngời vạn lý châu pha
Khác chi là ngọc là ngà
Đâu cần ao tù bé nhỏ
Mở lòng, có chi là khó
Khép lòng, chốt khóa sao ra
Hỡi người trong cõi ta bà
Thắp đèn trượng phu quân tử.
Tháng 9 –
2008
Người Việt Nam phải
nhớ
Ai bảo em là giấy trắng
Cho ta viết mãi không đầy
Ai bảo em là gừng cay
Cho ta không vơi muối mặn
Ai bảo em lòng sâu nặng
Cho ta mực cạn bút mòn
Kia là một mảnh cô thôn
Đây là giang sơn gấm vóc
Cha Lạc Long Quân nói khẽ
Trăm con một Mẹ Âu Cơ
Quê hương từ thuở dựng cờ
Đã năm ngàn năm Văn Hiến
Hồn thiêng lung linh khói
quyện
Dày trang sử ngọc đan thanh
Của bao thế hệ cha anh
Đã từ ngàn xưa để lại
Hôm nay, không gì thay đổi
Ngày mai, chẳng chút lung lay
Dù cho nam bắc đông tây
Nhớ nghe, hùng anh nước Việt
Ai bảo em trang oanh liệt
Cho ta dõng dạc tuyên ngôn
Ai bảo em vẹn sắt son
Cho ta đội trời đạp đất
Ai bảo em con chim Lạc
Cho ta mạnh cánh chim Hồng
Đó là quốc tổ quốc tông
Đó là quê hương nguồn cội
Ngàn xưa, không hề thay đổi
Ngàn sau, chẳng chút đổi thay
Nhớ nghe, đừng cạn lòng này
Ai người Việt Nam phải nhớ.
Tháng 9 – 2008
Đẹp mãi tình quê
Ai bảo em là lúa vàng
Cho ta đồng xanh gió nắng
Ai bảo em là lá mạ
Cho ta xới đất ruộng cày
Ai bảo em bông cỏ may
Cho ta đan trên lối ngõ
Đi qua con đường đất nhỏ
Khúc rẽ bên lũy tre làng
Gặp dòng sông nhỏ băng ngang
Dấu chân vẽ trên bờ cát
Mẹ quê xa đưa tiếng hát
Ru con giấc ngủ trưa hè
Hòa lẫn rả rích tiếng ve
Tự tình hương quê khôn lớn
Ai bảo em làn sương mỏng
Cho ta ươm mượt cỏ xanh
Ai bảo em gió trong lành
Cho ta bớt nồng nắng hạ
Ai bảo em than lạnh giá
Cho ta giảm lại đông tàn
Ai bảo em mùa xuân sang
Cho ta ươm cây nhựa sống
Vậy mà như hình với bóng
Ai ai cũng có tình quê
Đi đâu cũng nhớ nhung về
Đong đầy thềm hoang ký ức
Hỏi rằng nơi đâu đẹp nhất
Khung trời cô đọng tình quê
Dù không một hẹn ước thề
Nhưng không bao giờ đánh mất
Tình quê hương thơm dịu ngọt
Hít thở từ thuở xa xưa
Hít thở cho đến cuối đời
Vẫn còn trong ta mãi mãi.
Tháng 9 –
2008
Câu thơ bỏ ngõ
Vừng đông mới vừa tỏa rạng
Tiếng chim ca hót lên rồi
Lại một sáng sớm tinh khôi
Nhân gian đón chào ngày mới
Lan man làn gió nhẹ thổi
Tạo thêm một nét trong lành
Giọt sương đầu cỏ long lanh
Óng vàng rọi qua tia nắng
Nhẹ nhàng bay bay cánh bướm
Lượn quanh vườn cải sau hè
Chuồn chuồn dưới tàng cây me
Đàn ong bên giàn hoa bí
Tiếng người xa xa lí nhí
Hình như thể dục mỗi ngày
Khởi động thân thể chân tay
Giữ gìn thói quen rất tốt
Tiếng xe của ai rít gió
Cho kịp giờ giấc đi cày
Mỗi người một cảnh trả vay
Cái trục lăn quay cuộc sống
Vạn vật cùng nhau chuyển động
Trên vành trái đất gần xa
Hòa cùng vũ trụ bao la
Bảo hòa hư vô lồng lộng
Một ngày, lại một ngày mới
Một ngày, lại một ngày qua
Không gian bốn chiều giao
thoa
Thời gian ba chiều tiếp nối
Sau hè, bướm bay đâu mất
Chuồn chuồn cũng bỏ đi xa
Đàn ong cũng bỏ lá hoa
Tiếng chim không còn ca hót
Thì ra hoàng hôn khuất núi
Bóng đêm đang ẩn hiện về
Một ngày đã hết rồi nghe
Xin chào câu thơ bỏ ngõ.
Tháng 9 –
2008
Ta là tất cả
Ai bảo ta thức sớm
Mỗi ba bốn giờ khuya
Đêm vắng lặng tứ bề
Thời gian trôi rất chậm
Bầu trời đen thăm thẳm
Xa tít những vì sao
Không một tiếng xì xào
Trăng khi tròn khi khuyết
Thức sớm đâu có biết
Lớn tuổi tự nhiên thôi
Nằm nướng nhức mỏi bồi
Ngồi dậy làm gì đó
Pha ly cà phê nhỏ
Hay một tách trà xanh
Hớp một ngụm ngon lành
Thơm vị hương bát ngát
Một mình thật thư thả
Muốn làm gì thì làm
Trời cũng chẳng càm ràm
Đất cũng không dám động
Tuổi già thật sung sướng
Một mình một cõi thôi
Đêm còn ngái ngủ lôi
Riêng ta nhìn vũ trụ
Sao hôm khuất lâu rồi
Sao mai đeo vệt sáng
Cuối lưng trời óng ánh
Chờ kéo rạng vừng đông
Ta bật vi tính lên
Cả thế giới thu về
Cả đại địa thiên hà
Gom trên màn ảnh nhỏ
Tùy ta muốn gì đó
Hoặc đọc tin tức chơi
Hoặc viết vài câu thôi
Đã trùm lên vạn thể
Từ đầu non góc bể
Từ bốn biển năm châu
Phóng tâm ý tóm thâu
Khắp vành đai thế giới
Thức sớm thật có lợi
Cảm ơn tuổi già nghe
Bóng đêm vẫn im re
Riêng ta là tất cả.
Tháng 9 –
2008
Lại nhớ quê mình
Quê mình một mái tranh nghèo
Ra đi từ đó mang theo đến giờ
Quê mình một mái nên thơ
Lớn lên từ đó không ngờ chia xa
Nhớ nhung ủ kín lòng ta
Đêm đêm thức giấc canh gà điểm sương
Thanh xuân trải bước lên đường
Tuổi già mới thấm dặm trường chia phôi
Quê nghèo nho nhỏ lưng đồi
Có dòng sông quyện lở bồi nắng mưa
Có hàng trúc biếc lưa thưa
Có tre mấy lũy bốn mùa xanh xanh
Đồng vàng lúa chín trong lành
Mạ non ươm mộng để dành vụ
sau
Nào khoai nào sắn chia nhau
Độn cơm vững dạ đãi khao vững
lòng
Mùa hè oi ả nắng hong
Mùa đông ấm lạnh co cong
thiếu thừa
Vậy mà đong nhớ nhung chưa
Vậy mà trải nhớ nhung thừa là
sao
Bởi vì cắt rốn chôn nhau
Núm ruột ẩn chứa tiếng đau
đầu đời
Bởi vì Bác, Mẹ da mồi
Trông ra tựa cửa đứng ngồi
chờ ai
Ông Bà ngủ dưới tuyền đài
Góp phần xương thịt cho dài
quê hương
Đàn em mòn mắt nhớ thương
Trông ai biền biệt một phương
trời nào
Tình quê không chút hư hao
Đong đầy ký ức đổ vào thẩm
sâu
Tình quê không chút đâu mâu
Đong đầy nỗi nhớ đêm thâu vọng
về
Vọng về tận cuối trời quê
Đêm đêm tỉnh giấc bốn bề lặng
yên
Lật trang giấy nhỏ trước đèn
Vẽ vòng tròn kín tìm quên vô
bờ
Tình quê cuối nẻo trơ vơ
Nhắm đôi mắt lại trả về mênh
mông.
Tháng 9 – 2008
Bức ảnh vẹn toàn
Nào em nào chị nào anh
Cùng tôi trang trải hương
lành Việt Nam
Chia nhau miệng nói tay làm
Đói no ấm lạnh cơ hàn có nhau
Nghĩa nhân có trước có sau
Tự tình cho cạn con tàu mới
thôi
Cục đường cũng xẻ làm đôi
Cục muối cũng thắm mặn mòi cả
hai
Một chục trọn vẹn mười hai
Một trăm chẳng thiếu kèo nài
nửa ly
Vô tư không nệ so bì
Bánh ít đi lại, bánh quy trở
về
Dở ngon không tiếng khen chê
Thiệt hơn không tiếng tỉ tê
trong lòng
Hương lành là thế nghe anh
Phải không nghe chị, và em nghe cùng
Thấp cao, chừa chỗ tương dung
Rộng hẹp, chừa chỗ tóe tung sao đành
Nhớ câu bầu bí một giàn
Một con ngựa bịnh cả đàn không ăn
Nhớ câu ruột kéo tơ tằm
Trăm năm chẳng mất ngàn năm chẳng sờn
Mỗi người thêm một điểm son
Vẽ nên bức ảnh vẹn toàn Việt Nam.
Tháng 9 – 2008