Người
Tàu đến chùa cúng Phật rất nhiều, để cầu buôn may bán đắt, làm ăn phát
đạt hoặc xin xăm xin quẻ, nếu được quẻ tốt thì mừng cúng Phật nhiều, nếu
gặp quẻ xấu thì buồn bã bỏ về. Ðến chùa khấn vái xin xỏ như thế thì
chùa có khác gì đình miếu. Nhưng khổ nỗi chính những hạng "Phật tử" như
thế mới giúp cho chùa khá giả. Người Việt Nam hiểu Ðạo hơn nên "Tu" cũng
khá hơn, đến chùa tụng kinh lễ Phật, học Ðạo nghe pháp, làm công quả.
Tụng
kinh nhiều thì cho là mình tu nhiều, tu khá, hết tụng kinh bổn đến tụng
kinh bộ, hết bộ này đến bộ khác. Lạy Phật thì lạy xong ngũ bách danh,
đến tam thiên rồi vạn Phật, cho rằng lạy nhiều chừng nào thì tiêu tội
chừng nấy.
Học
Ðạo nghe pháp cốt để áp dụng tu tâm sửa tánh, nhưng không như thế mà
lại dùng kiến thức để phân biệt Thầy này hay Thầy kia dở.
Thay vì làm công quả để học hạnh xả thí, lại làm công quả để kiếm điểm với Thầy trụ trì.
Khá
hơn là những bậc xuất gia, từ bỏ nhà cửa vợ con đi tu. Nhưng một thời
gian sau lại bám víu vào ngôi vị đạo đức của mình. Nói đến đây tôi nhớ
lại chuyện của Tổ Huệ Khả. Trong 33 vị Tổ Thiền Tông, tôi thán phục nhất
vị Tổ này, dám xả thí thân mạng, chặt tay cầu Ðạo. Là người kế thừa Tổ
Ðạt Ma, sau cùng dám xả luôn ngôi chùa, bỏ luôn chức Tổ, chức Hoà
Thượng, lăn xả vào chợ, đi vào cuộc đời để tự thử thách mình, tự chứng
nghiệm và độ một tầng lớp khác.
Người
tu không khéo thường hay mắc phải bệnh "ngã tâm linh" (égo spirituel).
Mới biết tu một chút tự cho là mình đạo đức. Tu hành chăm chỉ, được bao
nhiêu công đức đều bị cái ngã hốt hết.
Tuy
là một tu sĩ nhưng tôi không ưa chữ tu chút nào. Tôi đã một lần bày tỏ
trong quyển Bố thí ba la mật. Tu đâu phải là làm những điều hình thức
bên ngoài, đâu phải tính năm cộng tháng vào chùa. Khoác áo cà sa mà
không hiểu bài học thương yêu, giảng nói từ bi mà chỉ biết ích kỷ củng
cố địa vị đạo đức của mình. Ngạn ngữ có câu: "Chiếc áo không làm nên
Thầy tu" kia mà!
Ðối
với tôi, tu là tập sống với tâm linh. Chữ tâm linh (spirituel) khác với
vật chất (matériel). Tâm linh là tánh linh thiêng của con người, có thể
gọi đó là Thượng Ðế, Phật tánh hay Chân ngã... Nhưng điều đó không quan
trọng. Ðiều quan trọng đầu tiên là ta có biết đến tâm linh của mình hay
không? Biết sống thật với tình cảm, nội kết của mình hay không? Hay là
chỉ thích đóng kịch, mượn danh nghĩa chữ tu để ngầm khoe khoang mình là
người có tu, có đạo đức!
Tôi
tu vì tôi không phải là người đạo đức. Tôi tu vì tôi còn nhiều nội kết
chưa được giải tỏa, còn nhiều bài học ở đời mà tôi chưa hiểu. Tôi tu vì
tôi hãy còn phân biệt tốt xấu, ưa ghét. Hơn nữa bây giờ tôi không chắc
là tôi còn tu theo ý nghĩa phổ thông nữa không, nhưng tôi biết là tôi
muốn sống thật. Sống thật với chính mình, với cả tâm hồn và thể xác của
mình. Tôi không muốn làm Thầy ai cả, nếu muốn thì chỉ làm Thầy chính
mình mà thôi.
Có
nhiều người chỉ thích đóng vai Thầy và muốn học trò hay đệ tử đóng mãi
vai học trò đệ tử. Nhưng Thầy nào trò nấy, cũng có người thích đi tìm
một vị Thầy, một đấng tôn sư bên ngoài để thờ phụng tôn kính.
Theo
tôi, một vị Thầy thật (chân Sư) là người dạy cho đệ tử nhận ra ông Thầy
của chính mình bên trong (le maître intérieur). Ðức Phật là một chân
Sư, ngài thành Phật và dạy cho chúng ta khai triển Phật tánh của mình để
thành Phật như ngài. Ðức Phật đâu có muốn bị đúc tượng ngồi yên trên
bàn thờ cho chúng ta hì hụp lạy ở dưới.
Trính từ cuốn “Đạo Gì?” của thầy Thích Trí Siêu (Pháp), Nhà xuất bản Phương Đông