BÁT KỈNH
PHÁP
CHƯỚNG NGẠI
HAY CĂN BỆNH THỜI ĐẠI
Thích
Lệ Thọ
Hai
truyền thống của Nam và Bắc truyền đều thừa nhận rằng,
vào thời hoàng kim Phật giáo, mười ba năm đầu trong Tăng
đoàn không có giới luật, nhưng sau đó sự lớn mạnh của
Tăng đoàn, sự khác biệt về nhận thức nên đức Phật đã
chế ra giới luật để “phòng hộ các căn” nhằm giúp cho
mỗi thành viên trong Tăng đoàn được thanh tịnh và giả thoát.
Thiết nghĩ, Bát kỉnh pháp cũng không ngoài những thiện ý
đó!
Theo
Ni sư In Young Chung nhận định: “Mặc dù, hầu hết các học
giả và các nhà nghiên cứu Phật giáo đều tán thành Tỳ-kheo-ni
dưới quyền Tỳ-kheo Tăng là do có quá nhiều giới thêm vào
cho Tỳ-kheo-ni và Bát Kính Pháp buộc họ phải tuân thủ, tôi
vẫn không đồng ý với những ý kiến này. Hơn nữa, dựa
vào thực tế của đời sống khi các giới hình thành, nếu
khảo sát hoặc so sánh các điều luật của cả Tỳ-kheo và
Tỳ-kheo-ni một cách tỉ mỉ, chúng ta sẽ thấy rằng các điều
luật ấy hết sức thực tiễn và cảm thông cho đời sống
tu sĩ cả Tăng lẫn Ni. Điều này phải được nhìn nhận một
cách sâu sắc về “đời sống khất sĩ” của chư Ni như
đã mô tả trong Luật Tạng. Thật sai lầm khi chúng ta
chỉ dựa vào sự hiện diện của các giới trội hơn
cho Tỳ-kheo-ni mà lại khái quát hóa quan điểm của Phật giáo
về phụ nữ nếu không khảo sát nguồn gốc của các giới
đó hoặc bối cảnh xã hội”. Như vậy, vào thời
điểm nào người ta đã đưa Bát kỉnh pháp lên cán cân để
xem trọng lượng mà ước tính giá trị và đặt nó vào diện
xét lại, xem có đúng lời Phật dạy hay không?
Những
giá trị đạo đức xã hội từ trước đến nay bị
lệch lạc là do những thành kiến, phong tục tập quán
hoặc tôn giáo tạo nên (trong đó không có Phật giáo) những
quy định tàn nhẫn đối với phụ nữ, xem phụ nữ như một
món đồ giải trí, một cái máy để duy truyền sự sống,
khi ra đường phải trùm từ trên đầu đến dưới chân, đôi
khi còn phải may một tấm vải thưa để che cả hai mắt…
Từ những quan niệm sai lầm trên, người ta mới vận động
cả thế giới hãy đối xử bình đẳng với phụ nữ là để
chống lại thế lực tôn giáo và tập quán. Trên lập cước
đó, một số học giả: Diana Y. Paul, Susan Murcott… đã
cho Phật giáo là Tôn giáo, và phê bình vài điểm trong kinh
Pháp Hoa và Bát kỉnh pháp là bất bình đẳng trong Phật giáo!
Tôi cho đây không phải là điều mới lạ, vào thời đức
Phật, sáu phái Triết học và những người khác đạo
cũng đã phê bình, chỉ trích lộ trình giải thoát của Ngài!
(Kinh Trung Bộ-Hàng Ma) Thậm chí có một số người chưa hiểu
biết nhiều về đạo Phật, họ còn thốt lên sao đạo
Phật giống thần quyền quá vậy? Người nào biết lịch sử
các tôn giáo khác thì nói Phật giáo sao mà giống các tôn
giáo thời bán khai quá vậy? Các giới luật chi phối con người
nhiều quá? …Các học giả có quyền phê bình chỉ trích mọi
vấn đề trong Tam Tạng kinh điển, vì Phật giáo giống như
một trái núi to, mỗi người có mỗi góc độ nhìn và đánh
giá khác nhau, như họ đã nhìn vào Bát Kỉnh Pháp:
1.
Dầu cho thọ đại giới 100 năm, một Tỳ kheo Ni đối với
một Tỳ Kheo mới thọ giới một ngày cũng phải đảnh lễ,
chấp tay, xử sự đúng pháp.
2.
Tỳ kheo Ni không thể An cư tại nơi không có Tỳ kheo Tăng.
3.
Nửa tháng một lần, Tỳ Kheo Ni cần phải thỉnh chúng Tỳ
kheo hỏi ngày đến giáo giới.
4.
Sau khi An-cư xong, Tỳ kheo Ni cần phải làm lễ Tự-tứ trước
hai bộ chúng về ba vấn đề thấy, nghe và nghi.
5.
Tỳ kheo Ni phạm trọng tội, nửa tháng phải hành pháp sám
Ma-na-đoạ.
6.
Sau khi học tập sáu giới pháp trong hai năm, Tỳ Kheo Ni phải
đến xin thọ Cụ túc giới trước hai bộ chúng.
7.
Không vì duyên cớ gì, một Tỳ kheo Ni có thể mắng nhiếc
hoặc chỉ trích một Tỳ Kheo.
8.
Không có sự phê bình của Tỳ Kheo Ni với Tỳ Kheo mà Tỳ
Kheo có quyền phê bình Tỳ kheo Ni.
Đó
là những điều làm các học giả cảm thấy “chướng tai
gay mắt”, vì nó không có sự bình đẳng giữa Tăng và Ni,
nên họ đi đến kết luận Bát kỉnh Pháp không phải do Phật
nói, vì đức Phật chủ trương bình đẳng! Có thể nói đó
một kết luận vững chắc: A+B=C, nhưng hoàn toàn sai, vì Tăng
Ni không như Nam và Nữ bình thường, đồng thời giáo
lý của đức Phật không là “bình đẳng hình thức” như
xã hội lập ra, nên có rất nhiều trường hợp Logic lại
sai với thực tế, và chính Albert Enstain đã thừa nhận rằng:
“Thành công của tôi có đến 90% là sai khi đặt ra những
giả thuyết!”
Huống
hồ, văn bản Pàli đâu phải là ngôn ngữ của thời đức
Phật dùng, vậy mà chỉ dựa vào câu thứ 6 của Bát Kỉnh
Pháp “Sau khi học tập sáu giới pháp trong hai năm, Tỳ Kheo
Ni phải đến xin thọ Cụ túc giới trước hai bộ chúng”
rồi kết luận Bát kỉnh pháp không phải là Phật nói.
Tức là chúng ta lấy kiến thức hạn hẹp của chúng ta rồi
qui đồng lại với tri kiến siêu việt của Ngài! Tại sao
chúng ta không nghĩ là Ngài đã lường trước mọi chuyện
sẽ xảy ra nên đắn đo khi quyết định cho phụ nữ thành
lập Ni đoàn và phải ngăn ngừa điều gì sau khi Ngài vào
Vô Dư Y Niết Bàn! Chúng ta không thấy Quân sư Gia Cát Lượng
còn biết đến chuyện sau 200 năm có Tư Mã Hiên đến đào
mộ của mình! Thì chúng ta thử so sánh giữa kiến thức của
chúng ta, Gia Cát Lượng và Đức Phật là chênh lệch bao nhiêu?
Vậy, tại sao chúng ta không nương theo ý bài kinh của Ngài
dạy cho dân Kalama “Đừng tin những gì do kinh sách. Đừng
tin điều gì do tập quán lưu truyền. Đừng tin điều gì vì
được người ta nhắc đi nhắc lại. Đừng tin điều gì do
bút tích của thánh nhơn...” (Kàlàma trong Tăng Chi Bộ
(Tập I, Phẩm Lớn, 65, ĐTKVN, tr.338) để tránh đi tình trạng
“đào xới”, lý luận, phân tích giáo lý thực hành của
Ngài đã 2600 năm trôi qua, mà quên rằng đó chỉ là ngón
tay chứ không phải là mặt trăng. Sự cố chấp đó, chẳng
có ích lợi gì cho đời sống hòa hợp của Tăng Ni trong hiện
tại! mà vô tình những tư tưởng đó lại manh nha cho chuyện
chia rẽ và đào tạo thêm những “Vô Thượng Sư” trong tương
lai! Đó chính là một trong những trường hợp sai lầm của
các học giả đến với giáo lý Phật giáo! Trong kinh Pháp
Hoa, phẩm Dược Thảo dụ đức Phật khẳng định rằng: “Như
Lai biết rõ chủng tướng, thể tánh của chúng sinh nhớ việc
gì, nghĩ việc gì, tu việc gì? nhớ thế nào, nghĩ thế nào,
tu thế nào? dùng pháp gì để nhớ, dùng pháp gì để nghĩ,
dùng pháp gì để tu và dùng pháp gì để được pháp gì!”
Điều đó, cho chúng ta thấy rằng các thầy thuốc nổi tiếng
như Hoa Đà, Hải Thượng Lãng Ông…chỉ trị được những
bệnh của thân, còn đức Phật là vị đại Y Vương có khả
năng chữa lành cả Tâm: Khi tham lam thì Ngài dạy bố thí cúng
dường, nặng về sân hận, si mê thì phải Từ bi, trầm tĩnh
và có lòng yếu đuối, dễ tin, sống thiêng về tình
cảm thì phải quán thân Bất tịnh, phải tuân thủ Bát kỉnh
pháp…còn chư Tăng thì Ngài dạy khác: “Khi gặp Phụ nữ
nhiều tuổi thì phải quán niệm như là mẹ, người nhỏ hơn
phải tâm niệm như là dì, là chị, ngang hàng phải tâm niệm
như là trong cùng thân tộc và nhỏ hơn thì thì phải quán
niệm như là em gái của mình!” (Kinh Tứ Thập Nhị Chương)
Tùy theo căn cơ trình độ và giới tính mà Ngài cho “thuốc”
để chữa trị. Đặc biệt hơn nữa, là tạo nên một khoảng
cách an toàn tuyệt đối giữa Tăng và Ni! Đồng thời, Bát
Kỉnh Pháp còn là một loại áo giáp tuyệt vời cho Ni giới
khi chấp nhận cuộc sống, “bình bát cơm nghìn nhà, thân
chơi muôn dặm xa”.
Nói
tóm lại, Ngài đã cân nhắc thận trọng khi Ngài dạy học
trò, và đưa ra những giới luật giúp cho Tăng Ni được thanh
tịnh, chứ giới luật của Ngài không hề có tính trói buộc
hay làm cho con người mất tự do! Ngài dạy: “Ànanda, một
người vì nghĩ đến tương lai xây dựng bờ đê cho một hồ
nước lớn để nước không thể chảy qua, cũng vậy, này
Ànanda, vì nghĩ đến tương lai, Ta mới ban kinh tám pháp này,
cho các Tỳ-kheo-ni cho đến trọn đời không vượt qua.” (Tăng
Chi, I-51, (Mahàpajàpatì Gotamì) Tuân thủ giới luật là việc
làm ắt có và đủ trong Phật giáo:
1.
Vì sự kiện toàn của Tăng đoàn.
2.
Vì sự an lành cho Tăng đoàn.
3.
Để kiềm thúc những người có tâm xấu ác.
4.
Vì sự an lạc cho chư Tăng có giới hạnh.
5.
Để đoạn trừ các triền phược ở đây và bây giờ.
6.
Đoạn trừ các phiền trược ở vị lai.
7.
Khiến người chưa có tín tâm sanh tín tâm.
8.
Khiến nhiều người có tín tâm tăng trưởng thêm tín tâm.
9.
Để chánh pháp được trường tồn.
10.
Để giới luật được lưu hành.
Vậy
mà, hiện nay có một số ít học giả trong cộng đồng Phật
giáo lại đã và đang vận động hủy bỏ Bát kỉnh pháp (Buddhismtoday-Ni
giới Đài Loan vận động hủy bỏ Bát kỉnh Pháp), tôi cho
đó là những quan niệm sai lầm của các học giả, đã dựa
vào quan niệm “Nam Nữ bình đẳng” của xã hội, và một
số học giả có cái nhìn phiến diện về Phật giáo mà áp
dụng cho Tăng Ni là đi ngược lại lộ trình giải thoát của
đức Phật và đưa Phật giáo vào con đường thế tục hóa!
Tôi cho đây là một thiệt thòi lớn cho chư Ni thế giới nói
chung và Việt Nam nói riêng, vì đã đến với “khu rừng giáo
lý Phật giáo” mà không biết đi tìm lõi cây, lại nhặc
cành và lá!
Không
thể biện hộ, Bát Kỉnh Pháp không do Phật nói rồi hủy
bỏ nó đi, mà không nhìn thấy được một vai trò quan trọng
của nó đã giữ một khoảng cách an toàn cho Tăng Ni, nên Phật
giáo mới phát triển và tồn tại cho đến ngày hôm nay! Tại
sao các học giả không vận động hủy bỏ các bản kinh 100%
là “kinh phát triển” như: Bát nhã tâm kinh, Kinh Vu Lan Báo
Hiếu, Kinh Phạm Võng…phải chăng các bản kinh đó không hề
đề cập đến “lợi ích cá nhân, danh dự và đặc biệt
là không đụng đến ‘bản ngã’ của một ai”, nên người
ta đã để yên các bản kinh đó, còn ngược lại thì người
ta tìm cách hủy bỏ nó đi! Tôi cho đây là căn bệnh thời
đại, một căn bệnh hướng ngoại tự đánh mất chính mình
của một số ít học giả Phật giáo. Mong rằng, chuyện đó
sẽ không xảy ra nữa để Phật pháp được mãi mãi trường
tồn!
Tôi
mượn lời nhận định của hai Hành giả Ven. Maha Narin Sea
Liu và Chatsumarn Kabilsingh: “Theo thiển ý của chúng tôi, Bát
Kính Pháp đã hỗ trợ một phần nào ổn định đời sống
của cả hai bộ Tăng Ni trong các sinh hoạt. Nhờ khoảng cách
khá lớn giữa chư Tăng và chư Ni như theo luật định, chư
Tăng và chư Ni hạn chế bớt những tệ đoan có thể phát
sinh như trong Luật ghi lại. Lại nữa, nhờ Bát Kính Pháp
mà chư Ni được sự giúp đỡ của chư Tăng về trú xứ,
như khi xây dựng, hoặc tổ chức an cư, tự tứ, giáo giới,
hướng dẫn tu học hoặc các lễ lạc khác. Chư Tăng
có thể là người cố vấn cho những sinh hoạt về mặt xã
hội và tâm linh, vì theo kinh nghiệm cho thấy phần lớn chư
Tăng có sở trường về mặt giao tế thuộc xã hội. Hơn nữa,
trong thời đại ngày nay ít có vị Ni chứng được các quả
vị giác ngộ như các vị thánh Ni ở thời đức Phật, trí
tuệ thiện xảo của chư Ni nhìn chung không bằng chư Tăng,
sức khoẻ để độc cư tu tập hay sống trong cộng đồng
cũng không bằng chư Tăng, các tâm sở bất thiện có
phần trội hơn so với chư Tăng. Chính vì những lý do này,
chư Tỳ-kheo-ni nên tuân thủ Bát Kính Pháp để thiết lập
cho đời sống cộng đồng được ổn định hơn!”.(Buddhismtoday-Bát
Kỉnh Pháp tầm quan trọng và những vấn đề)