Chuyện đạo đời
Có một người bị mù từ thuở mới chào đời. Mãi
sống trong tối tăm nên anh ta không tin gì ngoài bóng đêm đen thẳm. Có
nhiều người thuật cho anh ta những câu chuyện nhưng anh ta vẫn quả
quyết:
- Tôi không tin gì cả vì tôi không thấy.
Một vị lương y thấy vậy động lòng thương
hại, bèn đi tìm một linh dược tận Hi Mã Lạp Sơn về để chữa mù mắt cho
anh ta. Thoát khỏi bệnh mù mắt, anh ta rất sung sướng và trở nên tự phụ,
luôn lớn tiếng nói cùng với mọi người rằng:
- Giờ đây, tôi đã thấy tất cả mọi vật xung quanh tôi.
Có người biết chuyện, khuyên anh ta và cho
biết rằng những gì anh ta thấy cũng chưa phải là tất cả. Anh ta chỉ mới
thấy được những gì trong phòng của anh ta thôi. Thế giới này còn có rất
nhiều điều khác mà anh ta chưa biết được như mặt trời, mặt trăng… Anh ta
bèn lớn tiếng:
- Làm gì có những điều ấy, tôi không tin. Những gì đã thấy được thì tôi đã thấy tất cả rồi!
Mọi người đều thương hại cho anh ta, đôi mắt của anh ta đã thấy nhưng anh ta vẫn còn bệnh mù.
Lời bàn
Câu chuyện
này làm ta liên tưởng đến những người khi chưa có duyên đến với đạo
Phật, chưa biết gì về đạo pháp, cũng như người mù không biết gì, tự do
phóng túng, buông lung trong dục lạc và cho rằng chết là hết, là tận
cùng, không có kiếp sau, cố chấp điên đảo. Đến khi học được chút ít Phật
pháp, mở mang chút ít trí tuệ, biết được một phần nhân quả nghiệp báo
thì vội cho rằng mình biết tất cả, cho mình là người học rộng hiểu
nhiều, dương dương tự đắc, coi thường người khác. Chúng ta thương thay
cho những ai bị mắc phải bệnh mù này!