Đi không về rồi
Thuở xa xưa, vào một đêm tối, người cha bảo với con:
- Ngày mai dậy thật sớm, cha con mình đi chợ mua đồ dùng.
Người con nghe thế, ghi khắc vào lòng. Đến ngày mai, anh dậy thật sớm,
không hỏi ý cha, tự một mình anh ra chợ. Tới nơi, anh không biết đến đấy
để làm gì, lang thang qua lại, mệt mỏi vô cùng, trong mình lại không có
một đồng xu cắc bạc, bụng đói như cào, mà không có tiền để mua thức ăn,
nước uống; đành phải trở về nhà. Ông cha vừa thấy, liền mắng rằng:
- Mày thật là đồ vô trí, sao không chịu đợi tao cùng đi? Tự ý một mình
đi không về rồi, không được việc chi cả, tự chuốc lấy sự khổ cực nhọc
nhằn, tao có đời nào bảo mày làm thế!
Lời bàn
Trong cuộc sống, ông bà ta thường nói: “Ăn cơm có canh, tu hành có
bạn”. Và câu chuyện này, chúng ta thử liên tưởng đến người tu trì Phật
pháp là phải biết nương gần thầy hiền hay bạn lành để được sớm tối học
hỏi kinh nghiệm tu tập từ các vị ấy, và sống cùng bạn cùng thân ta sẽ
được năng lực của tăng thân che chở và bảo hộ, thì con đường tâm linh
của chúng ta mới mau tiến bộ.
Không nên tự ỷ
là mình thông minh tài giỏi, rồi tự mình sống tách biệt đại chúng mà tu
hành thì sẽ gặp rất nhiều chướng ngại, chướng duyên, sẽ làm cho ta thối
thất tâm Bồ đề, mà sa vào sự cám dỗ của đời sống thế tục và tự đánh mất
đi chính bản thân mình, lúc đó, khó mà cứu vãn được.