Một ngọn lửa
Một ngọn
lửa khổng lồ bừng lên trong rừng rậm. Các con vật tập họp thành đàn phía
bên kia hồ nuớc và nhìn chăm chăm vào đám cháy. Một con chim nhỏ duờng
như biết trước những gì sẽ tiếp diễn, ngậm một hớp nước trong chiếc mỏ
nhỏ xíu của nó và tưới vào đám lửa. Nó quay lại mang một hớp nước khác
trong mỏ và tưới xuống. Cứ thế, nó cần cù bay trở lại và hướng tới đám
lửa một cách cần mẫn.
Những con còn lại nhìn con
chim nhỏ và nói với nhau đầy vẻ thất vọng: không biết con chim này nó
nghĩ có thể làm được gì với một hớp nước trong cái mỏ nhỏ? Được một lúc,
chúng hỏi con chim: “Hãy nói với chúng tôi, cậu thật sự nghĩ là có thể
dập tắt ngọn lửa với một hớp nước chăng?”. Con chim nhỏ trả lời: “Tôi
nghĩ là tôi đang làm điều tôi cảm thấy cần thiết làm!”. Đúng lúc đó, một
thiên thần bay qua nhìn thấy và biết sự việc ấy. Thiên thần cảm động
trước nghĩa cử cao đẹp của con chim nên phù phép cho một trận mưa lớn.
Lời bàn
Trong cuộc sống, nếu như chúng ta không ngợi khen, khuyến khích được ai
thì cũng đừng nên khinh khi hoặc ngăn cản bất kỳ việc thiện nào của
người khác. Phật dạy sự tích lũy phước đức giống như những giọt nước nhỏ
lâu ngày cũng đầy bể. Chúng ta cũng đừng cho rằng, một việc nhỏ, một
trách nhiệm cỏn con, một phước lành thiển mọn là không quan trọng. Nếu
ai cũng nghĩ riêng cho cá nhân mình, thì sự đoàn kết và trách nhiệm ở
đâu trong cuộc sống? Một điều lành, bao giờ cũng đem lại sự bình yên, dù
rất nhỏ nhưng cũng gây cảm kích lòng người và cùng với siêu nhiên linh
ứng. Chúng ta nên biết, thế giới hữu hình và vô hình, chỉ cách nhau
trong một nhịp cảm ứng mà thôi.