... Cơ thể chúng ta biến đổi. Nói chung, ngay
cả tinh thần hay thiền định cũng không cản nổi việc biến đổi.
Chúng
ta vô thường, luôn luôn biến đổi, biến đổi từng khoảnh khắc; và đó là một phần
của tự nhiên. Thời gian luôn chuyển động; không sức mạnh nào có thể cản nổi...
Một
cách tốt hơn là, hãy luyện tâm hằng ngày với một động lực chơn chánh, và rồi giữ
động lực này trong tâm trọn ngày.
Thế
có nghĩa là, nếu có thể, hãy phục vụ chúng sinh; và nếu không, ít nhất là đừng
làm hại chúng sinh. Trong cách này, không có dị biệt nào giữa các nghề nghiệp.
Bất
cứ bạn làm nghề gì, bạn vẫn có thể có một động lực tích cực. Nếu thời gian được
dùng như thế qua nhiều ngày, tuần, tháng, năm – qua nhiều thập niên, không chỉ
5 năm – thì đời chúng ta sẽ có ý nghĩa.
Ít nhất là, chúng ta đang góp sức giữ tâm chúng ta
trong trạng thái hạnh phúc. Rồi tới ngày cuối đời, ngày đó chúng ta sẽ không ân
hận gì; chúng ta sẽ biết chúng ta đã sử dụng thời gian của mình hữu ích...
Nhưng,
thân mạng chúng ta không lưu trú mãi. Nhưng để nghĩ “Sự chết là kẻ thù” thì hoàn
toàn sai. Sự chết là một phần trong đời chúng ta...
Dĩ
nhiên, chết có nghĩa là không hiện hữu nữa, ít nhất với thân này. Chúng ta sẽ
phải ly biệt mọi thứ mà chúng ta đã thân cận trong kiếp này...
Nhưng
chúng ta là một phần của thiên nhiên, và do vậy chết là một phần của đời chúng
ta. Một cách thuận lý, đời sống có khởi đầu và kết thúc – có sinh và có tử. Do
vậy, đó là bình thường...
Đối
với Phật Tử, rất hữu ích để tự nhắc mình hàng ngày về chết và vô thường.
Có
2 mức độ vô thường: một mức độ thô sơ [rằng
tất cả các pháp có sinh đều có diệt] và một mức độ vi tế [rằng tất cả các pháp
thuận luật nhân duyên đều biến đổi từng khoảnh khắc].
Thực
ra, mức độ vi tế của vô thường là giáo lý thực của Phật Giáo; nhưng nói chung,
mức độ thô sơ của vô thường cũng là một phần quan trọng của tu học, vì nó giảm
một số cảm xúc bất thiện dựa vào cảm giác rằng chúng ta sẽ ở mãi đời này...
Nếu
chúng ta trưởng dưỡng một thái độ đúng từ ban đầu rằng chết sẽ tới; rồi khi chết
tới, bạn sẽ không lo ngại nhiều. Do vậy với Phật Tử, rất quan trọng là tự nhắc
về điều này hàng ngày.
Khi
ngày cuối đời mình tới, chúng ta cần đón nhận và đừng xem đó là cái gì kỳ lạ.
Không cách nào khác...
Và rồi [bất kể bạn thuộc tôn giáo nào] trong giờ cận tử,
phải giữ tâm cho bình lặng. Giận dữ, hay quá nhiều sợ hãi -- đều không tốt.
Nếu
có thể, Phật Tử nên dùng thời gian từ bây giờ để nhìn trước vào kiếp sau. Tu pháp
Bồ Đề Tâm và một số pháp hành mật tông thì tốt cho việc này.
Theo
giáo lý mật tông, vào lúc chết sẽ có sự tan rã 8 giai đoạn của các phần tử (đại)
-- những mức độ thô sơ là các phần tử trong cơ thể tan rã, và rồi các mức độ vi
tế hơn cũng tan rã.
Người
tu mật tông cần đưa điều này vào thiền định hàng ngày. Mỗi ngày, tôi [Đức Đạt
Lai Lạt Ma] thiền quán về sự chết – trong nhiều pháp mandala khác nhau – ít nhất
5 lần như thế, khi tôi vẫn sống. Mới sáng nay, tôi đã trải qua 3 cái chết.
Như
thế, những pháp này là để tạo ra bảo đảm cho kiếp sau tốt đẹp. Và đối với người
ngoài Phật Giáo, như tôi đã nói trước đây, điều quan trọng là phải nhận thực về
tánh vô thường.
Với
những người đang cận tử, điều tốt là những người vây quanh có vài hiểu biết [về
cách để giúp].
Như
tôi đã nói, với người cận tử tin vào một thượng đế sáng tạo, bạn có thể nhắc họ
về Thượng Đế. Từ một điểm nhìn Phật Giáo, niềm tin nhất tâm vào Thượng Đế cũng
có vài lợi ích.
Với
những người vô thần, không tôn giáo, như tôi đã nói, là hãy thực tế, và điều
quan trọng là họ hãy giữ tâm an tĩnh.
Thân
nhân thương khóc vây quanh người cận tử có thể không làm cho họ giữ được tâm an
tĩnh – quá nhiều chấp giữ.
Và
cũng vì quá nhiều chấp giữ đối với thân nhân, người cận tử có thể nổi giận và
nhìn cái chết như một kẻ thù. Do vậy điều quan trọng là giữ tâm an tĩnh. Đó là
quan trọng...
Băng
hình có thể xem ở đây:
http://youtu.be/0den6nenUGA
HẾT
Advice on Death and Dying
His Holiness the Fourteenth Dalai Lama
(Excerpts
from "The Dalai Lama’s Reflections on the Realistic Approach of
Buddhism: Talks to Former Dharamsala Residents from the West"
Source: berzinarchives.com.)
Transcribed by Sean Jones and Michael Richards
Edited by Luke Roberts and Alexander Berzin
Translated into Vietnamese by Nguyen Giac
...
Our bodies have changed. Generally speaking, even spirituality or meditation
cannot stop that from happening.
We
are impermanent, always changing, changing from moment to moment; and that is
part of nature. Time is always moving; no force can stop that...
A
better way is to try to shape our minds every day with a proper motivation and
then carry on the rest of the day with that sort of motivation.
And
that means, if possible, serving others; and if not, at least refraining from
harming others. In that respect, there’s no difference among professions.
Whatever
your profession, you can have a positive motivation. If our time is used in
that way over days, weeks, months, years – decades, not just for five years –
then our lives become meaningful.
At
the very least, we’re making some sort of contribution toward our own
individual happy mental state. Sooner or later our end will come, and that day
we’ll feel no regrets; we’ll know we used our time constructively...
Our
present lives, however, are not forever. But to think: “Death is the enemy” is
totally wrong. Death is part of our lives...
Of
course, death means no longer existing, at least for this body. We’ll have to
part from all the things that we developed some close connection to within this
lifetime...
But
we are part of nature, and so death is part of our lives. Logically, life has a
beginning and an end – there’s birth and death. So it’s not unusual...
So
as Buddhist practitioners, it is very useful to remind ourselves daily about
death and impermanence.
There
are two levels of impermanence: a grosser level [that all produced phenomena
come to an end] and a subtle level [that all phenomena affected by causes and
conditions change from moment to moment].
Actually
the subtle level of impermanence is the real teaching of Buddhism; but
generally the grosser level of impermanence is also an important part of
practice because it reduces some of our destructive emotions that are based on
feeling that we’ll remain forever...
If
you develop some kind of attitude right from the beginning that death will
come; then when death actually does come, you’ll be much less anxious. So for a
Buddhist practitioner, it’s very important to remind ourselves of this on a
daily basis.
When
our final day comes, we need to accept it and not see it as something strange.
There’s no other way...
And
then [no matter what our beliefs] at the time of dying, the mental state must be
calm. Anger, too much fear – these are not good.
If
possible, Buddhist practitioners should use their time now to look ahead to
their next lives. Bodhichitta practices and certain tantric practices are good
for this.
According
to the tantric teachings, at the time of death there’s the eight-stage
dissolution of the elements – the grosser levels of the elements of the body
dissolve, and then the more subtle levels also dissolve.
Tantric
practitioners need to include this in their daily meditation. Every day, I
meditate on death – in different mandala practices – at least five times, so
still I’m alive! Already this morning I’ve gone through three deaths.
So
these are the methods to create a guarantee for a good next life, like that.
And for nonbelievers, as I mentioned earlier, it’s important to be realistic
about the fact of impermanence.
With
those people who are actually dying, it’s good if the surrounding people have
some knowledge [of how to help].
As
I mentioned earlier, with those dying people who believe in a creator god, you
can remind them of God. A single-pointed faith in God has at least some
benefit, from a Buddhist point of view as well.
With
those people who have no belief, no religion, then as I mentioned earlier, be
realistic, and it’s important to try to keep their minds calm.
Having
crying relatives around the dying person might be detrimental to them keeping a
calm mind – too much attachment.
And
also because of too much attachment toward their relatives, there’s the
possibility of developing anger and seeing death as an enemy. So it’s important
to try to keep their mental state calm. That’s important...
The video can be watched here:
http://youtu.be/0den6nenUGA
THE END